Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 4: Chương 4




Sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng ăn.

Hà Nguyệt Tâm ngồi trước bàn ăn, nhìn những món ăn sáng kiểu Trung như nồi cháo, giò cháo quẩy, tiểu long bao trước mặt, cảm thấy có chút thất thần.

Lúc vừa mới được đón về nhà họ Hà, cả nhà ngoại trừ cô ra, buổi sáng đều ăn theo kiểu Tây. Lúc cô nói là muốn ăn bữa sáng kiểu Trung còn bị Hà Nguyệt Dao cười nhạo trước mặt mọi người nữa.

Từ đó về sau cô cũng rất ít khi ăn sáng cùng mấy anh trai. Dần dần mọi người trong nhà cũng đã quen với điều đó, người làm chỉ đem bữa sáng vào trong phòng cô thôi.

Sáng nay thức dậy, cô liền soạn lại những tập đề cương vừa làm xong, người làm nữ liền ân cần gõ cửa mời cô xuống lầu ăn sáng, còn nói là do Hà Thúy Chi dặn nữa.

Việc huyễn hoặc hơn nữa là, bây giờ trên bàn ăn có ba người, trừ bữa sáng của Hà Nguyệt Dao vẫn là kiểu Tây thì ngay cả bữa sáng của Hà Thúy Chi cũng đã biến thành kiểu Trung rồi. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hà Thúy Chi thì cảm thấy đang ăn rất ngon miệng.

Khẩu vị của anh cả thay đổi từ lúc nào vậy?

Cộng thêm việc tối hôm qua, những người làm nữ hay bưng cơm nguội canh lạnh cho cô đồng loạt xin lỗi cô nữa.

Giờ đây trong đầu Hà Nguyệt Tâm đang đầy những dấu chấm hỏi.

Chẳng lẽ anh cả trên đường đi công tác vô ý đọc được câu truyện nông phu và rắn liên tưởng đến Hà Nguyệt Dao, vì thế nên mới thấy lo lắng, cuối cùng quyết định đem tình cảm đầu tư lên người em gái có quan hệ máu mủ là cô đây sao?

Chỉ còn có thể là khả năng này thôi.

Dù sao thì anh cả không thể nào cũng trùng sinh như cô vậy.

Hà Thúy Chi thấy Hà Nguyệt Tâm không ăn, cũng ngừng lại, "Sao vậy, không hợp khẩu vị à?"

Anh cũng là sáng hôm nay mới nghe được chuyện người làm trong nhà ngược đãi Hà Nguyệt Tâm từ chỗ Quản gia, sau khi hung hăn giáo huấn bọn họ một trận xong, vốn định cho bọn họ nghỉ việc hết luôn, nhưng sau đó lại nghe nói bọn họ đã đi xin lỗi Hà Nguyệt Tâm và đã nhận được sự tha thứ của Hà Nguyệt Tâm rồi nên cuối cùng chỉ giảm nhẹ hình phạt của bọn họ thành giảm tiền thưởng năm của họ thôi.

Hà Nguyệt Tâm lắc lắc đầu: "Không có."

Giọng cô mang chút xa cách, như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Bất luận anh cả xảy ra chuyện gì, cô đều đã quyết định sẽ không dính líu gì tới bọn họ nữa. Nếu như lại sống như kiếp trước nữa, nói không chừng sống tới tuổi 25 cô lại phải lìa đời nữa.

Huống chi, bây giờ cô chỉ một lòng muốn học hành thật tốt thôi.

Hà Thúy Chi cúi đầu, che dấu sự mất mát trong lòng. Thái độ Nguyệt Tâm đối với anh vẫn còn có chút lạnh lùng, nhưng mà xa cách lâu như vậy cũng không phải một lúc là có thể bù đắp lại được.

Tay cầm nĩa của Hà Nguyệt Dao run một cái, bất cẩn gây ra tiếng động chói tai trên mặt dĩa.

Bắt đầu từ tôi hôm qua, anh cả không chỉ đứng về phía Hà Nguyệt Tâm, còn khiến cho cô mất mặt trước đám đông nữa.

Cô vốn định mặc kệ anh cả, đợi anh cả tự mình đến xin lỗi cô, nhưng rõ ràng là cô nghĩ nhiều rồi. Nãy giờ trên bàn ăn, anh cả đều không chủ động nói câu nào với cô cả, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái nữa!

