Ngày hôm sau khi Hà Nguyệt Tâm đến trường, Phương Viên vẫn còn chìm đắm trong trạng thái hưng phấn khi gặp được Fin hôm qua, kéo tay Hà Nguyệt Tâm chí cha chí chích nói không ngừng.
“Nói như vậy thì Fin chính là anh ba bà, anh cả bà là Tổng tài Tập đoàn Hà thị, anh hai bà là Hà Tinh Hoài, anh tư bà là Hà Lộ Từ ư? Đây là đội hình thần tiên gì vậy, ngưỡng mộ quá đi mất!”
Trước đây cô chỉ biết là Hà Nguyệt Tâm có 4 người anh trai, Hà Thúy Chi và Hà Lộ Từ thì cô biết rồi, Hà Tinh Hoài cũng đã gặp được vào hôm Đại hội thể thao trường rồi, chỉ có mỗi mình Hà Diễn Lạc thần thần bí bí mãi vẫn chưa xuất hiện thôi, ai biết được Fin thế nhưng lại là Hà Diễn Lạc chứ.
Cô thực sự quá ngưỡng mộ Hà Nguyệt Tâm rồi!
Hà Nguyệt Tâm nhìn Phương Viên một cái, ý bảo cô nhỏ tiếng một chút, bây giờ bọn họ đang trong giờ tự học, tất cả học sinh trong lớp đều đang cắm cúi giải đề cả.
Phương Viên lập tức nhịn sự hưng phấn trong lòng xuống, ngậm miệng lại.
Tâm tư của Hà Nguyệt Tâm vẫn còn dừng lại ở cuộc hội thoại với anh cả hôm qua. Ba anh trai thực ra trong lòng vẫn còn khúc mắc với anh ba, khúc mắc trong lòng của anh tư là nhỏ nhất, bởi vì lúc đó anh tư tuổi còn nhỏ, đối với việc ba mẹ qua đời vẫn có chút mơ hồ, chỉ biết là anh ba suốt ngày không ở nhà, hai anh em chỉ đơn thuần là không có giao tiếp gì nhiều mà thôi, cho nên thái độ của anh tư với anh ba chỉ là lạnh nhạt thôi.
Nếu như là anh cả đã đồng ý tiếp nhận anh ba rồi, vậy thì chuyện còn lại chỉ còn nghĩ cách khuyên anh ba về nhà mà thôi.
Đang nghĩ chuyện đâu đâu thì điện thoại trong túi run lên một cái.
Hà Diễn Lạc: Mấy giờ tan học?
Nghĩ gì thì cái đó tới ngay, Hà Nguyệt Tâm vội trả lời ngay.
Hà Nguyệt Tâm:?
Hà Nguyệt Tâm: Sao vậy?
Bên Hà Diễn Lạc qua mấy phút sau mới trả lời lại, hình như anh chê việc đánh chữ phiền, nên trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn thoại qua luôn.
Bên trong còn kèm theo tiếng động loạt xoạt nữa, hình như là tiếng mặc quần áo, giọng nói lười biếng của Hà Diễn Lạc truyền qua: “Đến đón bạn nhỏ tan học.”
Hà Nguyệt Tâm hít sâu một hơi, ý nghĩ cảm thấy anh ba tội nghiệp hôm qua lập tức bay biến mất.
Bạn nhỏ? Nói cô sao? Cô bao lớn rồi mà còn gọi cô là bạn nhỏ nữa, anh ba cô không phải là đầu óc có vấn đề gì đấy chứ?
Hà Nguyệt Tâm phẫn nộ đánh chữ: Em có chân tự biết đi, không cần người khác đến đón, cảm ơn.
Vừa muốn nhấn nút gửi thì nghĩ lại vẫn là thôi đi, xóa hết dòng chữ vừa đánh, chỉ gửi hai chữ “Tại sao” qua thôi.
