“Hình như anh rất hiểu cố Quân Tường?” Vẻ mặt Tần Thạc hàm ý sâu xa.
Diệp Thương Ngôn không có trả lời.
“Anh lấy đâu ra thời gian đi tìm hiểu người đàn ông này vậy?” Tần Thạc lanh lẹ hỏi tiếp.
Diệp Thương Ngôn vẫn không có trả lời.
“Có phải anh đã có suy nghĩ cạy góc tường nhà anh ta từ lâu rồi không?” Tần Thạc đột nhiên rất chắc chắn mà nói.
Diệp Thương Ngôn liếc nhìn Tần Thạc một cái: “Nói nhiều lời thừa thải như vậy làm gì, làm theo lời tôi nói là được.”
“.…” Bây giờ chê anh ta nói nhiều rồi.
Cũng không biết mấy năm gió tanh mưa máu đó của anh ta.
Rốt cuộc là ai khích lệ anh ta vượt qua được nữa.
…..
An Hạnh Nhi vừa đi ra khỏi đại sảnh.
Hồ Phong đã đứng ở cửa đợi cô rồi.
“Bà chủ, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là tài xế kiêm vệ sĩ của cô, sẽ bảo vệ cô 24/24.” Hồ Phong cung kính.
An Hạnh Nhi mỉm cười một cái: “Cảm ơn.”
Đối với sự thân thiện của cô, Hồ Phong cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Anh ta nề nếp ngăn nắp mà cùng An Hạnh Nhi ngồi vào chiếc xe sang, sau đó đến toà nhà An Thị.
Cô đi vào văn phòng.
La Tư đi theo cô.
Khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, có chút kinh ngạc.
An Hạnh Nhi bình tĩnh mà nói: “Vệ sĩ riêng của tôi, Hồ Phong.”
La Tư càng kinh ngạc hơn.
Đi làm ở xí nghiệp nhà mình, còn cần thuê vệ sĩ ư?!
“Thư ký của tôi, La Tư.” An Hạnh Nhi trực tiếp ngó lơ sự kinh ngạc của La Tư mà giới thiệu.
“Chào anh.” La Tư chủ động đưa tay ra.
Chính là lễ tiết chào hỏi cơ bản.
Thế nhưng Hồ Phong lại trực tiếp ngó lơ.
Chỉ đứng ở đó, làm như không thấy.
La Tư có chút xấu hổ, cô ta hạ tay xuống, ngoảnh mắt nhìn sang An Hạnh Nhi, lập tức điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất của mình, báo cáo công việc: “Chuyện mà bộ phận marketing kháng nghị tập thể hôm qua, đã tra ra được người bày đầu rồi, chính là chủ quản phân tích lượng tồn của bộ phận marketing, Chu Hưng Chí.”
“Chu Hưng Chí?” An Hạnh Nhi lầm bầm, đang nhớ lại xem người này là ai.
“Ông ta vào công ty 20 năm rồi, thực ra chả có thành tích vì, chỉ là ỷ mình có lý lịch lâu dài, nên chả coi người khác ra gì. Trước đây nghe nói khi An Tầm còn ở đây, sẽ nể mặt An Tầm, và cũng chỉ nể mặt An Tầm thôi, ngay cả tổng giám của bộ phận marketing, mà ông ta muốn nể là nể không nể là không nể.” La Tư nghiêm túc báo cáo: “Lần này cô điều ông ta rời trung tâm bộ phận marketing làm công việc hậu cần, không cho ông ta đảm nhiệm chức vị chủ quản nữa, trong lòng rất bất mãn, cho nên xúi dục tất cả nhân viên kháng nghị tập thể.”
“Cho dù kinh nghiệm ông ta rất phong phú, cũng không thể có năng lực thao túng tất cả mọi người được. Hồi nãy cô nói ông ta chỉ nể mặt An Tầm, ngay cả tổng giám mà cũng không đặt vào mắt, rõ ràng là có chút kỳ quái.”
“Cũng không hẳn kỳ quái đâu, An Tầm dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, tổng giám chỉ là một nhân viên ứng tuyển, người nào biết điều thì sẽ biết nên nịnh bợ ai rồi.”
“Nhưng cũng sẽ không thể không nể mặt tổng giám được.” An Hạnh Nhi khẳng định.
La Tư nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Cũng đúng là có chút không đúng lắm.
“Chu Hưng Chí có lẽ là có mối quan hệ với một lãnh đạo cấp cao nào đó.” An Hạnh Nhi chắc chắn: “Ông ta vì có hậu thuẫn chống lưng, cho nên mới dám ngông cuồng như vậy.”
La Tư tán đồng: “Được, tôi đi nghe ngóng một chút xem.”
“Không cần đâu, để tôi xử lý chuyện này là được rồi. Tôi có việc khác giao cho cô.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
“Vâng.” La Tư cung kính.
“Tôi đã sắp xếp một số dự án tiêu thụ hơi khó của bộ phận marketing chúng ta trong khoảng thời gian này rồi, bây giờ tôi không muốn dành quá nhiều thời gian cho những dự án đang rầm rộ, dù gì cũng không thể mang lại cho An Thị chúng ta nhiều lợi nhuận bất ngờ hơn, bây giờ cái chúng ta cần khắc phục là những dự án đã lâu ngày. Theo như tôi thấy, điều cần giải quyết khẩn cấp là vấn đề thoát nước của tòa nhà chưa hoàn thành của Hoa Than, và tòa nhà Quang Minh.” An Hạnh Nhi đưa một tài liệu cho La Tư: “Trong hôm nay cô sắp xếp rõ ràng tình trạng của hai hạng mục này, sáng mai 10 giờ, mở cuộc họp bộ phận.”
