Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 124: Chương 124: Ép vào đường cùng




Sau khi La Tư rời đi.

An Hạnh Nhi vội gọi điện thoại cho Tần Thạc: “Chuyện hôm qua tôi nhờ anh điều tra, anh đã tra ra chưa?”

“Chuyện cô giao cho tôi thì tôi làm sao có thể lơ là được?”

“Ý anh là có kết quả rồi sao?” An Hạnh Nhi khó tránh khỏi kinh ngạc.

Cô biết chắc chắn Tần Thạc có thể điều tra được, nhưng không ngờ lại có thể nhanh như vậy.

Tần Thạc cũng không dài dòng, anh ta vào thẳng chủ đề: “Con gái của Chu Hưng Chí là Chu Văn Văn, năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm thứ hai của trường Đại học Truyền thông Thanh Thành, chuyên ngành diễn xuất, cô ta muốn tiến vào làng giải trí, nhưng làng giải trí không phải chỉ cần bạn có điều kiện tốt là có thể nỗi tiếng, chuyện này Chu Văn Văn hiểu rất rõ cho nên trong một lần cô ta đi theo ba cô ta đến dự cuộc họp thường niên của An thị, cô ta đã quyến rũ Xương Đức Việt, bây giờ đang được ông ta bao nuôi.”

An Hạnh Nhi nghiêm túc lắng nghe.

Kiếp trước cô thật sự không biết Xương Đức Việt hơn 40 tuổi rồi mà còn bao nuôi một sinh viên đại học.

“Xương Đức Việt rất tốt với Chu Văn Văn. không chỉ tặng đồ xa xỉ mà ông ta còn mua cho Chu Văn Văn một chiếc xe thể thao trị giá hơn 2,4 tỷ. Tất nhiên, ông ta không chỉ tốt với Chu Văn Văn mà còn rất tốt với ba của Chu Văn Văn nữa. Sở dĩ Chu Hưng Chí có thể diễu võ dương oai ở An thị là bởi vì có Xương Đức Việt chống lưng. Nếu thông tin trong tay tôi không sai thì chắc chắn Xương Đức Việt được phân làm lãnh đạo đánh giá hiệu suất của An thị, cô có thể đi xem thử có phải hiệu suất mỗi tháng của Chu Hưng Chí đã bị người ta điều chỉnh qua hay không.”

An Hạnh Nhi nghe Tần Thạc nói xong thì rất kinh ngạc.

Rốt cuộc thì thế lực nhà họ Tần lớn đến mức nào, mạng lưới quan hệ mạnh đến mức nào mà không chỉ dễ dàng biết được chức vụ của Xương Đức Việt ở An thị, mà ngay cả đánh giá hiệu suất trong nội bộ công ty bọn họ mà anh ta cũng biết!

“Đừng lo, tôi sẽ không động vào An thị.” Tần Thạc dường như nhìn thấu suy nghĩ của An Hạnh Nhi: “Ngôn không cho động vào.”

Nếu muốn ra tay thì rất dễ dàng.

An Hạnh Nhi đột nhiên có cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm.

“Thông tin về việc Chu Văn Văn được Xương Đức Việt bao nuôi, tôi sẽ gửi mail cho cô, cô xem xem còn cần gì không, nếu không còn thì tôi đi làm việc khác đã.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Cô cúp máy.

Trong hộp thư của An Hạnh Nhi, có một thư chưa đọc.

An Hạnh Nhi mở ra rồi tải xuống.

Sau khi tải xuống, cô xem hết tất cả các thông tin về mối quan hệ không chính đáng giữa Chu Văn Văn và Xương Đức Việt.

Bao gồm chuyện Xương Đức Việt thỉnh thoảng cho tiền Chu Văn Văn, mua đồ hiệu và xe hơi cho Chu Văn Văn, ảnh hai người vào khách sạn, ảnh hai người thân mật, thậm chí cả video…

An Hạnh Nhi xem một lúc.

Sau khi chắc chắn không bỏ sót điều gì.

Thì cô mới gửi tin nhắn cho Tần Thạc: “Rất hoàn hảo, cảm ơn anh.”

Anh ta gửi lại cho cô một sticker “ok”.

An Hạnh Nhi sắp xếp lại các thông tin.

La Tư đẩy cửa bước vào: “An tổng, chủ tịch bảo cô lên tầng cao nhất. Bây giờ tâm trạng của Xương Đức Việt đang rất kích động, chỉ rõ muốn gặp cô! Những người khác nói gì cũng không nghe.”

An Hạnh Nhi đáp một tiếng.

Nhưng vẫn ung dung sắp xếp lại thông tin.

“An tổng.” La Tư thúc giục.

“Yên tâm đi, Chu Hưng Chí sẽ không nhảy lầu đâu, cứ để ông ta diễn tiếp đi.”

Nửa tiếng sau.

Sau khi An Hạnh Nhi thu xếp xong mọi việc.

Cô đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Lúc đó La Tư cũng đã bình tĩnh lại.

Dù sao…

Cô có vội thì cũng vô ích thôi.

Thang máy đi thẳng đến sân thượng của tầng trên cùng.

