Trình Đạt không chỉ tự làm quen mà còn tự mình lảm nhảm.
Trong lúc ăn sáng, Trì Tự biết nhà cậu có mấy người, biết cả việc cậu ta học tiểu học ở đâu.
Đương nhiên, anh cũng không thể không kể một chút về bản thân mình.
“Ôi trời, anh đi làm được ba năm rồi, tôi còn tưởng anh vừa tốt nghiệp đại học.”
Trì Tự cắn một miếng sủi cảo tôm, không nhanh không chậm nhai rồi nuốt xuống mới trả lời, “Ừm, mẹ tôi là giáo viên cho nên tôi đi học khá sớm.”
Anh nói xong, Trình Đạt không có ý kiến gì, sau đó vẻ mặt lại đau khổ nói, “Tôi sẽ không hỏi anh câu nào nữa, tôi chờ đợi rất là khó chịu đó.”
Trình Đạt là người địa phương, nói chuyện nhanh như súng máy, Trì Tự có vặn mấy trăm vòng dây cót cũng không thể nói được như cậu.
Ăn sáng xong, Trình Đạt giành tính tiền, Trì Tự cảm thấy mình để một cậu nhóc mời cũng không ổn lắm, nhưng lại ngại giằng co cùng cậu ta trước mặt nhiều người, nên định ra khỏi cửa sẽ trả lại tiền cho cậu, “Tôi muốn mà, cái này là tiền công ty trả.”
Trình Đạt trợn tròn mắt, “Chuyện này mà cũng trả hả, anh đừng lừa tôi nha.”
Khóe miệng Trì Tự khẽ nhếch lên, mỉm cười rất nhẹ, “Thật mà, ông chủ chi.”
“Vậy thì ông chủ của mấy anh cũng tốt quá rồi.”
“Ừm.” Trì Tự cầm tiền nhét vào túi cậu, vỗ nhẹ hai cái, nghiêm túc nói, “Cả thế giới chỉ có một người, tuyệt đối không có người thứ hai.”
Trình Đạt bị anh chọc cười, vẻ ngoài giống một kẻ côn đồ, nhưng cười một cái trông đặc biệt trẻ con, trông rất đơn thuần.
Trì Tự không khỏi có chút hâm mộ cậu ta.
Hai người gọi taxi đi đến chỗ người môi giới theo lời Trình Đạt. Chỗ môi giới không lớn, bên trong có ba bốn người. Trình Đạt vào cửa, rất quen thuộc chào hỏi người đàn ông trung niên ngồi trong cùng, “Anh Vương.”
“Đây không phải cậu Đạt sao. Lại muốn chuyển nhà nữa hả?”
“Không phải tôi, là người bạn này của tôi.”
(Đoạn này trong QT Trình Đạt dùng từ anh em, nhưng tôi không thích:)))))
Trì Tự sống đến giờ, thật sự không nghĩ bản thân lại có một ngày sẽ cùng người như Trình Đạt xưng huynh gọi đệ, cảm giác còn không tệ, “Chào anh, tôi muốn thuê một chung cư gần tòa nhà Hòa Dự.”
Người môi giới hơi sửng sốt, “Tòa nhà Hòa Dự hả, giá thuê ở khu đó không rẻ, mức cao nhất mà cậu có thể chi trả là bao nhiêu?”
Trì Tự đi làm ba năm nay, tiền tiết kiệm chắc cũng tầm hai ba trăm nghìn, anh cũng không keo kiệt chút tiền cải thiện điều kiện nơi sống. Nhưng, dưới loại tình huống này, đi nước lớn quá cũng không tốt, “Tầm 5000.”
“Vậy là tốt rồi, cậu chờ một lát, để tôi đi tìm.” Người môi giới cầm chuột máy tính, lay một lúc ngẩng đầu nói, “Chung cư Vân Cảnh, cậu xem, có phải là sát bên tòa nhà Hòa Dự không. Hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ cần mang vali vào là có thể ở. Tiền thuê mỗi tháng bốn nghìn tám, cọc trước ba tháng. Nếu cậu thấy ổn, bây giờ có thể đi xem phòng.”
Điều kiện và giá cả của chung cư Vân Cảnh so với giá cả của bảy năm sau mà nói, đối với Trì Tự, nó cực kì rẻ.
