“Cô chủ An còn đang chờ đợi gì sao?” Diệp Thương Ngôn cười vô cùng tươi.
Chờ đợi cái quỷ nhà anh!
Cô quay đầu, không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ cặn bã của Diệp Thương Ngôn nữa.
Dù sao miệng chó không thể mọc ngà voi.
An Hạnh Nhi tức giận thở hổn hển nhắm mắt ngủ.
Cứ như vậy Diệp Thương Ngôn chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của An Hạnh Nhi.
Hiển nhiên Anh có thể cảm nhận được cô đang tức giận.
Anh đột nhiên xoay người.
Trở mình quay lưng về phía An Hạnh Nhi, lẩm bẩm nói: “Đầu gối má kề, người phải chịu giày vò rốt cuộc là ai cơ chứ?”
An Hạnh Nhi ngẩn ra.
Một giây sau.
Đương nhiên là cô.
Nam nữ chung giường, người phải chịu thiệt không phải cô thì chẳng lẽ là anh?
Ngày hôm sau.
An Hạnh Nhi nhíu nhíu mày.
Cô cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, không biết hiện tại đã là mấy giờ rồi.
Suy nghĩ vẫn còn mơ hồ rối tung rối mù ở một khắc kia.
Đôi mắt của cô lập tức căng thẳng.
Ngay lúc này, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng, tấm lưng của mình có hơi lạnh…..
“Đừng động, để tôi nhìn xem đã tốt hơn chút nào chưa.” Phía sau truyền tới giọng nói trầm ấm của Diệp Thương ngôn.
Chết tiệt!
Mới sáng sớm đã bị ăn đậu hũ.
An Hạnh Nhi kiềm chế.
Diệp Thương Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương đã khép miệng của An Hạnh Nhi.
Thật may.
Vết thương không sâu lắm.
So với lần trước Diệp Thiện Nhân đánh anh, thì lần này còn kém xa.
“Để tôi giúp em thay thuốc, sau đó em có thể mặc quần áo vào.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi không trả lời.
Tới giờ phút này bản thân cô vẫn còn chưa thoát khỏi cơn tức giận vì bị người ăn đậu hũ.
Rất lâu.
Diệp Thương Ngôn bôi xong thuốc cho An Hạnh Nhi, sau đó băng bó thật cẩn thận.
An Hạnh Nhi cử động thân thể: “Xong chưa?”
“Chưa.” Diệp Thương Ngôn trả lời.
An Hạnh Nhi kinh ngạc, còn làm gì nữa đấy?
Ngay lúc này cô cảm nhận được một nụ hôn, nụ hôn rơi xuống tấm lưng của cô.
Chết tiệt!
An Hạnh Nhi muốn giết người.
Cô nhẫn nhịn tới mức tim phổi đều muốn nổ tung rồi.
Nghe được người đàn ông ở sau lưng mang theo ý cười nói: “Tôi muốn thù lao.”
Nói xong, từ trên giường bước xuống.
Dáng vẻ rõ ràng đã thực hiện được gian kế.
An Hạnh Nhi âm thầm nghiến răng.
Đồ khốn Diệp Thương Ngôn, anh tốt nhất đừng để một ngày nào đó rơi vào tay tôi!
Cô từ trên giường đứng dậy.
Ngày hôm qua cử động chút cũng cảm thấy tê tâm liệt phế, nhưng hôm nay vết thương ở sau lưng không còn nhiều cảm giác lắm.
Cô thử cử động lại cơ thể, xác nhận không còn quá đau nữa.
Suy cho cùng, vết thương của chính mình hồi phục rất nhanh, hay là bởi vì tên khốn Diệp Thương Ngôn cho cô dùng linh đơn diệu dược gì đó.
Không quan tâm.
An Hạnh Nhi bước xuống giường, lung la lung lay ôm lấy quần áo của mình đi thẳng vào phòng thay đồ.
Một khắc kia khi đóng lại cửa phòng thay đồ, cô nghe thấy giọng nói của Diệp Thương Ngôn, anh nói: “Đừng mặc áo ngực.”
An Hạnh Nhi không muốn nghe.
Nhưng khi cô mặc chiếc áo ngực vào, thật sự rất đau.
Cuối cùng.
Lý trí đã chiến thắng cảm xúc, An Hạnh Nhi lựa chọn không mặc.
Cô lựa chọn một chiếc áo hoodie hơi dày, còn mặc thêm một chiếc áo khoác. Khi xác định bên ngoài không thể nhìn ra cô không mặc áo ngực mới đi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Diệp Thương Ngôn đã áo mũ chỉnh tề xong rồi.
Cô nhíu mày: “Anh muốn đi đâu?”
“Chẳng lẽ em không về nhà sao?” Diệp Thương Ngôn nhắc nhở.
Trong nháy mắt mới phản ứng lại được.
Theo lý ngày hôm qua nên trở về rồi.
Diệp Thương Ngôn nói: “Đi thôi, xuống nhà ăn sáng, ăn xong thì đi.”
An Hạnh Nhi hít sâu một hơi.
Đi theo Diệp Thương Ngôn xuống tầng.
Dưới nhà.
Những người khác đều không có ở đây.
Chỉ có Vân Vũ Phương.
An Hạnh Nhi mới nhớ ra hôm nay là thứ hai.
Có lẽ tất cả mọi người đã đi làm rồi.
