Từ sau khi gặp mặt Mục Xuyên xong thì sắc mặt Hà Thúy Chi đen đi mấy ngày liền, ngay cả khi ăn cơm cả người cũng tản ra một loại khí áp thấp, Lý Nham đi bên cạnh anh càng là thở cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng sách, Lý Nham nhìn mặt Hà Thúy Chi một cái, tự an ủi tâm lý mình xong, sau đó bắt đầu nói: “Một số tập đoàn ở nước ngoài bao gồm LA, Demei và Yihua đều đã ngỏ ý muốn hợp tác với chúng ta, hơn nữa họ còn hứa sẽ cung cấp hỗ trợ về mặt kỹ thuật đầy đủ.”
Hà Thúy Chi dừng tay lật tài liệu, thái dương lại bắt đầu đau nhức. Hôm đó, Mục Xuyên đề nghị cung cấp sự trợ giúp cho nhà họ Hà trên thương trường, nhưng anh đã từ chối thẳng thừng rồi, nếu không thì đây khác gì bán em gái chứ?
Nhưng Mục Xuyên vẫn thông báo cho một số tập đoàn ở nước ngoài, muốn họ hợp tác với nhà họ Hà. Anh thực sự không hiểu trong đầu Mục Xuyên đang nghĩ gì nữa.
Anh nhấn điện thoại trên bàn hai cái, đầu dây bên kia truyền đến giọng thư ký, anh ngắn gọn ra lệnh: “Tôi tìm Mục Xuyên.”
Vài giây sau, giọng nói của Mục Xuyên vang lên ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng Hà Thúy Chi lạnh đi: “Dẹp ngay thủ đoạn nhỏ của cậu đi, tôi không cần.”
Giọng điệu của Mục Xuyên không hề dao động: “Những thứ đó không phải cho nhà họ Hà đâu.”
“Cái gì?”
“Là cho Tâm Tâm, mua cho cô ấy nhiều đồ ăn ngon chút.”
Hà Thúy Chi hít một hơi thật sâu, sau đó cúp máy luôn.
Việc mua đồ ăn ngon cho Tâm Tâm là việc của anh ấy. Liên quan gì đến Mục Xuyên chứ?
- --Hà Nguyệt Tâm vẫn đến trường như bình thường và không cảm thấy có bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống bởi vì sự xuất hiện thêm của Mục Xuyên cả.
Mục Xuyên vẫn chia sẻ link chăm sóc sức khỏe cho cô hằng ngày, chia sẻ nhiều rồi cô cũng sẽ vì tò mò mà mở ra xem thử, đôi khi cũng sẽ trả lời Mục Xuyên bằng một số hình ảnh meme.
Sau khi dậy sớm và đi xuống lầu, Hà Thúy Chi và Hà Lộ Từ đã đang ăn sáng trên bàn ăn rồi.Cô ăn một miếng khoai tây nghiền và nói: “Anh cả, chúng ta lại đổi đầu bếp rồi à?”
Khoai tây nghiền này vừa mềm lại thơm, ăn vào liền tan từ từ trong miệng, không ngấy chút nào cả, ngon hơn nhiều so với khoai tây nghiền do đầu bếp làm trước đây.
Tay Hà Thúy Chi khựng lại một hồi: “Không, có lẽ do hôm nay đầu bếp phát huy tốt hơn thôi.”
Đầu bếp đích thực là không thay đổi, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì đổi rồi.
Khoai tây trong nhà đã được thay thế bằng khoai tây La Bonnotte. Khoai tây này có xuất xứ từ đảo Noirmuge của Pháp và là loại khoai tây đắt nhất thế giới. Sản lượng hàng năm không đến 100 tấn, đặc tính là mềm, nên chỉ có thể thu hái thủ công. Giá thậm chí cao tới 500 euro nửa kí.
Trước khi họ ăn xong, người làm trong nhà đã bê trái cây lên bàn rồi. Dưa hấu to tròn mọng nước được bày đầy ra trên đĩa.
Hà Lộ Từ cũng sửng sốt: “Sao dưa hấu này lại có màu đen?”
Hà Nguyệt Tâm cũng thấy ngạc nhiên, dưa hấu được cắt thành từng miếng nhỏ và vẫn còn dính một phần vỏ dưa, phần thịt của quả dưa có màu đỏ tươi, nhưng vỏ của quả dưa lại có màu đen tuyền.
Hà Thúy Chi do dự một lúc rồi mới giải thích, “Đây là dưa hấu vỏ đen.”
