“Ngày hôm qua, cậu đưa cho tôi 1700 tinh tệ. Trừ bỏ đi thù lao thì nhiều hơn 1200 tinh tệ.”
Biểu tình Vu Vanh hơi cổ quái nhìn đạo sĩ nghiêm túc nói chuyện tiền bạc mà không quan tâm tới chuyện quỷ đã đè nặng trên người cậu ban nãy.
Ngay từ đầu, Vu Vanh còn chưa nhận ra đây là ai, cẩn thận ngẫm nghĩ mới nhớ ra, đúng cái ngày cậu mới trọng sinh là tiểu đạo sĩ bị các tiểu đệ trong quán bar đẩy ra.
Bình tĩnh mà xem xét, ánh mắt các tiểu đệ ngày hôm đó thật không tệ, cho dù gặp mặt lần thứ hai, Vu Vanh vẫn bị kinh diễm. So sánh giữa Tuân An với anh, đúng là một trời một vực. Chỉ là trên người đạo sĩ có khí thế lạnh lẽo người sống chớ lại gần tựa như một đóa hoa băng sơn cao lãnh, chỉ nhìn xa xa mà không thể xâm phạm.
“Cảm ơn đạo trưởng cứu mạng.”
Vu Vanh lắc đầu, chỉ chỉ về phía đồng hồ báo thức: “Mới đây có con quỷ gọi điện thoại tới, nếu không có đạo trưởng, tôi có khả năng gặp phải nguy hiểm rồi.”
Lần này, hàn khí dày đặc buông xuống. Gia cụ trong phòng bắt đầu hư hại, mặt tường cũng bong ra từng mảng giống như tình cảnh cái ngày bị quỷ chết đói truy đuổi. Vu Vanh đã từ trong diễn đàn biết được hoàn cảnh mà quỷ thay đổi, được gọi là Quỷ Vực. Bên trong Quỷ Vực, quỷ quái gần như vô địch, cậu không có khả năng đối phó.
“Anh đây...”
“Phó Thanh”
“Phó đạo trưởng, nếu thật muốn tính toán thì hiện tại tôi thiếu tiền anh mơi phải.”
Đuổi quỷ chính là có lợi nhuận kếch xù, ngăn cản Quỷ Vực tràn ra một lần cho dù chỉ tính là u hồn thấp kém nhất thì thù lao ít nhất cũng mấy vạn tinh tệ trở lên. Vu Vanh không có mua bảo hiểm lệ quỷ cho nên tính ra thì cậu trả tiền ngược lại cho đạo sĩ.
“Tôi chưa thông qua kỳ thi thiên sư, cậu gọi tên tôi là được rồi.”
Như là nhìn ra suy nghĩ của Vu Vanh, Phó Thanh nhàn nhạt nói: “Chỉ là một ý niệm chứ không phải quỷ quái chân chính, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
“Nhưng mệnh cách là chiêu tà dẫn quỷ, tướng mạo người đã chết.”
Phó Thanh vốn không muốn xen vào việc người khác nhưng ở quán Bar nhìn thoáng qua mà kinh hồn. Tướng mạo Vu Vanh thật sự quá kỳ lạ, người sống như thế nào lại có tướng mạo người chết?
“Tôi đã biết rồi.”
Hiện tại xem một cách tinh tế, Phó Thanh mới phát hiện mệnh thế của Vu Vanh còn tệ hơn. Tệ đến mức cùng người thân ly biệt, oan uổng mất mạng. Trước đây thì chưa gặp nhưng gần đây có tiểu nhân quấy phá, nếu mặc kệ không nói, trong vòng bảy ngày tất sẽ có tai ương máu tanh chết sớm.
Nếu đã gặp mặt, đó cũng là duyên.
Phó Thanh tuy tính tình lãnh đạm nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác đi tìm chết.
“Cho cậu.”
Phó Thanh lấy ra một con hạc giấy màu tím hoặc nói là dùng lá mùa màu tím vẽ phù triện. Đường cong hoa văn trên hạc giấy tinh diệu tuyệt thế, đúng là dùng chu sa đặc chế mà vẽ thành bùa kim văn.
“Phó đạo... Phó Thanh.”
Vu Vanh nhíu mày ở trong lòng khiếp sợ. Tuy rằng cậu trọng sinh chuyển thế rồi sống lại tại thế giới thần quái này nhưng đối với đạo sĩ thuật pháp linh tinh, nhận thức của Vu Vanh chỉ dừng lại ở thế giới trước kia. Không nghĩ tới, Phó Thanh thế nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu đã chết, một tay là có thể áp chế quỷ điện thoại.