Nhưng vấn đề là, Triệu Thụy Hoài cũng ở đó. Theo tính cách của Triệu Thụy Hoài, lúc anh dọn đến chung cư Vân Cảnh, 100% sẽ thành chân chạy việc.
Không phải Trì Tự lo lắng vô cớ. Triệu Thụy Hoài thực sự là vậy, ỷ vào bản thân trả lương cao sẽ không màng đến thời gian riêng của nhân viên. Chưa nói đến việc khác, chỉ nói anh mười năm như một đều phải đi trước giờ làm hai mươi phút để đón Triệu Thụy Hoài đi làm, Trì Tự mỗi lần ngẫm lại đều nể bản thân.
Vì muốn lấy được tín nhiệm của Triệu Thụy Hoài, cả nhân quyền cũng bỏ qua.
Bỏ đi, dù thế nào đi nữa cũng là ông chủ sắp tuyệt chủng.
“Được.”
Trì Tự đáp ứng rất nhẹ nhàng, trong lòng người môi giới kia tức khắc liền chắc chắn, “Vậy đi thôi, xem phòng.”
Vừa khéo, căn hộ người môi giới kia giới thiệu nằm ở khu 2, tòa C chung cư Vân Cảnh, mà Triệu Thụy Hoài ở tòa B, khu 1. Nghe có vẻ cách nhau rất xa, thực ra chỉ là khoảng cách giữa hai khúc cua nhỏ khi ra ngoài, cũng không cần môi giới dẫn đường, Trì Tự có thể tự tìm được.
Quá quen thuộc.
“Hai vợ chồng chủ phòng và con trai ra nước ngoài, nói là đến lúc lớn tuổi muốn về lại quê cũ nên không định bán chỗ này, để trống cũng không tốt nên phó thác lại cho người quen là tôi, họ muốn tìm một chủ thuê đáng tin cậy, sợ nhà bị người thuê phá hỏng. Nếu muốn một nơi giống Vân Cảnh, cậu phải tìm một chỗ môi giới lớn hơn mới có thể thuê.” Người môi giới nói, dùng chìa khóa mở cửa phòng.
Nói phòng này tốt cũng không phải nói quá.
Vừa vào cửa, Trì Tự thấy trong phòng khách toàn là ánh nắng, chỉ cảm thấy trong lòng rất thư giãn, riêng điểm này thôi đã khiến anh vô cùng hài lòng đến không thể hài lòng hơn.
Chắc cũng là nhờ căn phòng nhỏ u ám kia làm nổi bật lên.
Phải đi xem phòng chính là vì vậy, quan sát tổng thể, những cái đầu tiên thấy hài lòng, những chuyện khác đều rất dễ nói.
Trình Đạt có chút hí hửng như là bản thân đi xem phòng. Xem xét vài phút, nhìn kĩ hai phòng ngủ một phòng khách, khen không ngớt lời, suýt nữa Trì Tự nghĩ cậu là người môi giới, “Rất được nha, sàn nhà này, cửa này, gia cụ này, đều là gỗ đặc, phòng ngủ chính còn có một nhà vệ sinh nhỏ nữa.”
Cậu đi một vòng rồi đến trước mặt Trì Tự, gương mặt ân cần tươi cười, “Anh, thương lượng với anh chuyện này.” (Nghe mùi chưa:))))
“Ừm.”
“Không phải có tận hai phòng ngủ sao, anh ở một mình cũng không hết, chúng ta cùng nhau thuê đi.”
Trì Tự ngẩn người hỏi cậu, “Không phải cậu mới vừa chuyển nhà một tháng sao.”
“Cái đó là tôi vội tìm chỗ ở, không có thời gian cẩn thận lựa chọn, phòng đơn hiện tại đang ở cũng một nghìn năm trăm một tháng, cách vách của đầu giường còn là một cái nhà vệ sinh nữa, làm tôi ngày nào ngủ cũng gặp ác mộng, khó chịu muốn chết.”
Thấy Trì Tự cười mà không nói, Trình Đạt nói thêm, “Anh ở phòng ngủ chính có nhà vệ sinh đi, tôi ở phòng ngủ phụ, tiền thuê nhà bốn nghìm tám, tôi trả hai ngàn được không, hơn nữa tôi làm ca tối, hai chúng ta không làm phiền đến nhau, rất tốt đó. Tôi đảm bảo không mang người khác vào nhà.”