Được trồng ở Thành phố Asahikawa, Nhật Bản, được mệnh danh là dưa hấu vỏ đen ngon nhất thế giới, 6.000 USD một quả.
Anh vẫn kiên quyết từ chối sự trợ giúp của do ba công ty ở nước ngoài, nhưng Mục Xuyên quay đầu liền gửi một đống đồ ăn xa xỉ qua đây ngay.
Bao gồm dưa hấu vỏ đen, khoai tây đảo Noirmuji, trứng cá muối Almas vâng vâng mây mây.
Người nhận là Hà Nguyệt Tâm. Người làm trong nhà không biết tình hình, tưởng đó là quà của bạn của Hà Nguyệt Tâm, nên đã ký nhận rồi.
Sau khi biết chuyện, thì anh đã lén ghi hận Mục Xuyên thêm một chuyện nữa. Nếu Mục Xuyên đã muốn cho Hà Nguyệt Tâm ăn ngon thì anh cũng sẽ dung túng thôi, nhưng anh muốn xem thử coi Mục Xuyên có thể kiên trì được bao lâu.
Hà Nguyệt Tâm vô cùng tò mò, cô ăn thử một miếng dưa hấu, ngon ngọt mọng nước, quả thực là rất ngon, ngon tới nổi cô híp cả mắt lại luôn. Ngôn Tình Hài
Hà Thúy Chi thấy Hà Nguyệt Tâm thích ăn, thì khóe miệng khẽ nhếch lên, coi như là Mục Xuyên cũng đã làm chuyện giống người rồi.
Nguyện liệu nấu ăn trong nhà lớn đến mỗi bữa ăn, nhỏ đến đồ ăn vặt trong nhà đều được lựa chọn cẩn thận, khẩu vị của Hà Nguyệt Tâm cũng được anh càng nuôi càng kén ăn rồi, ngưỡng cửa của cái ngon cũng ngày càng cao rồi.
Anh lén lên kế hoạch tìm kiếm các món ngon nổi tiếng trên thế giới cho Hà Nguyệt Tâm, nuôi cho khẩu vị của cô càng ngày càng kén, anh muốn xem xem, Mục Xuyên có nuôi nổi cô không.
Đợi Hà Nguyệt Tâm ăn cơm xong và xách cặp chuẩn bị đi ra ngoài, thì Hà Lộ Từ cũng vội vàng đi theo.
Hà Thúy Chi kêu Hà Nguyệt Tâm đừng gấp, anh nhìn Lý Nham một cái, một lúc sau Lý Nham liền quay trở lại phòng khách với một túi giấy trên tay.
Hà Thúy Chi đặt túi giấy sang một bên, và nhét những gói vàng dài vào cặp đi học của Hà Nguyệt
Tâm.
Hà Nguyệt Tâm mặc cho Hà Thúy Chi nhét: “Anh cả, đây là gì vậy?”
Bao bì màu vàng ròng, trông cũng khá nặng.
Hà Thúy Chi dừng lại một chút: “Thanh socola.”
Nhưng đó là vàng ròng, giá cả đắt đỏ, đây cũng là một trong những đồ ăn vặt mà Mục Xuyên gửi qua.
Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy em có thể chia sẻ nó với bạn học được không?”
“......Tùy em.”
Hà Thúy Chi thở dài, chia sẻ nó với bạn học cũng được, dù sao thì ăn hết rồi Mục Xuyên cũng sẽ gửi qua tiếp thôi.
Hà Nguyệt Tâm và Hà Lộ Từ lần lượt lên xe, Hà Lộ Từ gần đây cư xử rất ngoan trước mặt Hà Thúy Chi, cũng không có chọc tức anh cả nữa.
Hà Tinh Hoài mấy ngày nay không có về nhà vì các hoạt động trong giới giải trí, còn Hà Diễn Lạc thì suốt ngày tập luyện trong chiến đội, bận tới nổi không có thời gian rảnh rỗi.
Hà Lộ Từ cau mày: “Tâm Tâm, sao mấy ngày nay không thấy em chơi trượt ván ở quảng trường nhỏ vậy?”
Sau khi tan học, anh sẽ cùng Tôn Càn đi chơi bóng rổ, chơi xong có đi ngang qua quảng trường nhỏ, nhưng mấy ngày nay, anh hầu như không thấy bóng dáng của Hà Nguyệt Tâm và đám Triệu Nghệ trong quảng trường nhỏ.
Hà Nguyệt Tâm cười nói: “Bọn em đã đổi chỗ chơi rồi. Em có người bạn cho tụi em mượn sân trượt chơi. Bây giờ bọn em đều chơi ở đó hết.”