Cô không thiển cận như anh ba. Hơn nữa cô vẫn còn muốn khuyên anh ba về nhà nữa, nên càng không nên có xung đột gì với anh ba nữa. Cô là người biết giữ đại cục, không được nhỏ nhen như anh ba.
Hà Diễn Lạc: Chưa thử rước bạn nhỏ tan học bao giờ cả, bây giờ thử trải nghiệm trước.
Hà Nguyệt Tâm:......
Được thôi.
Cuộc thi tháng sắp tới rồi, đề cô cũng giải rất nhiều rồi, lát hồi cô có hẹn với Triệu Nghệ là sau khi tan học sẽ đi chơi lướt ván trượt với bà ấy, thời gian không dài lắm, chỉ tầm nửa tiếng thôi, sau khi chơi xong rồi về học tiếp chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
Nghĩ xong cô nhập thời gian địa điểm vào khung thoại, nhấn gửi.
Đợi tới khi cô chạy đến quảng trường nhỏ thì anh ba đã ở đó rồi.
Cô nhìn xung quanh một cái, Triệu Nghệ vẫn còn chưa tới.
Ở chỗ không xa, Hà Diễn Lạc đang ngồi trên bậc thang của quảng trường nhỏ, nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt, động tác trên tay không hề ngừng lại, bên cạnh anh có mấy học sinh cấp 3 đứng quanh, trên người bận đồng phục của mấy trường khác nhau, có người tay ôm quả bóng rổ, hiển nhiên là đang chơi được một nửa rồi chạy qua đó rồi, mắt của mấy học sinh đó đều nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Hà Diễn Lạc, trên mặt đều lộ ra biểu cảm vừa hưng phấn vừa kinh ngạc.
“Trong bụi cỏ có người!”
“Ở đằng sau tảng đá trên núi!”
Hà Diễn Lạc thao tác trên điện thoại một hồi, vẫn còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì, số lượng kích sát hiển thị trên màn hình đã thành số 2 rồi.
“Phắt, thao tác này, thần thiệt!”
“Thuật bắn súng của anh trâu bò thật đấy, có thể so bì với game thủ chuyên nghiệp rồi đấy. Sao anh làm được vậy, dạy em đi?”
“Tao đến trước mày! Xếp hàng xếp hàng đi!”
Hà Diễn Lạc thấy dáng vẻ của mấy học sinh cấp 3 đều kích động như vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên, có chút đắc ý, dáng vẻ thong dong thường ngày cũng nhiều thêm chút thả lỏng.
Trên bậc thang có bụi, nhưng anh cũng không chê bẩn, điện thoại không phải của anh, anh đến rất sớm, cho nên có chút chán, thấy có người đang chơi game, game đang chơi còn là PUBG nữa, nên đã chỉ điểm mấy câu, sau đó thì kêu người ta đưa điện thoại cho anh để chơi giùm luôn.
Hà Nguyệt Tâm thấy cảnh tượng này thì có chút cạn lời. Mấy người vây quanh Hà Diễn Lạc có chút quen mặt, chắc cũng là người thường hay đến quảng trường nhỏ chơi.
Thậm chí trong đám người đó còn có người mấy ngày trước vì giành sân bóng rổ mà phát sinh xung đột nữa kìa, nhưng giờ đây bởi vì game mà hòa thuận đến vậy đấy.
Hà Nguyệt Tâm thấy cả đám người ngày càng lúng sâu vô game thì bó tay kêu lên một tiếng: “Anh.”
Hà Diễn Lạc ngẩng đầu lên thấy là cô thì lập tức nhét điện thoại trả lại cho chủ của nó và đứng dậy ngay.
Chủ điện thoại có chút ngu người, bọn họ đang coi đã ghiền mà: “Không chơi rồi à?”
Hà Diễn Lạc không còn vẻ nghiêm khắc với chiến đội mình thường ngày nữa, chơi chung với đám học sinh cấp 3 này một hồi khiến anh cũng bị nhiễm chút ấu trĩ rồi.
