Hà Nguyệt Tâm qua một lúc lâu sau vẫn không nói ra được lời nào cả, chỉ biết ngây ngốc nhìn Hà Diễn Lạc.
Tại sao anh ba cũng muốn khiêu vũ với cô vậy?
Anh ba không phải trêu cô, độc mồm độc miệng với cô nhất sao, cái giọng điệu dịu dàng như vậy là sao đây. Hơn nữa, khiêu vũ với cô thì có gì tốt chứ?
Cô không hiểu.
Hà Diễn Lạc dịu giọng nói: “Tâm Tâm đừng sợ, chỉ cần chọn đại một người nhảy chung với em là được, không cần nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Sắc mặt Mục Xuyên càng tối sầm lại hơn nữa, một mình Hà Tinh Hoài quấy rối thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn thêm một Hà Diễn Lạc nữa chứ, anh cảm thấy mình càng ngày càng không có cửa rồi.
Anh tỉ mỉ quan sát mọi biểu cảm nhỏ trên mặt Hà Nguyệt Tâm, muốn tìm một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng cô sẽ chọn anh.
Còn Hà Tinh Hoài thì vô cùng phẫn nộ, nhưng nếu lúc này mà ganh đua với Hà Diễn Lạc thì sẽ chỉ làm cho Hà Diễn Lạc ghi điểm hơn trong mắt em gái, sẽ càng làm anh như thằng không hiểu chuyện vậy. Anh hung hăng trừng mắt với Hà Diễn Lạc một cái.
Đối mặt với ba cặp mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, Hà Nguyệt Tâm cảm thấy thật là làm khó cô mà.
Xung quanh cũng có người đứng gần bọn họ, nghe tới đây thì cũng nổ tung rồi. Đây là tình huống gì đây? Ba người đàn ông giành khiêu vũ chung với cô gái này ư?
Tề Nhã Thu đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi, tại sao Hà Nguyệt Tâm lại tốt số đến vậy chứ! Ba người đàn ông ưu tú đều xoay quanh nó, phải biết rằng cô ta theo đuổi Mục Xuyên mất hết bao công sức, có liều cái mạng già luôn cũng không thể nhận được một ánh mắt từ Mục Xuyên nữa, bây giờ Mục Xuyên thế nhưng lại cam tâm giành Hà Nguyệt Tâm với những người đàn ông khác.
Hà Nguyệt Tâm cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều dừng lại hết trên người mình thì càng thấp thỏm hơn, ánh mắt của những người đó có thấp thỏm, có ghen tị, cứ như những ngọn lửa nhỏ, đốt lên người cô khiến cô không được tự tại.
Ở đây chịu trận như vậy còn không bằng ở nhà làm bài tập nữa!
Chọn Mục Xuyên thì sợ hai anh trai hờn dỗi, chọn 1 trong 2 người anh thì người còn lại cũng sẽ cảm thấy tổn thương. Ca này khó quá, cô không biết giải quyết ra sao!
Hơn nữa bây giờ trong sảnh có không ít fan của anh hai và anh ba, cho dù là chọn ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bị những ánh mắt ghen tị ấy thiêu rụi thôi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên, hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi, hôm nay em......không muốn khiêu vũ, cho nên em không chọn ai cả.”
Quần chúng xung quanh:“......”
Có lộn không vậy, nếu đổi thành bọn họ thì ở đâu có chuyện không muốn nhảy chứ! Có thể khiêu vũ chung với một trong ba người thôi thì có dù đang nằm trên giường bệnh thì bọn họ cũng sẽ cố mà lếch dậy cho bằng được!
Người phụ nữ này có biết thức thời là gì không vậy! Cơ hội cho một không hai đó!
Mục Xuyên cuoj mắt xuống, có chút thất vọng, cuối cùng anh bó tay thở dài một hơi. Cũng đúng, không chọn ai cả mới công bằng nhất. Với tính cách lương thiện luôn nghĩ cho người khác của Hà Nguyệt Tâm thì chắc chắn có sẽ không muốn làm ai bị tồn thương cả.
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, tâm hồn cô lúc nào cũng dịu dàng như vậy cả. Có hội khiêu vũ với cô thì sau này cũng sẽ có thôi, anh không gấp.
Biểu cảm trên mặt Hà Tinh Hoài đơ mất 5 giây, sau đó nhìn qua bên chỗ Hà Diễn Lạc, cuối cùng cũng hả giận rồi, có cần không chọn Hà Diễn Lạc là được. Em gái chắc chắn là không muốn tổn thương hại người họ cho nên mới không chọn anh, em gái thật là lượng thiện mà.
Hà Diễn Lạc khẽ mím môi lại, thấy vọng là chuyện đương nhiên rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh đứng lên tranh thủ cơ hội cho mình đấy.
Nhưng Hà Nguyệt Tâm đã không đồng ý rồi thì anh cũng không có cách nào cả.
