Điều cô ta để ý nhất chính là Diệp Thương Ngôn có thích cô hay không?!
Điều cô ta không thể tiếp nhận nhát là Diệp Thương Ngôn sẽ thích một người phụ nữ.
Cô ta tình nguyên Diệp Thương Ngôn không yêu cô ta, cũng không yêu bắt kỳ ail Rõ ràng.
Giờ phút này, sắc mặt Đồng Vận Khiết có chút thay đổi.
Chính là trên khuôn mặt tịch mịch bỗng có chút màu sắc.
Cũng không thể tính là vui mừng.
Chỉ là khiến người ta cảm thấy có chút suy ngẫm.
Nhưng trạng thái như vậy cũng chỉ tiếp diễn vài giây.
Vài giây sau, cô ta bình tĩnh nói: “Trước đây tôi cũng cho rằng hai người chỉ là kết hôn hình thức. Với sự hiểu biết của tôi về Diệp Thương Ngôn, anh ấy không thể yêu bắt kỳ một người phụ nữ nào. Nhưng mà, Diệp Thương Hải nói với tôi, Diệp Thương Ngôn thích cô rất lâu rồi.”
Cô ta rất rõ ràng, Diệp Thương Ngôn sẽ không lừa anh ta!
Cho nên dù lúc đó Diệp Thương Hải nói câu này, cô ta biểu hiện khinh thường không quan tâm.
Nhưng trên thực tế.
Chính từ giây phút đó, cô ta bắt đầu thừa nhận, tình cảm Diệp Thương Ngôn đối với An Hạnh Nhi chính là thật, Diệp Thương Ngôn thật sự thích An Hạnh Nhi.
Ngược lại là An Hạnh Nhi không tin phủ nhận: “Không thể nào.”
Câu không thể nào” mà An Hạnh Nhi nói, không phải vì để lừa Đồng Vận Khiết, mà là cô thật sự không tin, Diệp Thương Ngôn đã thích cô rất lâu rồi.
Giữa hai người bọn họ chưa từng có liên quan đến nhau.
Trong ký ức của cô không có sự tồn tại của nhân vật Diệp Thương Ngôn này, sao anh có thể thích cô được.
Có lẽ là Diệp Thương Hải cố tình lừa Đồng Vận Khiết.
Dù sao chuyện Diệp Thương Hải thích Đồng Vận Khiết, ai ai cũng biết.
“Cho dù có thể hay không, sự khoan dung của tôi đối với cô đã đến cực hạn rồi!” Đồng Vận Khiết dường như không muốn nói những lời vô ích với An Hạnh Nhi: “Sở dĩ tôi không đâm chết cô, chính là vì không để cho cô chết một cách thoải mái như vậy! Chính là muốn cô cảm nhận một chút, sự sợ hãi trước cái chết, chính là muốn hành hạ cô! Bây giờ, dừng ở đây.”
“Đồng Vận Khiết!” An Hạnh Nhi có chút kích động gọi cô ta, biết Đồng Vận Khiết sẽ dùng thủ đoạn ác độc với cô, vì vậy chỉ có thể ép dạ cầu toàn: “Tôi và Diệp Thương Ngôn chỉ là hôn nhân hình thức, cô thật sự không cần vì một vài chuyện không cần thiết, phá hoại cuộc đời tốt đẹp! Cô không cần phải khiến đôi tay mình nhuộm máu, không đáng!”
“Đáng hay không đáng….” Đồng Vận Khiết cười mỉa mai: “An Hạnh Nhi, cô không thể không biết, bây giờ tôi đã không còn gì cải”
Ngực An Hạnh Nhi nghẹn lại.
Đúng như vậy.
Bây giờ Đồng Vận Khiết vì thất bại của dự án thương mại, đã không thể có ngày ngóc đầu lên được.
“Mối quan hệ của gia đình chúng tôi phức tạp như vậy, bây giờ tôi bị cô làm cho thân bại danh liệt, cô cảm thấy tôi còn có thể có cái gì mà cuộc đời tươi đẹp sao? Cũng không cần giấu cô, với tính cách của ba tôi, cho dù không đánh chết tôi, cũng sẽ đưa tôi cho bắt kỳ một đối tác kinh doanh bắt cứ lúc nào, trở thành gái gọi cao cấp trong giới thượng lưu. Gia đình chúng tôi không phải không có trường hợp đấy.”
Đồng Vận Khiết cười tự giễu nói: “So với việc trải qua cuộc sống sống không bằng chết, chỉ bằng tùy hứng một lần, để cô chết cùng tôi!”
“Cô có thể tìm Diệp Thương Hải giúp cô.” An Hạnh Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, đàm phán với Đồng Vận Khiết.
“Cô cho rằng Diệp Thương Hải sẽ thật sự giúp tôi?”
“Mọi người đều nhìn ra anh ta rất yêu cô.”
“Nhưng, anh ấy sẽ không phản bội lại Diệp Thương Ngôn.” Đồng Vận Khiết nói một cách rất chắc chắn.
An Hạnh Nhi cau mày.
Diệp Thương Ngôn rốt cuộc là ai, lại khiến Đồng Vận Khiết tâng bốc thân phận của anh như vậy!
“Diệp Thương Ngôn biết tôi đối xử với cô như vậy, không giết chết tôi, cũng sẽ khiến tôi sống không bằng chết.”
“Sẽ không!” An Hạnh Nhi chắc như đỉnh đóng cột nói với cô ta: “Tôi đã nói rồi, tôi với Diệp Thương Ngôn chỉ là hôn nhân về mặt hình thức, anh ấy sẽ không vì tôi mà làm gì với cô!”
“Vậy thì cô không hiểu Diệp Thương Ngôn chân chính rồi.” Đồng Vận Khiết lạnh lùng nói: “Cô không biết Diệp Thương Ngôn rốt cuộc đáng sợ như thế nào!”
Có thể đáng sợ đến mức nào?
Trong ấn tượng của An Hạnh Nhi.
Chính là một người đàn ông cà phất cà phơ, là một người đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Nhiều nhát, trong mười năm cô sống thêm kia, Diệp Thương Ngôn trở nên thành thục, sống nội tâm, ngông cuồng, tự cao tự đại, cảm giác mang đến cho người khác chính là lãnh đạm, cao ngạo, có cảm giác xa cách, cũng không cảm thấy đáng sợ.
“An Hạnh Nhi, đừng cho rằng bây giờ tôi không biết cô đang tính toán cái gì.” Đồng Vận Khiết nhìn chằm chằm vào An Hạnh Nhi: “Muốn kéo dài thời gian có phải không?”
An Hạnh Nhi cắn môi.
Đồng Vận Khiết từ trước đến giờ không phải là đồ ngốc.
“Cô mong đợi Diệp Thương Ngôn đến cứu cô có đúng không?” Đồng Vận Khiết nói trúng tim đen.
An Hạnh Nhi không phủ nhận.