Anh quay đầu lại nhìn bọn họ một cái nói: “Sư phụ rước vào cửa, tu hành do cá nhân. Mấy đứa tự chơi đi.”
Anh bước đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm, quét mắt nhìn đồng phục trên người Hà Nguyệt Tâm, nhìn là biết là bộ dạng của học sinh ngoan hiền rồi.
Hà Diễn Lạc nói: “Anh dắt em đi ăn ha?”
Cô đã có hẹn với Triệu Nghệ rồi, đợi lát nữa là Triệu Nghệ sẽ tới ngay thôi. Cô chỉ có thể giải thích lại với anh ba: “Em có hẹn với bạn học là sẽ chơi ván trượt với bạn ấy rồi.”
Hà Diễn Lạc nhìn ván trượt dưới chân Hà Nguyệt Tâm một cái, anh còn tưởng cái này là do em gái tiện tay lượm được chứ, ai biết được cái thứ này em gái lại thật sự muốn chơi chứ?
Anh nhướng mày, chậm rãi nói: “Chơi ván trượt?”
“Đúng vậy. Em chơi rất giỏi đó.” Hà Nguyệt Tâm có chút kiêu ngạo nhỏ.
Nhìn biểu cảm có chút cạn lời của Hà Diễn Lạc, cô mím nhẹ môi dưới, hồi nảy gọi anh một tiếng chỉ là vì muốn chào hỏi anh ba mà thôi, ai biết được anh ba lại lập tức không chơi nữa chứ. Nhưng giờ cô vẫn còn phải chơi ván trượt nữa rồi.
Cô đặt một chân lên ván trượt, chân còn lại dậm trên mặt đất, chuẩn bị có thể lướt ra xa bất cứ lúc nào, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh ba, em đi chơi trước nha, anh ngồi tí nữa ha?”
Hà Diễn Lạc tức đến phát cười, giơ tay kéo tay áo đồng phục cô lại: “Kêu anh trai ra đây rồi cứ thế mà quăng anh trai ở một bên như vậy à?”
Anh nhịn không được giơ tay lên chọc chọc lúm đồng tiền trên mặt cô. Em gái ngoan ngoãn trong trí nhớ sao giờ cũng học biết chơi xấu rồi? Chẳng lẽ là do anh dạy hư ư?
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu có chút cáu né ngón tay của anh.
Vẻ mặt cô vô tội nói: “Em cũng không phải cố ý đâu, ai biết được em vừa kêu thì anh đã qua đây rồi chứ, em chỉ là muốn chào hỏi anh một tiếng mà thôi, cũng chẳng có ý gì khác đâu.”
Ai kêu tự mình anh không chơi tiếp chứ.
Hà Nguyệt Tâm nhún chân, đẩy ván trượt một cái: “Hơn nữa, muốn em dắt anh chơi thì anh cũng có biết chơi cái này đâu.”
Nghe ra sự khiêu khích trong giọng điệu của Hà Nguyệt Tâm, giọng điệu Hà Diễn Lạc cũng mang chút hoang đường: “Coi thường anh mày à?”
Hà Nguyệt Tâm chỉ nhìn anh mà không nói thêm gì cả, nhưng ánh mắt thì tràn đầy vẻ coi thường thật.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu dời mắt ra chỗ khác, cứ như vậy một hồi lâu.
Nhìn vẻ quyết không nhận thua của Hà Nguyệt Tâm, Hà Diễn Lạc nhịn không được cười nhẹ một tiếng, tiểu cô nương cũng khá thù dai đấy. Không phải chỉ là lần trước thả nước nhường hơi lố chút thôi sao, có cần khiêu khích anh đến vậy không.