Hà Lộ Từ nhíu mày: “Bạn? Bạn nào?”
“Chắc anh cũng đã từng nghe qua tên của anh ấy rồi, tên là Mục Xuyên.”
Hà Lộ Từ: “......”
Anh đích thực có nghe nói qua, anh ta không biết nhiều về những thứ trong giới hào môn, nghe qua cái tên này cũng là do cái lần Hà Nguyệt Tâm bị chó ngao Tây Tạng dọa sợ ở biệt thự Hồ Sơn, anh nghe anh cả kêu Hà Nguyệt Tâm tránh xa căn biệt thự đó, bởi vì chủ căn biệt thự là Mục Xuyên.
Không phải đã kêu Hà Nguyệt Tâm tránh xa Mục Xuyên rồi, sao lại trở thành bạn của nhau rồi?
Nhìn bộ dạng của em gái thì hình như nó cũng đối xử rất tốt với em gái thì phải?
Anh nhìn sang chỗ khác, lông mày cau lại thật chặt, radar trong cơ thể bắt đầu kêu tít tít, giữa hai hàng lông mày của anh không biết từ khi nào đã tràn đầy lệ khí.
Không việc mà tỏ ân cần, không gian d.âm thì cũng là trộm cắp, em gái của anh đẹp gái như vậy, những người đàn ông xuất hiện bên cạnh em gái chắc chắn là không có ý tốt gì cả.
Những người đàn ông muốn cua em gái anh trước đây đều bị anh đánh liệt giường rồi.Thằng Mục Xuyên này, còn dám đâm đầu vào à?
Sau khi tan học, Hà Nguyệt Tâm hẹn Triệu Nghệ gặp nhau ở sân trượt như thường lệ. Lúc cô tới thì Mục Xuyên đã ở đó rồi.
Hôm nay Mục Xuyên ăn mặc rất giản dị, thân trên mặc áo phông đen, thân dưới là quần thể thao, trông dễ gần hơn hẳn so với bộ vest và giày da thường ngày anh mặc.
Lúc biết Mục Xuyên mới 20 tuổi thì cô cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì khí chất trên người Mục Xuyên khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt anh, trông cô chẳng giống một thiếu niên chút nào cả. Nhưng cũng không có ai dám đánh giá thấp anh vì tuổi tác cả.
Bây giờ Mục Xuyên ăn mặc giản dị như vậy nhìn giống thiếu niên hơn.
Triệu Nghệ đến rất sớm, khi cô đến thì thấy Mục Xuyên đang cố gắng tập trượt ván.
Cho nên cô mới bước tới chỉ điểm cho anh ta một hai câu.
Triệu Nghệ tức giận nói: “Sao anh lại ngốc như vậy, dùng lực ở phần gót chân có hiểu không?”
Mục Xuyên: “......”
Vẻ mặt của Mục Xuyên chuyên chú, mặc cho giọng điệu của Triệu Nghị có cáu thế nào thì trên mặt anh cũng không có lấy một tia tức giận, vẫn chuyên tâm trượt ván.
Ngược lại Bồi Nghị đứng ở một bên nghe đến phẫn nộ đầy mình, đây là Chủ tịch Tập đoàn đa quốc gia, tài sản mấy chục tỷ đó! Cô dám nói Mục tổng của họ ngu ngốc!! Nếu cô không phải là nữ thì cậu đã bay vào oánh rồi đó.
Cậu liếc nhìn bộ dạng tốt tính của Mục Xuyên, cơn tức giận của cậu liền biến mất ngay, sau đó nhìn Triệu Nghệ với nhìn dữ tợn một cái, nếu cô không phải là bạn của Hà Nguyệt Tâm thì cô nghĩ Mộ tổng sẽ tốt tính như vậy được ư?
Lúc Hà Nguyệt Tâm đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng hơi khóc không đúng mà cười cũng sai, tính tình Triệu Nghệ thẳng thắn lại cộc tính, Mục Xuyên thế nhưng lại không có phản bác lại.
Nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm đến, Triệu Nghệ liền lao tới như thấy được cứu tinh: “Cuối cùng mày cũng đến rồi, giao cho mày rồi. Tao nghĩ chỉ có mày mới có thể dạy được anh ta thôi.”
Mục Xuyên dừng lại, chiếc ván trượt nằm yên lặng dưới chân anh, anh nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm, hai mắt sáng rực lên.