Mắt thấy đạo sĩ sấm rền gió cuốn buông hạc giấy sau đó nhìn cậu hơi giật đầu rồi xoay người từ cửa sổ rời đi. Vu Vanh không chút nghĩ ngợi mà nhảy xuống đuổi theo. Bất qúa đây chỉ tầng 2 với cậu mà nói thì không đang là bao, đợi thân thể ổn định chút, Vu Vanh vươn tay một cái đã bắt được Phó Thanh.
“Phó Thanh, mệnh cách chiêu tà dẫn quỷ có thể nói rõ với tôi không?”
Quỷ điện thoại 2 lần tới hơn nữa nó hiện tại đã thoát khỏi không gian điện thoại, điều này làm cho Vu Vanh lo lắng. Nếu quỷ này vẫn luôn đi theo cậu, tương lai chẳng phải là phiền toái thật lớn. Mỗi lần quỷ điện thoại đều ăn nói hàm hồ nhưng thật ra cậu không để trong lòng, toàn dùng lý do không phải là lý do. Vu Vanh cũng không sợ chết nhưng tình thế không phân ra xanh đỏ đen trắng, khồng hề có cách chống cự thật sự uất ức muốn chết.
Cậu muốn phân rõ phải trái, cậu rốt cuộc hấp dẫn tiểu quỷ đó ở điểm nào.
“Đây là mệnh số, chỉ dăm ba câu không thể giải thích rõ.”
Phó Thanh nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra tính tình rất tốt. Bị Vu Vanh thô lỗ nắm chặt lấy cũng không tức giận, ngược lại giữ chặt tay cậu làm lòng bàn tay Vu Vanh lật lên. Phó Thanh nhìn lướt qua đầu ngón tay, Vu Vanh liền thấy ở trên đầu ngón tay ngón út mỗi bàn tay của mình đều có một nốt ruồi đỏ nhỏ hơn hạt gạo, không nhìn kỹ là không thể phát hiện được.
“Nốt ruồi ở ngón út, quỷ khí quấn thân. Nhưng có song nốt ruồi, quỷ khí nấp trong cơ thể không thể phát ra, nhìn bên ngoài âm dương cân bằng, kỳ thật âm chiếm đến tám chính phần mười. Nốt ruồi càng đỏ tức tai họa càng gần, quỷ khí tiết ra ngoài dẫn tà quỷ đến.”
“Người có hai nốt ruồi, nếu mà chết yên bình mãn nguyện thì không có gì đáng ngại, Nếu là ôm oán hận mà chết, sau khi chết chắc chắc thần hồn không tiêu tan sẽ biến thành lệ quỷ, thành Quỷ Vương.”
Ngày thường trước nay, Vu Vanh không chú ý trên tay mình có thêm 2 nốt ruồi. Mà tay Phó Thanh thực lạnh, ngón tay trắng không thể tưởng tượng kề bên đầu ngón tay có nốt ruồi càng làm nó thêm đỏ thắm.
Khoảng cách hai người rất gần, tay nắm tay, người ngoài xem là tư thế thập phần thân mật. Nhưng Vu Vanh cùng Phó Thanh, hai người đều tự giác mà cúi đầu nghiêm túc xem nốt ruồi son, ai cũng không chú ý tới ánh mắt người khác.
“Khó trách...”
Vu Vanh lẩm bẩm, trong não tự động bào chữa. Cậu là trong sinh lại đây, lại do tai nạn xe cộ oan uổng mạng, trên người khả năng sẽ mang âm khí oán khí linh tinh, xuyên đến thế giới thần quái bên này sống lại liền ảnh hưởng đến thân thể cho nên mới hấp dẫn quỷ chết đói cùng quỷ điện thoại.
Quỷ chết đói còn tốt nhưng còn quỷ điện thoại, theo Phó Thanh cũng có nói, bản thể của nó không ở phụ cận, chỉ là một sợi ý niệm âm khí quấn lấy không bỏ. Tuy nói quấy nhiễu người khác nhưng là sức mạnh cũng không cường đại, chỉ cần luôn mang phù triện theo bên người, không trãi qua tình huống đụng bản thể nó thì sẽ không có việc gì.
Người sau khi chết có đầu thất, sau khi trọng sinh chỉ cần qua bảy ngày, thân thể cùng hồn phách Vu Vanh sẽ hòa hợp làm một. Quỷ khí sẽ không tiết ra ngoài cũng như không bị quỷ quái này đó dễ dàng tìm thấy nữa.