“Vâng.” La Tư gật đầu, lúc rời đi lại hỏi: “An tổng vẫn uống cà phê đen đúng không?”
“Cảm ơn.” An Hạnh Nhi đáp một tiếng, sau đó lại hỏi: “Hồ Phong uống gì?”
“Nước lọc.”
“….” An Hạnh Nhi ngước mắt lên.
“Duy trì trạng thái cơ thể tỉnh táo và tốt nhất.”
Có lúc An Hạnh Nhi thật sự cảm thấy, Hồ Phong nghiêm túc và cẩn trọng đến mức biến thái rồi.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không phá hoại thói quen sống của anh ta, nói với La Tư: “Chuẩn bị một ly nước lọc cho Hồ Phong.”
“Vâng.”
La Tư rời đi.
An Hạnh Nhi cũng vùi đầu vào trong công việc.
Cô suy nghĩ, rồi gọi đi một cuộc điện thoại: “Ninh tổng.”
“An tổng.” Bên kia trả lời khách sáo.
“Anh có hiểu về con người Chu Hưng Chí không?”
“Cũng có nghe nói.”
“Ông ta có mối quan hệ với ai trong số lãnh đạo cấp cao hay là hội đồng quản trị của chúng ta không?” An Hạnh Nhi trực tiếp nói thẳng.
Thay vì để La Tư phí nhiều thời gian công sức đi nghe ngóng thì chi bằng trực tiếp hỏi thẳng bộ phận quản lý tài nguyên nhân lực vậy.
“Ở bên tôi thì không có nhận được tin tức gì, tôi chỉ biết tính cách ông ta không tốt, không đặt ai vào mắt hết.”
“Nhưng ông ta sẽ nghe lời An Tầm.”
“Cho nên cô nghĩ, Chu Hưng Chí có quan hệ với một vị lãnh đạo cấp cao nào đó, mà vị lãnh đạo cấp cao đó lại có mối quan hệ không tầm thường với Phó tổng?” Ninh Lương Huy lập tức hiểu ra ý của An Hạnh Nhi.
“Đúng.”
“Tôi có lẽ phải cần thời gian để điều tra một chút.” Ninh Lương Huy nói.
“Không cần đâu.” An Hạnh Nhi lại từ chối.
Cô tìm Ninh Lương Huy chỉ vì nghĩ anh ta có thể sẽ biết nội tình bên trong, nếu như biết thì không cần phí thêm công sức, nhưng nếu như không biết thì cô cũng sẽ không lãng phí thời gian của anh ta.
Cô nói thẳng: “Nếu như tôi trực tiếp sa thải ông ta thì sẽ thế nào?”
“.…Cô mới đi làm?” Rõ ràng, Ninh Lương Huy không tán đồng lắm.
Thậm chí còn cảm thấy đề nghị của An Hạnh Nhi quá to gan.
Không có lý do chính đáng, sa thải nhân viên thật sự sẽ ảnh hưởng cực lớn đến hình ảnh công ty.
“Anh còn có thể nghĩ ra được cách nào trực tiếp và tốt hơn để khiến tất cả mọi người tuân theo sắp xếp điều động nhân viên của chúng ta không?”
“Tạm thời không có.” Ninh Lương Huy không thể không thừa nhận.
“Cho nên chỉ có thể giết gà doạ khỉ.”
“Cách giết gà doạ khỉ, dùng tốt thì sẽ một mũi tên trúng nhiều con nhạn, dùng không tốt thì sẽ là….tội nhân thiên cổ.” Ninh Lương Huy nhắc nhở.
“Tôi biết.” An Hạnh Nhi hiểu rõ: “Tôi đương nhiên có chừng mực.”
“Tôi sẽ ủng hộ toàn lực.” Ninh Lương Huy đương nhiên cũng chỉ có thể tuân theo sắp xếp rồi.
“Trong vòng nửa tiếng, anh phát thông báo sa thải Chu Hưng Chí ra, tôi muốn truyền khắp công ty.”
“Được.”
Dặn dò xong, An Hạnh Nhi cũng không nói gì nữa.
Cô để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
Một tiếng sau.
Có khi còn chưa tới 1 tiếng nữa.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Đôi mắt An Hạnh Nhi khẽ động, cô ngước mắt lên, thì nhìn thấy Chu Hưng Chí đang nổi lửa giận xung thiên.
“Cô dựa vào đâu mà sa thải tôi! Không có bất kỳ lý do gì hết, cô dựa vào đâu mà sa thải tôi! Tôi đã làm việc 20 năm rồi, cô nói đuổi tôi đi thì đuổi được tôi đi sao?! Hôm nay cô mà không cho tôi lý do, thì hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không cho cô rời khỏi văn phòng này một bước!”
Bộ dạng dữ dằn đáng sợ, từng câu từng chữ đều mang ý vị uy hiếp.
An Hạnh Nhi bây giờ đột nhiên cảm thấy rất may mắn, cô đã chấp nhận vệ sĩ mà Diệp Thương Ngôn sắp xếp.
Lúc này cô nhìn thấy Hồ Phong đã đi đến bên cạnh Chu Hưng Chí, một khi Chu Hưng Chí có hành động gì, anh ta có thể lập tức kìm lại!
Cũng chính vì như vậy.
An Hạnh Nhi mới có thể bá khí không màng đến hậu quả mà nói: “Tôi là cô chủ cả của tập đoàn An Thị, người nào tôi không thích, đương nhiên tôi muốn đuổi là đuổi!”