Hà Thúy Chi nói: "Mấy ngày nữa là em nhập học rồi, có cần gì thì nói với Quản gia."

Hà Nguyệt Tâm đáp lại: "Vâng."

Sau khi được đón về nhà họ Hà, nhà họ Hà liền giúp cô làm thủ tục chuyển trường, chuyển đến trường Trung học trọng điểm tốt nhất thành phố. Trước đây là do sắp kết thúc học kỳ, cho nên cô học ở trường cũ đến học kỳ 2 lớp 10 mới chuyển. Lớp 11 cô sẽ chuyển đến trường mới. Hà Nguyệt Tâm có chút kỳ vọng, kiếp trước cô không có chuyển trường, chất lượng đội ngũ giáo viên của trường Trung học trọng điểm không phải là những trường bình thường có thể so được. Nếu cô muốn thi vào trường đại học mà mình thích, thì chuyển đến Thập Nhất Trung là lựa chọn tốt nhất.

"Em đã suy nghĩ kỹ là sẽ vào lớp nào chưa?" Hà Thúy Chi thấy em gái có hứng thú, liền tiếp tục chủ đề này.

Hà Nguyệt Tâm chững người lại: "Học lớp nào có thể tự mình chọn à?"

Hà Nguyệt Dao nắm chặt cây nĩa trong tay, giọng nói không khống chế được có chút lớn: "Anh, anh tính giúp nó đi cửa sau à?"

Cô rất không lý giải, Hà Thúy Chi trước giờ vẫn luôn tin dụng cạnh tranh công bằng, đối với việc học của cô chưa bao giờ đụng tay vào qua.

Thập Nhất Trung xếp lớp dựa trên thành tích học tập. Tốt cái là thành tích của cô khá tốt, vẫn luôn duy trì trong top 50 toàn khối, thỉnh thoảng cũng có rớt khỏi lớp trọng điểm, nhưng chỉ cần nước tới chân mới nhảy ôn bài một đêm là có thể thi đủ thành tích trở về lớp trọng điểm.

Bây giờ anh cả thế nhưng vì Hà Nguyệt Tâm mà đi cửa sau cho nó?

Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc suy ngẫm một hồi.

Nghe nói lớp 11 sau khi chia ban xong, cách một khoảng thời gian sẽ thi xếp lớp một lần, cho nên bây giờ chuyển vào lớp nào thì hình như cũng không có khác biệt gì cả.

Cho dù chuyển vào lớp kém nhất, thì cô cũng có tự tin rằng lần sau khi thi xếp lớp sẽ thi vào được lớp trọng điểm.

Cô ngước đầu lên, giọng nói thanh lãnh: "Nghe theo sự sắp xếp của nhà trường đi, nhà trường xếp vào lớp nào thì học ở lớp đó."

Hà Nguyệt Dao ngầm thở phào một hơi, cười nhạo nói: "Với thành tích của mày, chuyển vào lớp nào có khác biệt gì sao, tới cuối cùng không phải cũng sẽ bị đánh lại nguyên trạng sao."

Thành tích của Hà Nguyệt Tâm vẫn luôn bảo trì khoảng hạng 100 ở trường cũ. Với lại độ khó đề thi của hai trường vốn đã không giống nhau rồi, đến lúc đó Hà Nguyệt Tâm nói không chừng có thể sẽ đội sổ nữa cũng nên.

Về phương diện thành tích, cô vẫn có tự tin có thể đánh bại Hà Nguyệt Tâm.

Cô vừa nói xong câu này liền cảm nhận được gì đó, ngước đầu lên liền thấy ánh mắt không mang chút tình cảm nào của anh cả đang nhìn cô chằm chằm. Trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, như một xô nước lạnh, xối thẳng vào người cô.

Hà Thúy Chi nhìn Hà Nguyệt Dao một cái, lại lạnh nhạt dời khỏi tầm mắt. Trước đây tại sao anh lại không phát hiện Hà Nguyệt Dao nói chuyện lại giương cung bạt kiếm, câu nào cũng nhắm vào Hà Nguyệt Tâm như vậy chứ.

Hơn nữa Hà Nguyệt Dao nói cho cùng cũng chỉ là đứa bé được Ba Hà Mẹ Hà cơ duyên hảo hợp nhận nuôi ở Cô nhi viện mà thôi.

