Sau Khi Trọng Sinh Tôi Về Miêu Cương Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 3: Chương 3: Quỷ chết đói




Vu Vanh không nghĩ nhiều như vậy.

Thanh âm kia vang lên khi cậu đã đem điện thoại ném vào quỷ chết đói miệng to như bồn máu. Quỷ ảnh đen kịt buông xuống không quá nửa phút, ánh sáng chung quanh liền ảm đạm, độ ấm giảm mạnh lạnh lẽo vô cùng, thùng rác mục nát cao nửa người nứt toạc, tường da loang lổ, phía dưới dơ bẩn mốc đốm tràn đầy. Tựa như có một lực lượng cực đoan tà ác ảnh hưởng tới cảnh vật xung quanh, mà Vu Vanh bị nhốt trong đó, tay không tấc sắt, không chỗ trốn, chỉ có thể ra sức một phen.

Dù sao đều là quỷ, cậu còn có một đường sống sót nếu đánh lên tới!

“Ngao----- Lộc cộc..”

Quỷ ảnh trực tiếp nuốt di động, nửa người phía trên của nó đã bò tới sau lưng Vu Vanh rồi, cánh tay đen dài bẩn thỉu thít chặt lấy cổ cậu. Vu Vanh rùng mình một cái, nơi cùng quỷ tiếp xúc giống như chạm vào băng, lạnh muốn mạng, cả người phảng phất như đặt mình trong tủ đông, hoàn toàn không thể động đậy. Làn ra của cậu rét lạnh tái nhợt, môi mất huyết sắc. Mặc dù biết phải ra sức phản kháng giãy giụa, nhưng thần trí dần dần mơ hồ không thể khống chế, thân thể bị đông cứng ngắc.

Nước miếng tanh hôi của quỷ chết đói nhỏ giọt trên vai Vu Vanh. Cậu nếu không bị đông chết thì cũng sẽ bị cắn chết.

Thời gian giống như ngưng động, vô hạn kéo dài, ngay trong nháy mắt này----

“A ------ a a a a!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương kéo thần trí Vu Vanh dần dần khôi phục. Sự lạnh lẽo chợt rời đi, thân thể cậu bắt đầu ấm lại, lảo đảo vài bước. Khi có thể khống chế thân thể, Vu Vanh trước tiên rời khỏi khu vực này rồi mới quay đầu lại xem xảy ra chuyện gì.

Ác quỷ bị hòa tan, bụng cứng rắn của nó phồng lên giống như miếng bơ mềm mại, từ trong một đám dấu tay nhỏ màu xanh đậm ấn hiện lên. Dấu tay kia rất nhỏ, không sai biệt lắm với trẻ con ba bốn tuổi, cùng với tiếng cười trẻ con khanh khách như chuông bạc thanh thúy. Tiếng cười ngày càng sung sướng, ác quỷ kêu rên ngày càng thảm thiết vô cùng. Nó điên cuồng gãi bụng của chính mình. Trong phúc chốc lúc Vu Vanh quay đầu lại, nó kêu thảm thiết một tiếng, cái bụng phồng lên mỏng như tờ giấy kia rốt cuộc bị chính nó hung hăng xé rách mở ra.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, giống như âm thanh khí cầu nứt toạc, cái bụng xé mở của ác quỷ nhanh chóng khô héo lại. Bất quá hai ba giây liền thành một đống tro cốt như cặn bã. Từ trong cặn bã đó rớt ra một nửa di động bị ăn mòn.

“Reng... Reng... Reng..., Reng... Reng... Reng...”

Âm thanh điện thoại ồn ào lúc vang lúc ngắt, mơ hồ có thể nghe được đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thỏa mãn ợ no kèm theo là tiếng cười của trẻ con, ngây thơ nghi hoặc: “Vương.... Cảm ơn Ngài khoản đãi...”

“Ngài khi nào.... Đi tìm chết... Đây?”

“Đã chết.... Mới có thể...”

Ngắt!

Điện thoại gặp vô số kiếp nạn rốt cuộc hoàn toàn báo hỏng. Tiếng người rộn ràng nhốn nháo dần dần bình thường lên, mặt trời buổi chiều ngã về phía tây, ánh mặt trời ấm áp dừng ở trong hẻm nhỏ, thùng rác khôi phục bình thường. Tường da cũng nửa củ nữa mới hoàn hảo treo ở trên tường, hết thảy đều phảng phất như cách một thế hệ.

Vu Vanh hít sâu một hơi, nghiêm mặt, tay run rẩy, cho chính mình một điếu thuốc.