Từ lúc trọng sinh cho tới bây giờ, Vu Vanh cuối cũng cũng hiểu kỹ càng về 'chính mình'. Chỉ là Vu Vanh hơi nghi hoặc, người lợi hại như vậy, liếc mắt một cái là biết tất thảy, một tay cũng áp được quỷ thì sao không thông qua kỳ thi thiên sư?
Cậu không tự giác được mình đã nói ra tiếng lòng ra rồi.
“Tôi trời sinh thất hồn*.”
*Thất hồn: Có thể là mất đi hồn chỉ còn lại phách, con người có 3 hồn 7 phách.
Phó Thanh bình tĩnh nói: “Người trời sinh thất hồn, không có cách kế thừa đạo pháp.”
Nói xong, anh đem tay rút ra: “Nếu không có việc gì thì khi nào có duyên sẽ gặp lại.”
Vu Vanh lúc này mới phát hiện từ khi đuổi xuống lầu đến giờ, bản thân cùng Phó Thanh vẫn luôn nắm tay, nhiệt độ cơ thể hai người bọn họ đều thấp nên cảm giác như hai khối băng đụng vào nhau, cầm tay nửa ngày cũng không giống như trong tiểu thuyết mà phát sinh ra một chút ấm áp nào từ đối phương. Đây đơn giản là một cách bắt tay không có gì đặc biệt hơn.
Từ bắt tay đến khi buông tay, hai người tự cảm thấy là đang nói chính sự, thẳng thắn, trong sáng như gương.
Nhưng người ở trong hẻm nhỏ trốn tránh ẩn nấp, nhìn thấy Vu Vanh đã hoàn toàn chấn kinh rồi, hắn giống như bị chín đạo thiên lôi bổ xuống.
“Không! Không có khả năng, chuyện này là không thể nào.”
Tuân An tận mắt nhìn thấy Phó Thanh từ cửa sổ trong nhà Vu Vanh nhảy ra. Ngay sau đó, Vu Vanh cũng nhảy theo, hai người cứ như vậy nắm tay nhau công khai trước mặt mọi người.
Nắm chừng 5 phút đồng hồ!
Tuân An nhìn từ đầu đến cuối.
Một cảm giác chua sót cùng không dám tin từ trong ngực dâng lên muốn đem hắn sống khỏe mạnh nghẹn chết. Tuân An không thể nào nghĩ ra Vu Vanh cũng Phó Thanh rốt cuộc như thế nào tương thông (Hắn trọng sinh vào ngày bị đánh tàn nhẫn sau khi trọng sinh ký ức mơ hồ. Chỉ nhớ rõ cãi nhau cùng Vu Vanh, cái khác cũng chưa có ấn tượng gì), huống chi Tuân An mắt sáng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hạc giấy màu tím trong tay Vu Vanh. Hai mắt khiếp sợ muốn lọt tròng, thiếu chút nữa thét chói tai.
Hạc giấy màu tím!
Đây chính là dấu ấn tượng trưng của Phó Thanh đời trước!
Thiên sư vẽ bùa mà bùa cũng phân cấp bậc cùng chủng loại. Lúc nhập môn là giấy làm bằng tre trúc màu trắng, đến lá bùa trừ tà vàng kim phù trong truyền thuyết là trắng, vàng, hồng, tím, vàng kim, bùa được phân năm cấp độ. Lá bùa màu tím chỉ phù triện mà cao nhất là thiên sư cấp bậc tông sư mới có thể dùng, vượt cấp để vẽ nó nhẹ thì phản thệ còn nặng thì tự hủy con đường thiên sư. Mà một tấm bùa màu tím này chỉ giá đến 5000 tinh tệ, xuất phát từ tay Phó Thanh, giá trị càng không thể đánh giá.
Tuân An biết đời trước người may mắn có được bùa tím từ tay Phó Thanh cầm đi bán đấu giá bị mọi người điên cuồng cạnh tranh. Cuối cùng một vị người Ả Rập dùng 8000 vạn tinh tệ* đoạt đi chỉ vì muốn mượn nó để có cơ hội cùng Phó Thanh gặp mặt.
(Edit: Lúc thì tác giả để là viên tròn gì đó, lúc thì tệ, lúc thì đô la, mình không biết cuối cùng tiền tệ ở đây dùng đơn vị gì, mình sẽ dùng hết là tinh tệ cho đồng nhất.)
Trân quý dữ dội, trân quý dữ dội!
Vận khí Vu Vanh sao lại tốt như vậy.