Vân Vũ Phương nhìn thấy An Hạnh Nhi lập tức tiến lại rất nhiệt tình nói: “Thân thể Hạnh Nhi đã tốt hơn chút nào chưa? Tối hôm qua vốn là nghĩ tới thăm con nhưng Thương Ngôn không đồng ý, nó nói với mẹ quần áo của con không nghiêm chỉnh, sẽ xấu hổ.”
“….” Ai quần áo không nghiêm chỉnh.
Diệp Thương Ngôn tên khốn này rốt cuộc phải hình dung anh ta từ nào mới được.
An Hạnh Nhi miễn cưỡng để mình cười một cái: “Hôm qua vẫn hơi đau, hôm nay thì không có gì đáng ngại nữa ạ.”
“Vậy thì tốt.” Vân Vũ Phương lập tức nói, dáng vẻ còn hơi buồn phiền: “Ngày hôm qua may mà nhờ có con nếu không thì mẹ không biết Phỉ Văn như vậy….Hôm qua mẹ cùng Phỉ Văn nói chuyện cả một đêm mới biết từ nhỏ tới lớn thứ nó muốn nhất là cái gì, chỉ tại mẹ bảo vệ nó quá tốt, cũng may mà bây giờ nhờ có con, Phỉ Văn đã mở lòng, nếu không thì hậu quả…Mẹ thật không dám nghĩ đến.”
“Chỉ cần có thể giúp được Phỉ Văn là tốt rồi.” An Hạnh Nhi cười đến ngọt ngào: “Con còn lo lắng, ngày hôm qua có phải đã quá phận, khiến Phỉ Văn không chịu nổi…..”
“Không có.” Vân Vũ Phương nói suy nghĩ của bà với An Hạnh Nhi: “Con không biết, mẹ và cha của nó, đến cùng có bao nhiêu cảm ơn con.”
“Cảm ơn thì quá xa cách, con cũng chỉ muốn người trong nhà tốt hơn mà thôi.”
“Thương Ngôn cưới được con chính là phúc phận của nó.” Vân Vũ Phương chân thành nói.
Đó là sự thật, từ sâu trong nội tâm bà đã yêu quý An Hạnh Nhi rồi.
An Hạnh Nhi có thể cảm giác được.
Nhưng nội tâm có hơi tự giễu.
Đời trước, cô hao hết tâm tư muốn đi lấy lòng nhà họ Cố nhưng lại bị nhà họ Cố hại tới nông nỗi này.
Mà đời này chỉ làm bộ làm tịch nhưng lại được người nhà họ Diệp yêu quý như vậy.
An Hạnh Nhi và Vân Vũ Phương nói chuyện một lúc, Diệp Thương Ngôn thúc giục ăn sáng. Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Vân Vũ Phương để rất nhiều lễ vật mang lên xe của bọn họ gửi cho cha mẹ An Hạnh Nhi, thật sự đối với cô rất tốt mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chiếc xe rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn Vân Vũ Phương vẫn đang đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi.
“Mẹ của anh thật tốt.” Là thật, cảm thán từ tận đáy lòng.
Mà Nghê Hồng, thật sự là cách biệt một trời một vực.
“Mẹ của tôi không phải đối với ai cũng tốt.” Diệp Thương Ngôn khẽ cười nói: “Chỉ có thể chứng minh, em rất ưu tú.”
“….” Đang khen ngợi cô sao?
An Hạnh Nhi cảm thấy cái miệng của người này không có đơn giản như vậy.
Lúc này nghe thấy anh sâu kín nói: “Sau này tôi cũng không cần lo lắng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rồi.”
An Hạnh Nhi Trừng mắt.
Anh khi nào thì lo lắng?
Còn nói như đúng rồi.
Cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sớm muộn gì cũng sẽ đường ai nấy đi, còn tồn tại mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao?
An Hạnh Nhi không tranh luận với Diệp Thương Ngôn.
Luôn cảm thấy bản thân…..Nói không lại anh.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến biệt thự nhà họ An.
Hai người đi vào phòng khách của biệt thự.
Đôi mắt An Hạnh Nhi rõ ràng dừng lại một chút.
Một khắc này Diệp Thương Ngôn cũng chú ý tới, trong phòng khách ngoại trừ cha mẹ An Hạnh Nhi, các chú các bác người một nhà và cả bà nội An Hạnh Nhi cũng ở đây.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp nha.
An Hạnh Nhi châm chọc cười một tiếng.
Cô chủ động kéo cánh tay Diệp Thương Ngôn.
Khóe miệng Diệp Thương Ngôn khẽ nhếch lên.
Hai người cùng nhau đi lại.
“Thiên hạ đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, xem ra sự thật đúng là như vậy.” Văn Hải Đường ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ phong thái của trưởng bối: “Ngày thứ tư kết hôn mới trở về, đúng là không có chút phép tắc nào!”
Theo truyền thống của Bắc Văn Quốc, kết hôn ngày hôm sau và ngày thứ ba phải quay về nhà mẹ đẻ, bọn họ quả thực trì hoãn một ngày.
Nhưng mà.
An Hạnh Nhi khóe miệng cười cười: “Không phép tắc? So với chị họ đi câu dẫn bạn trai của người khác, điểm này của cháu hẳn không tính là cái gì đi.”
Đã có người có thể giẫm!
Vì cái gì cô không giẫm lên?
Chỉ một câu nói của An Hạnh Nhi.
Ngay lập tức có thể khiến Văn Hải Đường cùng người một nhà An Quốc Đại toàn bộ đều ngậm cái miệng thối lại!