Người môi giới đứng bên cạnh cũng nói tốt theo, “Cậu Đạt này uy tín lắm, hai người thuê chung còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Trì Tự muốn ở một mình, không thích có người khác xâm nhập vào cuộc sống của mình. Hơn nữa, anh sáng tỏ, thanh niên thích kết bạn như Trình Đạt, không nhiều thì ít cũng sẽ mang phiền phức đến cho anh.
Những chuyện ngày sau, liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra. Chỉ là ngẫm lại cực kỳ không thú vị.
Trì Tự cảm thấy, thay đổi một chút không hẳn là chuyện xấu.
Ít ra, căn phòng thuận mắt này là do anh đã ăn nốt bữa sáng cùng Trình Đạt.
“Vậy cũng được, thuê chung đến năm sau, lúc thời ấm cậu có thể dọn đi nơi khác.”
Không biết vì sao, lời đề nghị của anh lại khớp với ý định của Trình Đạt, bằng không thì hai ba tháng sau có lẽ mình cũng chuyển nhà.
Nghe qua giống như tội phạm vượt ngục, nhưng nhìn lại trên người Trình Đạt toàn đồ hiệu, trường cũ lại là trường tiểu học quốc tế nổi tiếng trong nước, Trì Tự đoán có thể cậu là phú nhị đại bỏ nhà ra đi.
Người trước cũng được, người sau cũng thế, đều sống rất thú vị.
Căn phòng ở chung cư Vân Cảnh là cọc trước ba tháng, hơn nữa còn trả phí hai trăm đồng cho người môi giới, Trì Tự tính toán, tổng cộng mình phải chi một vạn chín nghìn tư*.
(*trong QT là một vạn 9000 bốn, bản raw là 一万九千四(Yī wàn jiǔqiān sì) nói chung nó là 19.400 đó nhma tôi để hán việt vì tôi thích thế ^^)
Số dư trong tài khoản của anh còn hai mươi bảy vạn năm nghìn sáu.*
(二十七万五千六(Èrshíqī wàn wǔqiān liù) là 275.600)
Con số không tính là dư dả nhưng cũng không đến nỗi túng quẫn này làm Trì Tự cảm thấy vô cùng nhẹ lòng, anh cũng thêm kiên định suy nghĩ cố gắng làm tốt công việc kiếm tiền.
Để cho những năm tháng anh cố nuốt bánh bao đi xuống địa ngục đi.
Trình Đạt khá nhanh nhẹn, Trì Tự bên này vừa chuyển tiền xong, cậu đã liên hệ chủ nhà trước đòi tiền cọc.
Chỗ cậu ta thế chấp là một căn trọ, kiểu người nhìn không giống người tốt như cậu, chủ nhà cũng không lưu luyến gì, thoải mái trả tiền lại cho cậu. Nhưng đối với Trì Tự, chủ nhà lặp lại với anh rất nhiều lần là sẽ sửa cửa sổ, muốn để anh tiếp tục thuê.
Lúc này có thể nhìn ra nghĩa khí của Trình Đạt, cậu nhảy ra có chút đắc ý nói với chủ nhà, “Bọn tôi muốn dọn ra để thuê nhà chung, ông mau trả tiền cọc trước đi, đừng lề mề.”
Chủ nhà dùng ánh mắt bất thiện liếc cậu một cái, nhưng cũng không dám nói gì, tiền cọc của Trì Tự là một nghìn, gã ta bịa rất nhiều lý do để chỉ trả lại một nửa.
Trình Đạt vô cùng khó chịu với cái kết quả này, xoắn tay áo lên muốn cãi tiếp với chủ nhà, Trì Tự cản cậu lại, nhẹ giọng nói, “Cậu nên đi dọn đồ đi.”
Anh không so đo như thế, ngược lại làm chủ nhà áy náy, nhiệt tình giúp anh thu dọn một chút.
Đồ dùng của Trì Tự ít đến đáng thương, anh ở căn phòng này hơn ba năm, một cái vali cũng phải đến hai năm rưỡi mới xếp đầy. Những vật còn lại không thể bỏ vào vali, Trì Tự cũng không cần.
Đến độ, còn nhẹ nhàng hơn so với Trình Đạt vừa chuyển đến đây một tháng.
Hai người gọi taxi đến chỗ ở mới.
Trên xe, Trình Đạt bất mãn nói, “Ông ta thấy anh dễ nói chuyện, dễ ăn hiếp. Cái gì mà chân bàn bị lệch, thả rắm! Lại còn nói cái bàn nát đó trị giá 500 nhân dân tệ!”