Anh đưa tay ra, mượn ưu thế chiều cao của mình hung hăng xoa rối tóc cô một cái, xoa tới nổi Hà Nguyệt Tâm nhịn không được mà nghiêng đầu né tránh luôn, nhưng tay anh vẫn cứ không chịu ngừng mà đuổi theo đầu cô.
Giọng nói anh mang chút dịu dàng khó mà phát giác ra được: “Đi chơi đi.”
Hà Nguyệt Tâm đẩy tay anh ra, khó khăn lắm mới thoát được ma trảo của anh, cô lùi ra sau mấy bước, đứng vào cự ly an toàn rồi mới hỏi lại: “Vậy còn anh thì sao?”
Cô đi chơi một mình, bỏ một mình anh ba ở đây có phải là hơi quá đáng không?
Giọng nói Hà Diễn Lạc mang chút mệt mỏi, anh ngồi trở lại bậc thang, bàn tay chống xuống mặt đấy, hai chân thả dài ra, đám học sinh cấp 3 hồi nãy sớm đã đi mất rồi, anh có chút buồn chán nói: “Anh thì chơi game tiếp thôi.”
Hà Nguyệt Tâm cắn nhẹ môi mình, gật gật đầu, chân dậm xuống đất một cái, ván trượt nương theo sức đẩy mà lướt ra xa.
Sau lưng truyền đến giọng nói như có như không của Hà Diễn Lạc: “Đừng chạy xa quá đó.”
Sau khi Hà Nguyệt Tâm trượt vòng quanh quảng trường một vòng rồi mà Triệu Nghệ vẫn còn chưa tới, cô lôi điện thoại ra đang định gửi tin nhắn cho Triệu Nghệ thì mới phát hiện là mấy phút trước Triệu Nghệ có gửi tin nhắn cho cô nói là có chuyện đến không được.
Hà Nguyệt Tâm thở dài một hơi, thường ngày cô vẫn luôn chỉ lo học, chơi ván trượt là một trong số ít hạng mục thả lỏng của cô, nhưng chơi một mình thì có chút vô vị.
Cô dẹp ván trượt đi quyết định quay về tìm anh ba cô.
Chưa đi được hai bước thì thấy có một bạn nam người mặc đồ chơi bóng rổ tay thì ôm trái bóng rổ đi về phía cô. Có thể xác nhận rõ việc này là vì tầm mắt của bạn nam ấy vẫn luôn đặt trên người cô, cứ nhìn cô một cái rồi lại thẹn thùng cúi đầu xuống.
Hà Nguyệt Tâm:......
Người này cô có biết, bạn ấy hay chơi bóng rổ ở sân bóng rổ kế bên, bên đó có mấy đội bóng cố định, người này được mọi người xưng hô đùa là vua bóng rổ của giới bóng rổ quảng trường nhỏ, thân cao mét 8, tính cách cũng phóng khoáng hào sảng, là một nam sinh sáng sủa như ánh mặt trời, mỗi lần bạn ấy chơi bóng đều sẽ có một đám con gái ăn mặc thời thượng đứng quanh sân bóng rổ nhìn bạn ấy.
Nghe nói số thư tình mà người này nhận được cũng đủ nhét đầy một hộc tủ luôn rồi, nhưng vẫn chưa từng thấy bạn ấy tiếp nhận tình ý của bạn gái nào cả.
Thấy Hà Nguyệt Tâm ngừng lại thì cậu liền tăng nhanh bước chân ngay, cuối cùng dừng lại trước mặt Hà Nguyệt Tâm. Bắp tay cậu lộ rõ đường cong cơ bắp do chơi bóng rổ quanh năm, tràn đầy hơi thở hormone nam tính.
Giọng nói cậu có chút khàn: “Hà Nguyệt Tâm?”
Hà Nguyệt Tâm một mặt nghi hoặc, cô không biết người này tìm cô có chuyện gì, cho nên mới ngừng lại muốn nghe bạn ấy nói gì, ai biết được bạn ấy thế nhưng lại biết tên cô.