Khi bị kích thích, nhiều người sẽ có chút chết lặng. Ít nhất khi trở lại cửa hàng áo liệm quạnh quẽ kia, ai cũng không thể từ gương mặt vô biểu tình của Vu Vanh nhìn ra cái gì. Nhìn người mẹ có chút xa lạ, cậu vẫn luôn căng chặt thần kinh rốt cuộc cũng hơi thả lỏng xuống.

Liền tính thế giới thay đổi, người thân nhất rốt cuộc vẫn là nguyên dạng. Môi Vu Vanh giật giật, thấp giọng nói: “Mẹ...”

“Mày còn biết trở về? Mẹ còn tưởng rằng mày đã sớm chết bên ngoài, đã quên mất người mẹ này rồi!”

Mẹ Vu gặp người trở về đầu tiên là kinh ngạc cùng vui mừng, ngày sau đó bà xụ mặt đem Vu Vanh đẩy vào trong nhà, đóng cửa lại, không kiên nhẫn lải nhải: “Quỷ khí đầy người, nhãi ranh lại đi nuôi quỷ đúng không? Mẹ xem mày vẫn trong cậy vào ngày nào đó đem cho mẹ tức đến thăng thiên sau đó nuôi mẹ già đi, bình thường nói tốt mày không nghe. Cút nhanh đi ra sau cho mẹ lấy lá bưởi tẩy trần, xui xẻo muốn chết.”

Lầu hai cửa hàng áo liệm có chút chật chọi, mẹ Vu một phen đẩy mạnh Vu Vanh vào phòng tắm, xoay người xả bó lớn lá bưởi, đổ đủ nước, khi rời đi vẫn đứng chần chờ ở cửa phòng tắm. Mẹ Vu trầm mặc nửa ngày mới dường như hạ quyết tâm, hơi do dự mở miệng: “Nhãi con! Trại dưỡng lão hôm nay gọi điện lại đây, bà ngoại mày lớn tuổi, thân thể không tốt, chuyện cũng đến rồi nên tới thời điểm nói cho mày biết...”

Cốc Cốc

Có tiếng đập cửa từ dưới lầu vang lên, Vu mẫu bị đánh gãy lời nói, không nghĩ để ý tới. Nhưng mà tiếng đập cửa năm lần bảy lượt vang lên không ngừng, cuối cùng bà tức giận mắt trừng dựng thẳng lên, ván tay áo nổi điên đi xuống lầu, đánh đá hướng ngoài cửa sổ hô: “Không thấy đóng cửa sao? Đều cút ngay cho lão nương. Hôm nay dù là người hay quỷ đều không mở cửa hàng.”

Răng rắc.

Một cánh tay nhỏ dị dạng vặn vẹo trực tiếp xuyên qua ván cửa, vói vào mở khóa. Cửa bị đẩy ra, hai người một già một trẻ từ bên ngoài đi vào. Bọn họ đều mặc áo gió đen, tay sách theo cái bao da đen, lão nhân thân hình thấp bé lọm khọm, tất cả da mặt đều là nếp nhăn, tròng mắt vẩn đục, áo gió sau lưng căng phồng, như là cõng một đứa trẻ. Tay nhỏ dị dạng kia chỉ biến mất khi dưới áo gió, vừa lúc bị Vu Vanh theo sát xuống lầu nhìn vào trong mắt.

Một người trẻ tuổi thì tương đối bình thường, chỉ mang khẩu trang, đem nửa khuôn mặt che đến kín mít.

“Chào chị! Tôi là đặc cảnh Chu Tuần, làm việc ở khoa thứ 7 Cục Công An,số quỷ 1682”

Chu Tuần lấy ra chứng minh canh sát bằng da đen ánh bạc, mở ra trước mặt mẹ Vu Vanh, ngữ khí còn tính ôn hòa. Mà bên cạnh, lão nhân không nói một câu, mặt âm trầm, tròng mắt sương mù mênh mông nhìn chằm chằm Vu Vanh.

“Chiều nay 6 giờ 15 phút 32 giây, sườn núi Ngũ Long khu Dương Gia Bình, khu vực thần quái đường dành riêng cho người đi bộ sau hẻm khu chung cư phản ứng siêu tiêu, theo giám sát xác nhận phát sinh sự kiện thần quái cấp D sống lại, vì phòng ngừa sự kiện ác tính tràn lan, cư dân khu vực này đều phải tiếp nhận điều tra, thỉnh hai vị phối hợp.”

