Đồng Vận Khiết hung hăng nhìn cô.
Dù có một giây run sợ, nhưng cũng không thể nào thật sự sợ An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
“Với sự thông minh của Diệp Thương Ngôn, cô thật sự cảm thấy anh ấy không phát hiện là cô giết tôi!” An Hạnh Nhi uy hiếp.
Mềm mỏng đã vô dụng.
Chỉ có thể cứng rắn.
Cô nói: “Một khi bị Diệp Thương Ngôn phát hiện, cô cảm thấy anh ấy sẽ không báo thù cho tôi?!”
“Anh ấy sẽ không phát hiện.” Đồng Vận Khiết khẳng định chắc chắn: “Diệp Thương Ngôn đi kinh thành rồi, anh ấy căn bản không biết cô xảy ra chuyện. Mà đợi lúc anh ấy quay về biết được, tôi cũng đã về tới kinh thành. Cô hẳn rất rõ ràng, bây giờ trong lòng tất cả mọi người, tôi đã ở kinh thành, tôi tạo ra tất cả hiện tượng giả, khiến Diệp Thương Ngôn không hoài nghỉ tới trên đầu tôi, dù hoài nghi, cũng không nắm được chứng cứ. An Hạnh Nhị, tôi ở bên Diệp Thương Ngôn nhiều năm như vậy, cô cảm thấy chút kỹ xảo này tôi cũng không có sao? Vậy không phải tôi đã chết mấy trăm lần bên cạnh Diệp Thương Ngôn rồi!”
An Hạnh Nhi nhìn Đồng Vận Khiết, nhìn dáng vẻ cực kỳ hống hách của cô ta.
Chuyện giết cô hẳn đã sớm có tính toán, không phải nhất thời kích động.
“Đúng.” Đồng Vận Khiết như phát hiện nghi hoặc của An Hạnh Nhị, cô ta đắc ý nói: “Hôm cô và Diệp Thương Ngôn kết hôn, tôi đã muốn giết cô rồi. Nhưng tôi cảm tháy, dễ dàng giết cô chính là tiện nghỉ cho cô, cho nên tính toán cho cô chút bài học, để cô biết sự lợi hại của tôi, rồi mới chậm rãi tìm cơ hội giết cô.
Lại không nghĩ tới, ngược lại bị cô làm cho thê thảm thế này. Còn may, cô lợi hại thì có thể thế nào?! Cô lợi hại thì nghĩ tới tôi sẽ giết cô sao? Binh bất yếm trá, còn không phải là bại tướng dưới tay tôi sao!”
“Cô thật sự không suy nghĩ hậu quả sao?” An Hạnh Nhi hỏi cô ta.
“Không có hậu quả!” Đồng Vận Khiết dứt khoát.
“Nếu tôi nói, trước khi tôi xảy ra chuyện đã báo cho Diệp Thương Ngôn biết, cô sẽ thế nào?!” An Hạnh Nhi lạnh giọng.
Đồng Vận Khiết rõ ràng sững sờ một giây.
Tiếp đó.
Cô ta cười: “Cô cho rằng tôi tin.”
“Tin hay không tùy cô…”
“Xem như là đúng cũng không sao.” Đồng Vận Khiết trực tiếp cắt ngang lời cô.
Sắc mặt An Hạnh Nhi khẽ thay đổi.
“Đúng, Diệp Thương Ngôn cũng sẽ không quay lại vì cô. Dù sao, so với việc Diệp Thương Ngôn đi kinh thành muốn làm bây giờ, cô thật sự không đáng một đồng.” Đồng Vận Khiết nói rất chắc chắn.
Xem ra không phải đang cố ý lừa cô.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn rốt cuộc che giấu chuyện lớn động trời gì không để người khác biết?!
“Cô muốn biết?” Đồng Vận Khiết nhìn biểu cảm An Hạnh Nhi, mặt đầy đắc ý.
An Hạnh Nhi lựa chọn im lặng.
Cô bây giờ chính là cố ý kéo dài thời gian.
Cô không biết Đồng Vận Khiết nói có phải là thật không.
Nhưng cô chính là tin tưởng, Diệp Thương Ngôn sẽ đến cứu cô.
*Tôi cũng sẽ không nói cho cô biết.” Đồng Vận Khiết nói: “Trên thế giới này, chỉ có người thân cận nhất với Diệp Thương Ngôn, chỉ có người Diệp Thương Ngôn tin tưởng nhất mới biết, anh rốt cuộc là ai, anh rốt cuộc muốn làm gì, cô, không có tư cách!”
“Cứ xem là vậy đi.” An Hạnh Nhi nhìn Đồng Vận Khiết: “Dù bây giờ Diệp Thương Ngôn có việc rất quan trọng phải làm, anh ấy sẽ không xuất hiện cứu tôi, nhưng anh ấy biết cô giết tôi, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
“An Hạnh Nhi, cô quá xem trọng bản thân rồi!” Đồng Vận Khiết vô cùng châm biếm: “Diệp Thương Ngôn cả đời này cũng sẽ không giết tôi. Vì tôi từng…sảy thai với anh ấy.”
Sắc mặt An Hạnh Nhi rõ ràng biến đổi.
Cô luôn cảm thấy, Diệp Thương Ngôn chơi thì chơi, như đa số các cậu ấm phóng túng khác, sẽ tung hoành trong thế giới xa hoa, không thể rút ra, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chơi ra mạng người, ví như, chuyện khiến phụ nữ sảy thai.
Cô luôn cho rằng, Diệp Thương Ngôn có nặng nhẹ của mình.
Giờ phút này nghe thấy Đồng Vận Khiết nói vậy.
Trong lòng vẫn là có chút cảm xúc không tên.