“Làm sao anh biết tên tôi?”
Đám Nhất Nhiên 谭一然 nhìn ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời của Hà Nguyệt Tâm, thấy Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc nhìn mình như vậy thì cậu nhịn không được cụp mắt xuống: “Anh......hỏi người ta, bọn họ nói cho anh biết.”
Hà Nguyệt Tâm ồ lên một tiếng.
“Có chuyện gì không?”
Đàm Nhất Nhiên hít sâu một hơi, có chút không biết làm gì xoa xoa sau gáy mình nói: “Anh......chú ý đến em rất lâu rồi.”
“Chú ý tôi?”
Dấu chấm hỏi trên đầu Hà Nguyệt Tâm ngày càng nhiều, người này chú ý cô làm gì chứ?
Hai người hoàn toàn không ở chung một tần số.
Đàm Nhất Nhiên thấy Hà Nguyệt Tâm hoàn toàn không hiểu được ý của mình thì không khỏi có chút nôn nóng, hô hấp cũng gấp gáp hơn chút. Bởi vì khẩn trương nên cánh tay đang ôm bóng của cậu cứ nhúc qua nhúc lại.
Cậu tăng cao âm lượng, lấy hết dũng khí nói: “Anh muốn nói, em có thể làm bạn gái anh không?”
Hà Nguyệt Tâm: “?”
Hà Nguyệt Tâm mở lớn mắt, người này là đang tỏ tình với cô sao?
Nhưng cô có quen biết gì cậu ta đâu chứ.
Cô tìm từ ngữ đáp lại: “......Xin lỗi, tôi chỉ muốn đặt hết tâm tư vào chuyện học hành thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt của Đàm Nhất Nhiên ảm đạm hơn chút.
Hà Nguyệt Tâm nhíu chặt mày lại: “Hơn nữa hình như anh lớn tôi một khóa đúng không? Anh đã lớp 12 rồi, cũng sắp phải thi đại học rồi, trong thời khắc quan trọng này, làm sao có thể đặt tâm tư vào chuyện khác ngoài chuyện học hành như vậy chứ.”
Cô muốn đặt hết thời gian vào chuyện học còn không kịp nữa kìa, người này thế nhưng còn có tâm tư mà nghĩ đến chuyện yêu đương nữa chứ?
Gặp được loại người không coi trọng việc học này, cô gần như là theo bản năng mà bắt đầu khuyên răn ngay.
Mắt cậu sáng lên: “Em đang quan tâm anh ư?”
Cậu vội nói tiếp: “Anh sẽ không làm phiền em đâu, em chỉ cần thỉnh thoảng......nói chuyện với anh là được. Một ngày một lần, một ngày một hai cậu cũng được.”
Không phải, tại sao đến miệng anh ta thì lời nói của cô lại mang ý khác rồi vậy?
Loại chuyện này có chút khó giải quyết, quá uyển chuyển thì sợ đối phương nghe không hiểu, quá thẳng thắn thì lại sợ làm tổn thương lòng tự tôn của họ.
Nhưng quá uyển chuyển thì người này lại nghe không hiểu.
Sắc mặt và giọng nói của Hà Nguyệt Tâm lạnh nhạt hơn rất nhiều: “Ý của tôi là, bây giờ tôi không muốn yêu đương gì cả.”
Ánh mắt Đàm Nhất Nhiên mang chút cố chấp, cậu bước lại gần hơn một bước, cúi người nhìn cô, dịu dàng nói: “Em đang sợ giáo viên chủ nhiệm của em phát hiện em yêu sớm à? Em yên tâm, anh sẽ không để cho giáo viên chủ nhiệm của em phát hiện đâu, nếu như giáo viên chủ nhiệm của em phát hiện rồi thì anh sẽ gánh hết trách nhiệm, cứ nói là anh đơn phương ép em, được không?”