- -----

Mưa bụi rơi lạnh băng xuống mặt đất, Tuân An bị tròng bao tải kéo tới sau hẻm ăn đấm chịu đánh buổi tối mới tỉnh lại. Hắn nằm ở đống rác, cả người dơ bẩn bất kham, sơ mi trắng hoàn toàn thành màu đất, trên người đâu đâu cũng có vết thương, đau muốn mạng.

Tiểu đệ của Vu anh thực biết đúng mực, đánh cho những nơi này đó cực kỳ đau nhưng từ bên ngoài không thấy được gì. Cho dù Tuân An đi cục cảnh sát báo án cũng vô dụng.

Cả người giống như bị đánh nát, Tuân An nghẹn khuất muốn chết, quả thật hắn đầy đầu mờ mịt, căn bản không biết Vu Vanh hôm nay như thế nào đột nhiên trở mặt!

“Chẵng lẽ có người nói với hắn cái gì?”

Tuân An nghĩ trăm lần cũng không ra, sắc mặt âm trầm run nước bùn trên quần áo, đỡ tường đứng lên: “Hiện tại trong đầu Vu Vanh đầy tức giận, chờ thêm mấy ngày, qua mấy ngày...”

Tuân An không như thế đã sợ, hắn cảm thấy Vu Vanh khẳng định vẫn để bụng mình, cho nên mới nóng giận như vậy. Chờ bớt giận, đầu tiên lại dỗ dành một chút, vẫn sẽ trở về thôi. Thật vất vả mới nhận lời Lâm Văn Văn, Tuân An do dự một lát: “Không vội, loại con gái gia thế tốt này dường dư chạy theo cô nàng, cô nàng cũng không đem mình nhìn trong mắt. Có đôi khi lạnh lùng mới có khiến cổ cảm thấy mình với người bình thường không giống nhau.”

Trong lòng nắm chắc, Tuân An cũng không tức tối. Hiện tại cũng đã muộn, không thể trở về ký túc xá vì cấm đi lại ban đêm, trên người hắn không có tiền ở khách sạn. Tuân An cũng luyến tiếc tiêu tiền, nghĩ nghĩ, hắn khập khiễng hướng ra phía ngoài đi.

Dương Gia Bình là thành nhỏ, nhìn lướt qua những nơi buôn bán phồn hoa dạo ra ngoài có thể nhìn thấy từng dãy nhà trệt cũ xưa, Tuân An đi thật lâu rồi. Mãi cho đến khi đến nơi phi thường hẻo lánh, dân cư thưa thớt. Nơi này có viện nông gia như khu nhà nhỏ, rách tung tóe. Nửa đêm, bên trong còn truyền đến tiếng chó kêu thảm thiết.

Tuân An nhăn mi lại, gõ gõ cửa. Ánh đèn vàng ấm mở lên, từ trong viện đi ra một người mặc quần jean đen T, nam nhân cả người lệ khí đầu đinh năm tấc. Trong tay hắn xách theo căn ống thép, mặt dính đầy máu. Tuân An ăn nói khép nép: “Hổ ca! Cho tôi xin ở lại một đêm.”

“Ồ!! Này không phải sinh viên tài cao sao? Bị ai đánh thành như vậy? Không phải là người yêu kia?”

Hổ ca cười trào phúng nói, thổ lỗ lấy chìa khóa từ lưng quần mở cửa: “Vào đi! Tao chính là người hảo tâm luôn thích thu lưu mấy con mèo con chó không nhà để về.”

Tuân An trầm mặt đi vào, cửa ở sau lưng hắn từ từ đóng lại. Tiểu viện không lớn, nhưng thật ra tạp vật rất nhiều, mấy bao tải nằm bên cạnh ngang dọc tứ tung lộ ra ở bên ngoài ống nước, toàn bộ mặc đất đều là ánh nước màu sắc u ám, không biết là máu hay nước nữa. Tuân An tiến vào viện tử thì cảm thấy chỗ tối có thật nhiều con mắt xa xôi nhìn chăm chú vào bản thân. Hổ ca thô tục lên tiếng mắng, đem ống tuýp trong tay ném ra bên ngoài.

“Nhóm súc sinh đê tiện kia! Nhìn gì mà nhìn, mau đưa gì cho tao ăn đi.”

Ống thép hung hăng dừng ở một góc tối đen, có thứ gì bị chạm trúng, nó phát ra một tiếng rên rỉ. Một đám ảo ảnh đen hoảng loạn chạy đi tứ tán, nhờ vào ánh đèn mờ nhạt, nhìn thấy được chúng đều là chó mèo lưu lạc, tất cả đều gầy trơ cả xương.