Hà Nguyệt Tâm kéo Triệu Nghệ đang đu trên người cô xuống, cười hì hì trượt đến bên cạnh Mục Xuyên: “Anh học tới đâu rồi?”
Mục Xuyên nhìn Hà Nguyệt Tâm trượt dần về phía mình, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “......quên rồi.”
Hà Nguyệt Tâm: “......”
Anh thực sự là đã quên hết rồi, vừa nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm đến thì anh không còn nhớ được gì nữa cả.
Hà Nguyệt Tâm thở dài: “Được thôi, vậy em sẽ dạy anh lại từ đầu vậy?”
“Ừm.”
Triệu Nghệ đi chơi với các đạo cụ trượt ván, còn Hà Nguyệt Tâm thì dạy Mục Xuyên trượt ván ở bên cạnh.
Bồi Nghị đứng nhìn bên cạnh mà trái tim như muốn nhảy ra bên ngoài, cậu cứ nghĩ mãi về việc vết thương trên người Mục Xuyên ở đâu ra vậy, thế hóa ra là bị ngã khi chơi ván trượt à!
Trái tim của cậu bị siết chặt lấy, ai theo đuổi phụ nữ lại khổ cực như Mục tổng của bọn họ cơ chứ?
Làm cho mình toàn thân đau nhức nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Hà Nguyệt Tâm bắt đầu dạy lại từ bài trượt cơ bản nhất, cô nói rất nhiều về những việc cần chú ý. Khi cô nói xong nhìn lên thì thấy Mục Xuyên đang nhìn cô chăm chú.
Cô cau mày: “Anh nghe hiểu chưa?”
Mục Xuyên ừ một tiếng, nửa phần đầu thì anh còn hiểu, nhưng nửa phần sau thì anh thất thần mất rồi, sự chú ý của anh đều bị thu hút bởi hàng mi cong vút và đôi mắt chớp chớp như cánh bướm của Hà Nguyệt Tâm.
Nhưng nghe hiểu nửa phần đầu là đủ rồi, bình thường anh cũng hay tập thể hình, nên thể lực anh rất tốt, cũng không sợ té ngã.
Sau khi trượt được nửa vòng, cảm giác rất tốt, khi lướt qua bên người Hà Nguyệt Tâm, anh không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bóng dáng của Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm vẫn luôn nhìn Mục Xuyên chằm chằm vì sợ rằng anh sẽ lại té ngã, nhưng anh nhìn cô hoài để làm gì!
Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng lại mang chút uy lực: “Nhìn phía trước, đừng nhìn em! Té đó!”
Gần như cùng lúc đó, cơ thể của anh mất thăng bằng và suýt rơi khỏi ván trượt, may mắn thay, anh đã hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống vào giây phút cuối cùng và nhảy khỏi ván trượt.
Anh thở dài thườn thượt trong lòng, có phần bất lực.
Học với cô thì làm sao anh có thể học tốt được chứ.
Anh không thể khống chế được mình, anh không nhìn thấy gì ở phía trước cả, anh chỉ muốn nhìn cô thôi.
Hà Nguyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm, tìm hai chai nước trong phòng nghỉ đưa một chai cho Mục Xuyên: “Đừng lúc nào cũng nhìn em, phải quan sát đường đi, trượt ván, không nhìn đường là sẽ ngã đấy.”
Mục Xuyên im lặng nhận lấy, thầm nghĩ trong lòng, vậy thì cứ té ngã đi, như vậy thì còn có thể để cô bôi thuốc cho anh, cũng không thiệt.
Hà Nguyệt Tâm cũng uống một ngụm nước, hồi nãy dạy Mục Xuyên ngược lại khiến cô khẩn trương đến nỗi toát đầy mồ hôi, cô ngửa đầu lên uống một ngụm nước lớn, đôi môi đỏ mọng dính nước, nhìn căng mọng hơn rất nhiều, trông rất hấp dẫn.
Chai nước khoáng trong tay Mục Xuyên bỗng nhiên vang lên tiếng lạch cạch. (Đột nhiên tui k nhớ ra được từ tượng thanh của tiếng động chai nước bị bóp, bạn nào có cao kiến gì thì rũ lòng thương góp ý cho tui cái, được hem. T~T)
“Sao vậy?”
Mục Xuyên nhìn xuống thân chai đã bị anh bóp biến dạng: “... Anh cầm chặt quá.”
Sau khi nói xong, anh khẽ nhìn lướt qua môi của Hà Nguyệt Tâm một cái, mở nắp chai ra uống một ngụm nước thật lớn.
Khát khô cổ họng rồi.