Cùng lúc đó, Tuân An càng biết con người của Vu Vanh, cậu quả thực là một khối băng, là đầu gỗ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Hai nắm trước Tuân An liền biết được Vu Vanh. Mãi cho đến hiện tại là 3 năm, thời gian 3 nắm mới khiến cậu tiếp nhận hắn một chút, kết quả bại lộ chuyện Lâm Văn Văn mới trở về giải thích sớm một chút.
Nhưng dựa vào cái gì Phó Thanh vừa đến đã cùng cậu nắm tay.
Tuân An ghen ghét đến hai mắt đỏ bừng, tâm bị chia năm xẻ bảy cũng không rõ mình ghen ghét ai nữa. Nhìn hai người chia tay nhau, hắn vốn có ý định tìm Vu Vanh để nhận lỗi, thái độ hạ thấp, trước đem người dỗ về. Nhưng lệ quỷ Vu Vanh đã tạo bóng ma quá lớn đối với hắn, lớn đến nỗi chỉ nhìn thấy Vu Vanh, hai chân hắn liền phát rung theo phản xạ có điều kiện.
Do dự nửa ngày, Tuấn An cắn răng bất chấp, xoay người đuổi theo Phó Thanh.
Phó Thanh người này có duyên sẽ gặp, không duyên nhìn thấy cũng lười liếc mắt một cái. Hiện tại, anh đang trong giai đoạn khổ sở nhất, lại là thời điểm không thể vượt qua kỳ thi thiên sư. Quả thực là thời cơ tốt nhất! Chỉ cần bản thân đuổi theo, ví dụ như là có duyên phận, đưa tiền trợ cấp giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn nhất. Này còn không phải duyên phận trời cho thì là gì.
Chỉ có thể dựa lên quan hệ với Phó Thanh thì Lâm Văn Văn gì đó, Vu Vanh gì đó đều không quan trọng nữa.
Huống chi... Lúc mà Phó Thanh nghèo túng nhất thì khi thành thiên sư cấp bậc cao nhất liền tốt đẹp, nếu không thì sao có thể thấp hèn đi quán Bar ca hát còn cùng côn đồ Vu Vanh nắm tay?
Tuân An càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, cậu hắn thể bị thương còn chưa tốt lên, chạy một chút liền thở hồng hộc, thở hổn hển. Chạy nửa ngày sắp thấy đuổi kịp thì nhìn thấy Phó Thanh lập tức muốn tiến vào một cửa hàng, chủ tiệm cười ha hả tới tiếp đoán, Tuân An nóng nảy, bất chấp tất cả đi nhanh hai bước, thở hổn hển muốn bắt lấy tay Phó Thanh.
“Đạo tưởng, anh và tôi có duyên ---!”
“Cút”
Tay Tuân An chỉ chạm vào góc áo, lời còn chưa nói xong, một lực mạnh mẽ đập thẳng vào mặt đem hắn ném toàn bộ ra ngoài. Thân thể Tuân An đã không dưỡng thương tốt nay lại bị thương nặng, hắn vừa nhắm mắt liền bất tỉnh nhân sự.
Tuân An bị bát nước lạnh tạt tỉnh, tỉnh lại hắn phát hiện hắn bị nhốt trong một căn phòng không lớn, ánh đèn trắng bệch ra, hai tay hai chân hắn bị dây thừng có chu sa đặc chế trói trên ghế gỗ đào. Bàn dài trước mặt có hai người một già một trẻ mặc áo gió màu đen. Vách tường sau lưng bọn họ viết “Đầu trâu mặt ngựa toàn bộ đều là hổ giấy”, mấy cái chữ màu đen viết như rồng bay phương múa.
“Tuân An, nam, người số 40 trong sinh viên năm hai của M đại vào tháng 5 đã báo danh thi kỳ thi cấp bậc thiên sư của cả nước, có ý vào trường đại học thủ đô Thiên Đại.”
Khuôn mặt già nua, tròng mắt vẩn đục, lão nhân nghiêm túc nói: “Nơi này là Phòng Tra Tấn của Cục Công An Khoa Số 7, tôi là đặc cảnh Mã Hồng ba, số quỷ 1570. Có người báo cậu có hành vi gây rối, hành động quái dị, thật giả để quỷ nhập thân, người báo có đưa chứng cứ tỉ mỉ xác thực.”
“Hiện tại cậu mong cậu tiếp thu điều tra.”
Tác giả có lời muốn nói: Không sai, chính là công báo cánh sát [Buồn cười]