Hà Nguyệt Tâm mới là Thiên kim đích thực của nhà họ Hà.

Hà Nguyệt Tâm không thể phủ nhận lời nói của Hà Nguyệt Dao, nắm chặt nắm đấm nói: "Em nhất định sẽ học hành thật tốt, không lãnh phí điều kiện học tập tốt như vậy."

Lời nói này của cô là thật lòng.

Nhưng hiện giờ hình như không có ai thật lòng nghe cả.

***

Ăn xong bữa sáng, Hà Nguyệt Tâm chuẩn bị ra ngoài mốt chuyến, cô nghĩ Hà Thúy Chi đã chủ động mời cô cùng ăn sáng thì cũng nên không hiểu lễ phép như vậy, cho nên cô nói với Hà Thúy Chi một tiếng: "Anh, em ra ngoài một lát."

Hà Thúy Chi hoàn hồn từ trong suy ngẫm của bản thân, nhìn bầu trời bên ngoài, có chút âm u, dự báo thời tiết cũng nói là sẽ mưa.

Anh nhăn máy lại: "Em đi đâu?"

Hà Nguyệt Tâm khựng lại, không nghĩ tới lời khách sáo cô thuận miệng nói ra Hà Thúy Chi lại hỏi lại như vậy.

"Mấy ngày nữa nhập học rồi, em ra ngoài mua chút tài liệu học tập."

Hà Thúy Chi gật đầu, kêu Quản gia, dặn dò Quản gia khom người bên cạnh anh mấy câu, rồi nói: "Bác lái xe đưa Nguyệt Tâm đi đi."

Bình thường khi ra ngoài Hà Nguyệt Tâm đều không làm phiền Quản gia hay Tài xế, cô vội nói: "Em đi xe bus là được rồi, không xa đâu."

Hà Thúy Chi nhìn cô chằm chằm, không tán đồng nói: "Lát hồi có thể sẽ có mưa."

Hà Nguyệt Tâm nhìn Quản gia đã cung kính đứng bên cạnh cô, tùy thời đợi chỉ thị của cô, không còn cách nào khác cả, "Được thôi."

Đợi Hà Nguyệt Tâm ra khỏi cửa, Hà Nguyệt Dao mới hồi thần lại.

Anh cả... thật sự thay đổi rồi.

Không chỉ đối đãi với Hà Nguyệt Tâm thân mật như vậy, mà còn kêu Quản gia đích thận lái xe đưa đón nó nữa. Trước đây anh đối đãi với Hà Nguyệt Tâm đều như đối diện với không khí vậy.

"Nguyệt Dao."

Một giọng nói lạnh đến cực điểm gọi cô, cô ngước đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của anh cả. Anh cả rốt cuộc chịu chủ động nói chuyện với cô rồi.

Việc này nói rõ Hà Thúy Chi không còn giận cô nữa rồi, còn có khả năng sẽ vì chuyện hôm qua mà xin lỗi cô.

Nhưng nói cho cùng thì cô cũng còn chút tức giận, không muốn để ý tới anh cả, cho nên không thèm phản ứng lại.

Hà Nguyệt Tâm vừa đi khỏi Hà Thúy Chi liền khôi phục trạng thái lạnh như băng, mày mắt lạnh lùng, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang suy ngẫm chuyện hệ trọng nào đó vậy.

"Em đối với ba mẹ em, có ý nghĩ gì không? Em có nhớ bọn họ không?"

Đầu óc Hà Nguyệt Dao mê mang, không hiểu thời điểm này Hà Thúy Chi nhắc tới ba mẹ làm gì.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Em rất nhớ bọn họ, nhưng mà......" Sắc mặt cô tối đi, "Họ đã mất rồi. Lúc nhỏ ba mẹ đều thương em nhất, không để cho em chịu chút úy khuất nào cả. Em vốn cho rằng, sau khi bọn họ đi rồi, anh cả sẽ như ba mẹ vậy, ai ngờ rằng......"

Cô nhớ tới bữa tiệc sinh nhật tối qua của mình, thật sự cảm thấy có chút uất ức.

Hà Thúy Chi nhìn sắc mặt của cô, nhíu máy, lạnh lùng đánh gãy: "Anh đang nói ba mẹ ruột của em."

