“Anh muốn biết, tôi có thật sự đã bị người đàn ông làm ô uế hay không?” An Hạnh Nhi hỏi anh.
“Sớm muộn gì cũng biết.” Diệp Thương Ngôn thẳng thắn nói.
Ánh mắt An Hạnh Nhi khẽ khẽ động.
Ý ngầm của câu này là.
Không muốn biết bây giờ.
Vốn dĩ cô muốn làm cho anh bớt khó chịu.
“Đợi đến lúc em đồng ý.” Diệp Thương Ngôn nói.
Bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Nhưng lại cảm thấy, anh đang đùa giốn với đời.
Diệp Thương Ngôn rốt cuộc có bao nhiêu khó lường.
Dù sao thì.
Với anh, cô thật thật sự từ bỏ rồi.
Cô chỉ chợt nhớ ra Đồng Vận Khiết đã nói rằng, Diệp Thương Ngôn không màng tất cả chỉ để ý đến một người.
Người đó không phải cô, không phải Đồng Vận Khiết.
Vậy đó là ai? I Bây giờ Cô thật sự, cũng không muốn biết.
Giống như Diệp Thương Ngôn không muốn biết, cô có còn nguyên vẹn hay không.
Lúc thực sự muốn yêu một một ai đó.
Thật sự không thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy.
Huống hồ.
Trước khi gặp nhau, tất cả quá khứ, chỉ cần có trách nhiệm với bản thân, không cần phải chịu trách nhiệm với người khác.
Cô đã từng có một Cố Quân Tường.
Diệp Thương Ngôn cũng có… người trong lòng.
Cũng coi như, hòa nhau rồi. Muốn hiểu rõ tất cả.
An Hạnh Nhi đột nhiên chủ động ôm cổ Diệp Thương Ngôn.
Phải biết giữa nam và nữ.
Giữa nam và nữ đã trưởng thành, hành động không rõ ràng này nguy hiểm biết bao nhiêu.
Cộng thêm.
Cô mở lời trêu chọc: “Bây giờ, tôi đồng ý.”
Lần này.
Đổi lại là Diệp Thương Ngôn sửng sốt.
Cô hiển nhiên có thể cảm giác được thân thể Diệp Thương Ngôn đột nhiên cứng đờ.
Anh nhìn thẳng vào An Hạnh Nhi.
Chắc không ngờ rằng, cô sẽ thỏa hiệp nhanh như vậy.
Rõ ràng.
Mắy ngày trước, không, trước đêm nay.
Việc cô bài xích anh có thể nhìn thầy bằng mắt thường.
Lúc này lại đột nhiên…
Diệp Thương Ngôn trợn to mắt.
Bởi vì An Hạnh Nhi, chủ động hôn anh.
Cái lưỡi nhỏ luồn vào trong …
Diệp Thương Ngôn, không chịu được cám dỗ.
Không chịu được sự cám dỗ của An Hạnh Nhi.
Một cái nhìn cũng không thể chịu được.
Anh nắm sau đầu cô bằng đôi bàn tay to lớn của mình, khiến nụ hôn của họ sâu hơn.
Làm cho cơ thể của họ gần nhau hơn.
*A, đau!” An Hạnh Nhi đột nhiên kêu lên.
Đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Thương Ngôn chịu đựng đến mức tim phổi đều muốn nỗ tung: “Tôi còn chưa chạm vào em, em đau ở đâu?!”