Lời Trình Đạt nói là thật, chủ nhà xem Trì Tự như cục bột, có thể nhồi bóp mới dám làm như vậy. Nếu không, cửa sổ bị dột kia đáng lí nên được sửa vào mùa đông.
(Đoạn này mình khum hỉu T_T)
Trì Tự trước kia không dám so đo, bây giờ là không muốn so đo.
“Đừng vì loại chuyện này mà tức giận.”
Trình Đạt kề sát mặt nhìn chằm chằm anh, “Không hiểu sao tôi cảm thấy tính cách anh giống y như ông nội tôi.”
Lúc ăn sáng, Trình Đạt có kể chuyện ông nội cậu, một người già si tình, đắm chìm trong đau thương không thể kiểm soát, đối với những chuyện xung quanh không thèm để ý. Có lần đòi xuất gia làm hòa thượng, nhưng chùa ngại tuổi ông đã quá cao sợ ông đột ngột phát bệnh gì lại không tốt cho người trong nhà nên đã từ chối.
Trạng thái đó của ông nội cậu ta, theo cách nói dễ nghe chính là Phật hệ.
Trì Tự cười cười, trả lời lại, “Cháu ngoan.”
Tới chung cư, sau khi sửa sang sơ qua mọi thứ xong xuôi đã là hai giờ chiều. Trình Đạt cuối cùng cũng hết sức, ngáp liên tục, bò tới nằm trên sô pha, giống như một bộ quần áo bị ném lên đó, nằm yên không nhúc nhích.
Trì Tự cũng không quan tâm cậu, anh phải tranh thủ thời gian ra ngoài mua sắm, đặt mua một ít đồ thêm vào sinh hoạt của mình.
Có thể nói là làm giờ khắc này thêm tính chân thực chứ không phải là giấc mơ rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Trong một buổi trưa, Trì Tự mua rất nhiều thứ linh tinh, đủ thứ loại túi, xách trên tay cũng không nhẹ, làm đầu ngón tay anh tím tái, bụng ngón tay trắng xanh.
Vì nhiều đồ, Trì Tự lại mua thêm một vali, mang mấy thứ kia cất vào rồi kéo đi, vậy là nhẹ nhàng.
Anh hào phóng như thể mai là tận thế.
Đối với hôm nay của anh mà nói, cũng không khác lắm.
Lúc về đến chung cư trời cũng tối rồi, Trì Tự trả tiền cho tài xế, xuống xe mở cốp.
Tuy tuyết đã ngừng rơi từ sáng nhưng trên mặt đất vẫn còn vết. Giày da đạp trên tuyết phát ra âm thanh sột soạt, Trì Tự chưa kịp nghe rõ âm thanh nhỏ dễ chịu này đã bị tiếng phanh xe át tiếng.
Siêu xe trị giá trăm vạn ngừng cạnh anh. Cửa xe sau mở ra, bên trong một người mặc tây trang mang giày da, khuôn mặt anh tuấn. Chỉ là, vừa nhấc mắt lên liền lộ ra vẻ ngông cuồng không thể nghi ngờ.
Lúc hắn còn trẻ là thế này.
“Sao em lại ở đây.” Triệu Thụy Hoài chầm chậm nói.
Trì Tự im lặng đứng đó, trong lòng vì thế sự trùng hợp mà cảm khái.
Cho đến khi Triệu Thụy Hoài lại hỏi anh, “Không phải bị bệnh sao.”
“Vâng, là có chút chỗ không khỏe.” Trì Tự kéo vali ra, đặt xuống đất, mất một lúc nghĩ lí do thoái thác, “Phòng thuê trước kia, mùa đông quá lạnh cho nên tôi dọn đến chỗ này, tiền thuê nhà tuy là cao hơn một chút, nhưng đến nhà anh tương đối gần, buổi sáng tới tìm anh có thể tiết kiệm thời gian.”
Trì Tự tin, Triệu Thụy Hoài nghe anh nói như vậy nhất định sẽ tăng lương cho mình.
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện cơ bản đã xong rồi, chương sau bắt đầu ngọt. Tôi thề! Nếu bộ này không ngọt tôi sẽ tháo đầu xuống cho mọi người coi như bóng bowling.
______________________________
Hết chương 3