Vấn đề này khiến Hà Nguyệt Dao choáng váng, sống trong nhà họ Hà bao nhiêu năm nay, cô sớm đã coi mình là con gái ruột của nhà họ Hà rồi, nếu như không phải Hà Thúy Chi nhắc đến, cô đều không nhớ ra cô còn có ba mẹ ruột.

Sắc mặt cô thay đổi mấy lần, miễn cưỡng nói: "Lúc đó em quá nhỏ......đối với bọn họ không có ấn tượng gì nhiều."

Hà Thúy Chi lạnh lùng nhìn Hà Nguyệt Dao.

Dù gì thì cũng là ba mẹ ruột, Hà Nguyệt Dao bao nhiêu năm nay thế nhưng không có một chút ý định đi tìm họ nào cả.

Hà Thúy Chi lạnh nhạt nói: "Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ kêu trợ lý tìm tung tích của bọn họ giúp em."

"Cái gì?" Có một khoảnh khắc Hà Nguyệt Dao hoài nghi là mình nghe nhầm rồi.

Hà Thúy Chi mặt không biểu tình nói: "Dù gì thì bọn họ cũng là người thân duy nhất trên đời này của em, em nên đoàn tụ với bọn họ."

Còn người thân duy nhất trên đời này của anh em nhà họ Hà là Hà Nguyệt Tâm.

Sắc mặt Hà Nguyệt Dao trắng bệt trong thoáng chốc, cả người như rơi vào hầm băng. Anh cả đây là muốn đuổi cô ra khỏi nhà ư?

Ba mẹ ruột của cô nói không chừng lúc đầu vì không có tiền nuôi cô, nên mới vứt bỏ con ngoài đường. Hoặc là như ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm vậy, chỉ là người bán rau thì sao? Cả Hoa Hạ, ai có thể có tiền hơn nhà họ Hà chứ?

***

Nơi Hà Nguyệt Tâm muốn đi là đường sách, cả một con đường đều bán sách cả, tài liệu tất cả các cấp và đồ dùng học tập đều có cả.

Từ xa nhìn vào, cả một con đường đều rất là náo nhiệt, bây giờ đang trong thời kỳ khai giảng, nên có không ít phụ huynh dắt con cái đến để mua đồ dùng học tập, còn có không ít học sinh cùng tuổi với Hà Nguyệt Tâm nữa.

Hà Nguyệt Tâm kêu Quản gia ngừng xe trước đầu đường cách đường sách một con đường, không đợi Quản gia xuống xe mở cửa xe giùm cô, thì cô đã tự mở cửa xuống xe rồi.

"Phía trước khó quay đầu xe lắm, bác đưa con tới đây là được rồi.

Sau khi xuống xe cô nghĩ rồi nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."

Quản gia có chút thụ sủng nhược kinh, lúc ông đưa đón Hà Nguyệt Dao trước giờ chưa bao giờ nhận được một câu cảm ơn cả, trong mắt Hà Nguyệt Dao thì việc được phục vụ là chuyện đương nhiên.

Sắc mặt ông nhu hòa rất nhiều, ngước đầu nhìn thời tiết, lôi ra một cây dù từ trong xe đưa cho Hà Nguyệt Tâm: "Lát nữa có thể sẽ có mưa, Tiểu thư cầm lấy cây dù này đi."

Hà Nguyệt Tâm nhận lấy dù, lại nói thêm tiếng cảm ơn với ông nữa, đang chuẩn bị đi thì Quản gia lại gọi cô lại nữa.

"Đợi một lát." Quản gia chui ra khỏi xe, cúi người đứng trước mặt cô, tay phải cung kính đưa một bức thư cho Hà Nguyệt Tâm, cười híp mắt nói: "Đây là Thiếu gia dặn đưa cho Tiểu thư."

Hà Nguyệt Tâm mở ra nhìn, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng màu đen, bên góc phải phía trên còn có một dòng chữ tiếng anh viết bằng vàng đun chảy, cả tấm thẻ ngân hàng đều rất có cảm giác chất lượng.

"Cái này là?"

Quản gia nụ cười đầy mặt, ngữ khí mang chút cung kính nói: "Đây là thẻ đen không giới hạn số tiền giao dịch, Tiểu thư có thể dùng để mua sắm, mua những thứ mà Tiểu thư muốn mua như quần áo, túi xách, thậm chí là xe, trang sức và cả nhà nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.