Tuân An ngủ ở nhà kế bên trong, chăn xưa cũ mốc meo, c.ứ.t chó mèo trộn cùng máu lên men tanh tưởi, tiếng kêu rên vẫn không ngừng đứt quãng. Hơn nữa, cả người đau nhức, hắn trằn trọc thẳng đến nửa đem mới miễn cưỡng đi ngủ.

“Tuân An này nhất định thi đến thủ đô, thi đến đại học Thiên Sư tốt nhất. Trở thành một người thiên sư vạn người kính ngưỡng.”

'Vu Vanh.... Lâm Văn Văn.... Đều chờ đó cho tao....”

Tuấn An cắn răng thề rồi nặng nề ngủ. Nhưng không bao lâu, hắn liền bắt đầu cả người run rẩy, giống như phát động kinh, sau đó liền trực tiếp lăn trên mặt đất, đầu tàn nhẫn đập vào mép giường. Tuân An chợt mở mắt, bản thân lại thay đổi.

“Không! Đừng giết tôi! Vu Vanh, cậu đừng giết tôi! Tôi không cố ý đẩy cậu ra ngoài, không phải tại tôi hại chết cậu! Vu Vanh! Cậu mau muốn tha tôi. Tôi cầu xin cậu buông tha tôi!! A a a a a Đau! Đau quá! Chó! Chó đừng cắn tôi! Vu Vanh! Vu Vanh! Cậu buông tha tôi đi!! Cậu buông tha tôi đi!”

Tuấn An phảng phất bị ác mộng trù ếm, hai mắt đăm đăm thống khổ giãy giạu quay cuồng, cả người run rẩy, hoảng sợ tuyệt vọng kêu rống vang to làm bên ngoài cho mèo nhảy chó kêu. Hổ ca bị đánh thức nổi giận đùng đùng đá văng cửa, xách cổ áo Tuân An lên hung cho 2 cái tát: “Nửa đêm kêu hồn tổ tông mày hả? Muốn chết thì lão tử hoàn thành cho mày!”

Hai bạc tay cho Tuân An tỉnh táo, sắc mặt hắn trắng bệch, suyễn như cá mất nước, đầy mặt mờ mình chưa hết hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Lưu.. Lưu Hổ? Anh không phải bị chó của Vu Vanh cắn chết sao? Chả lẽ tôi cũng đã chết?”

“Gâu gâu”

Chó nhỏ què một chân sủa ở mép giường, tò mò nghiêng đầu nhìn về Tuân An, lắc cái đuôi đen ngắn ngủn nhìn giống như đóa hoa. Tuân An nhìn xong lại hoảng sợ không thôi, té ngã lộn nhào luống cuống tay chân dịch về phía sau, mùi khai tanh tưởi lan truyền, đũng quần hắn ướt hết: “A a a a a tránh ra! Tránh ra! Đừng cắn tao! Đừng ăn tao! Vu Vanh! Cầu xin cậu! Vu Vanh! Cầu xin cậu đừng cho chó cắn tao! Buông tha cho tao! Buông tha tao...!!”

“Tao đánh chết mày!”

Lưu Hổ phát điên tát cho miệng Tuân An toàn là máu, miệng phun ra mấy cái răng. Xem hắn sợ tới mức tiểu ra quần, miệng đầy mê sảng, Hổ ca đen mặt ra cửa. Sau đó, Hổ ca bưng một chén máu tiến vào, trực tiệp đổ lên mặt Tuân An. Khi nhiệt độ của máu chó mực tí tách chảy xuống, nhìn tay đầy máu tươi, hai mắt Tuân An đăm đăm, rầm một cái lại ngất đi.

Nháo một đêm liền đến sáng sớm ngày hôm sau, Tuân An rốt cuộc cũng từ hoảng sợ, sợ hãi cực độ mà bình tĩnh xuống, hắn hoảng hốt ý thức được chính mình thế nhưng trọng sinh.

Trọng sinh về một năm trước.

Tác giả có lời muốn nói: Tra nam từ tuyến Quỷ Vương trọng sinh trở về ~

.....

Edit: Vì vừa đọc vừa dịch nên xưng hô sẽ không thể đồng nhất, có sai sót thì mọi người nói mình biết. Hiện tại: Thụ: Cậu; Tuân An: Hắn; Công: Anh. Thêm nữa nếu có lỗi chính tả, ngữ pháp thì mọi người báo mình sửa nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.