An Hạnh Nhi cùng La Tư và Hồ Phong còn chưa đi ra ngoài thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của Xương Đức Việt: “An Hạnh Nhi có ý gì đây! Bây giờ cô ta vẫn chưa xuất hiện, nếu xảy ra chuyện gì thì cô ta có gánh nổi không? Cô ta có chịu trách nhiệm nổi không? Chủ tịch, con gái của ngài thật không biết điều.”

Sắc mặt An Quốc Cường lúc này rất không tốt.

Dù sao nếu công ty xảy ra loại chuyện này thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến dư luận.

Hơn nữa bây giờ đã động đến giới truyền thông rồi, bọn họ vẫn đang đứng ở cổng công ty, đang bị an ninh chặn lại.

Xương Đức Việt không nhận được câu trả lời của An Quốc Cường thì lại kích động: “Chủ tịch, ông không nỡ làm khó con gái mình đúng không, vậy thì ông cũng đừng trách tôi không cho con gái ông thể diện.

Mạng người không thể xem thường được, tôi không thể đứng nhìn! Bây giờ tôi sẽ đích thân xuống gọi cô ta lên, tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta có gì giỏi mà lại coi trời bằng vung như vậy!”

*Sếp Xương không cần xuống đâu, tôi đến rồi.” An Hạnh Nhi rất bình tĩnh trước tâm trạng của Xương Đức Việt.

Xương Đức Việt nhìn thấy An Hạnh Nhi đến thì lập tức mỉa mai: “Tôi còn tưởng cô không dám gặp người nữa rồi! Còn tưởng cô trốn mắt rồi chứ.”

“Người không dám gặp người khác, không phải tôi!” An Hạnh Nhi mỉm cười.

Nụ cười ấy khiến người ta không khỏi rùng mình.

Sắc mặt Xương Đức Việt trầm xuống.

Ông ta tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy thì sao có thể bị một cô gái 20 tuổi uy hiếp được.

Cho nên lúc đó ông ta không để tâm đến những lời An Hạnh Nhi nói, tiếp tục hét lớn: “Chu Hưng Chí bây giờ cần cô cho ông ta một lời giải thích, tốt hơn hết là cô nên nói chuyện cho rõ ràng, nếu xảy ra án mạng, thì cô chính là kẻ giết người, cô nên nghĩ cho kỹ, Bắc Văn Quốc là một đất nước được cai trị bởi luật pháp, giết người phải trả giá bằng mạng sống… “

“sếp Xương yên tâm đi, nếu Chu Hưng Chí mà nhảy lầu thật thì tôi sẽ đền mạng.”

Ông ta bị câu nói của An Hạnh Nhi chặn họng, không nói được lời nào.

An Hạnh Nhi cũng không nói nhảm với Xương Đức Việt nữa, cô đi thẳng đến chỗ Chu Hưng Chí.

“Hạnh Nhi.” An Quốc Cường gọi cô lại.

Lúc này ông ta cũng sợ xảy ra án mạng.

“Ba đừng lo.” An Hạnh Nhi mỉm cười nhìn ba mình.

An Quốc Cường nhẫn nhịn, quyết định im lặng để An Hạnh Nhi tự giải quyết.

An Hạnh Nhi đi qua đám đông và nhìn thấy Chu Hưng Chí đang đứng trên lan can.

Phía sau lưng Chu Hưng Chí không có bắt kì vật nào ngăn lại, một khi làm ra hành động thiếu suy nghĩ thì thực sự sẽ bị rơi xuống.

An Hạnh Nhi bình tĩnh nhìn ông ta.

Chu Hưng Chí vô cùng kích động khi nhìn thấy An Hạnh Nhi: “An Hạnh Nhi, cô dựa vào cái gì mà sa thải tôi? Tôi đã cống hiến cho An thị hơn 20 năm rồi, cô dựa vào cái gì mà muốn đuổi là đuổi, cô dựa vào cái gì hảt”

Ông ta càng nói càng kích động.

Mọi người trên sân thượng đều bị ông ta dọa sợ.

“Bình tĩnh đi Chu Hưng Chí, ông bình tĩnh một chút đi, có gì thì từ từ nói được mà.” Xương Đức Việt bước nhanh tới, vỗ về ông ta.

“Nếu hôm nay An Hạnh Nhi không cho tôi một lời giải thích hợp lý hay một lời xin lỗi thì tôi sẽ nhảy xuống, tôi nói là làm.”

Vừa nói.

Ông ta ngả người ra phía sau môt chút.

Mọi người sợ hãi hét lên.

Khung cảnh có vẻ hơi hỗn loạn.

“Đừng kích động, đừng kích động, ông muốn An Hạnh Nhi giải thích cho ông cái gì, ông nói đi, chúng ta sẽ thỏa mãn ông mà.” Xương Đức Việt thật sự đóng rất giỏi thân phận người tốt.

“Thứ nhát, tôi muốn An Hạnh Nhi nói rõ tại sao lại sa thải tôi, không chỉ sa thải tôi mà còn là thuyên chuyển tôi khỏi vị trí ban đầu. Thứ hai, tôi muốn An Hạnh Nhi xin lỗi tôi và quỳ xuống đất nhận lỗi với tôi!”

Chu Hưng Chí đe dọa: “Nếu không, tôi sẽ chết ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.