Nhiều nữ sinh muốn hẹn hò với cậu như vậy, nếu như cậu muốn thì lập tức có thể có bạn gái ngay. Hà Nguyệt Tâm lại làm sao có thể từ chối cậu chứ? Khẳng định là ngại chuyện gì đó nên mới nói vậy thôi.1
Cậu đem hành động này hiểu như sự thẹn thùng à dè dặt của thiếu nữ.
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được lùi về sau một bước, kéo ra chút khoảng cách với người này. Người này bị gì vậy, nghe không hiểu lời nói của cô sao?
Đang giằng co thì sau lưng vọng lại giọng nói mang chút lạnh lùng.
“Em ấy đã từ chối rồi, mày không nghe thấy à?”
Hà Nguyệt Tâm quay đầu lại, Hà Diễn Lạc không biết khi nào đã đứng sau lưng cô rồi, anh hai tay đút túi quần, đầu tóc có chút rối, nhưng chỉ thông qua ánh mắt bị tóc che mất nửa của anh cũng có thể thấy được bây giờ anh rất không vui.
Hà Nguyệt Tâm vô thức gọi một tiếng: “Anh.” Gọi xong thì lập tức chạy qua bên cạnh Hà Diễn Lạc.
Hà Diễn Lạc thấy Hà Nguyệt Tâm vẫn còn tính là nghe lời thì ý lạnh giữa hai hàng chân mày tản đi một chút.
Sắc mặt Đàm Nhất Nhiên nhất thời có chút khó coi, loại chuyện tỏ tình này thế nhưng lại bị người khác nghe thấy rồi, người này thế nhưng còn nói Hà Nguyệt Tâm từ chối cậu rồi ư?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của người này thì hình như Hà Nguyệt Tâm rất là ỷ lại người này thì phải.
Người này là tình địch của cậu à?
Giọng điệu Đàm Nhất Nhiên lập tức lạnh đi ngay, có chút khiêu khích quét mắt đánh giá anh một cái: “Mày là ai?”
Hà Diễn Lạc cười giễu một tiếng: “Tao là anh trai nó.”
Anh trai gì? Anh ruột? Hay là loại anh trai nhận đại đó?
Đàm Nhất Nhiên nhất thời cũng không rõ. Trong lớp có một số nữ sinh thích nhận anh trai khắp nơi, nhưng thật ra thì loại anh trai này ít nhiều đều có chút mập mờ hết cả.
Hà Diễn Lạc nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, trong mắt không còn sự mất tập trung, mặt không biểu cảm nói: “Đi thôi.”
Hà Nguyệt Tâm đụng phải ánh mắt của anh ba thì có chút chột dạ, anh ba cô hình như tức giận rồi.
Cô ngoan ngoãn vâng lời, đi theo Hà Diễn Lạc về luôn.
Còn chưa đi được hai bước liền bị Đàm Nhất Nhiên ngăn lại, Đàm Nhất Nhiên chạy qua ngăn, trái bóng trong tay cậu sớm đã bị cậu quăng qua một bên rồi.
Cậu có chút thở dốc: “Mày là anh trai em ấy thì sao chứ, sao nào em ấy muốn hẹn hò với ai mày cũng phải quản sao?”
Hà Diễn Lạc nhướng mày nhìn Hà Nguyệt Tâm: “Em thích nó à?”
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu: “Làm sao có thể chứ! Em còn không biết anh ta là ai nữa!”
“Vậy thì được rồi.”
Hà Nguyệt Tâm: “?”
Vẻ lười biếng trên mặt Hà Diễn Lạc hoàn toàn biến mất không thấy, ánh mắt anh nhìn Đàm Nhất Nhiên cứ như một thanh kiếm sắc nhọn vậy, anh cười nhẹ một tiếng: “Mày nói đúng rồi đó, em ấy muốn hẹn hò với ai, tao quản chắc rồi.”