Anh quét nhẹ ngón tay lên đầu mũi cô một cái, giọng nói mang chút nuông chiều và hết cách: “Em gái ngốc.”
Nhân viên công tác đến bên MC nói bên tai ông vài lời, MC nói hai câu khuấy động bầu không khí xong thì coi như tiết mục này cũng qua đi rồi. MC vốn muốn chọn lại một cô gái may mắn khác nữa, nhưng nhìn ánh mắt của Mục Xuyên thì thấy rõ được rằng anh không đồng ý, nên đành thôi vậy.
Buổi lễ vẫn còn đang tiếp tục, Hà Nguyệt Tâm thấy hai anh trai đều không có tức giận thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mấy thứ nhì chọn người gì đó quá khó rồi, cô không chọn ai cả nên trong lòng vẫn cảm thấy có chút có lỗi, chắc cô phải mia chút quà tặng cho anh trai để đền tội quá, như vậy thì anh trai chắc chắn sẽ không giận cô nữa.
Xung quanh có không ít người đang âm thầm đánh giá cô khiến cô toàn thân khó chịu.
Hồi nãy có uống khá nhiều nước, cô hỏi nhân viên nhà vệ sinh ở đâu để đi ngay và luôn.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa quẹo qua góc hành lang thì bước chân cô dừng lại, ở chỗ không xa, Mục Xuyên đang đứng dựa tường, mắt nhìn về phía trước, hình như đang ngây người, trong tay anh có cầm một điếu thuốc, có một ngụm không một ngụm hút dần điếu thuốc đấy.
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, bước về phía anh: “Anh học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Mục Xuyên hút thuốc, vì dù gì Mục Xuyên cũng là cái người mà ngày nào cũng gửi link những tips sức khoẻ cho cô mà, một con người dưỡng sinh như vậy thế nhưng lại hút thuốc ư?
Mục Xuyên thấy người tới là Hà Nguyệt Tâm thì hai mắt ánh lên ý cười, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn thuốc gắn trên thùng rác ngay.
Nhưng trong không khí vẫn còn sót lại khói thuốc lá vây quanh, anh nắm lấy tay Hà Nguyệt Tâm kéo cô tránh xa chỗ đó một chút.
Mục Xuyên thở dài: “Anh vẫn luôn biết hút, nhưng bình thường rất ít khi hút.”
“Anh hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Hai mắt Mục Xuyên sáng lên: “Em đang quan tâm anh à?”
Hà Nguyệt Tâm gật đầu: “Chúng ta là bạn mà, em đương nhiên quan tâm anh rồi.”
Bạn à.
Mục Xuyên vô duyên vô cớ cười lên một cái, sau đó lại cúi đầu lắc đầu bó tay.
Cũng chỉ có những lúc ở chung với mấy anh trai của Hà Nguyệt Tâm thì anh mới có cảm giác nguy cơ thôi.
Ở trong lòng Hà Nguyệt Tâm thì mấy anh trai sẽ luôn quan trọng hơn anh. Càng nghĩ về vấn đề này thì anh lại càng cáu gắt, cho nên mới đuổi Bồi Nghị ra chỗ khác và qua đây hút điếu thuốc.
Khi nào anh mới có thể thắng được mấy anh trai đây?
Theo đuổi Hà Nguyệt Tâm đúng là chuyện khó nhất trên đời này mà.
Tâm trạng của Mục Xuyên rõ ràng không được tốt lắm, Hà Nguyệt Tâm nhịn anh một hồi, có chút do dự nói: “Anh trai của em đã gây phiền toái cho anh rồi, em thay mặt mấy anh ấy xin lỗi anh, xin lỗi.”
Bởi vì làm bạn với cô, nên Mục Xuyên cứ bị mấy anh trai gây phiền toái hết lần này tới lần khác. Anh tư không hỏi không rằng đánh Mục Xuyên, thái độ của anh hai và anh ba với Mục Xuyên cũng không được tốt lắm, còn quay rối ở tiết mục hồi nãy nữa. Tiết mục mà ban tổ chức sắp xếp cho Mục Xuyên đều bị hai anh trai phá hỏng hết rồi.
“Em thấy rất có lỗi sao?”
Hà Nguyệt Tâm cúi đầu ừm một tiếng. Quả thật là thấy rất có lỗi, đặc biệt là khi Mục Xuyên bị anh tư đánh bị thương khắp người. Cô hận không thể lôi đầu anh tư quá đây để xin lỗi Mục Xuyên ngay.
Mục Xuyên cười nhẹ một tiếng, Hà Nguyệt Tâm chạm chạm hai ngón trỏ vào nhau, bộ dạng đáng thương, lo lắng anh sẽ không chịu tha lỗi cho em ấy vậy.
Anh nén sự xúc động muốn đưa tay lên xoa đầu cô lại: “Nếu như đã thấy có lỗi rồi thì không phải nên nghĩ cách bù đắp cho anh sao?”
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, có yêu cầu gì anh cứ nói, chỉ cần là chuyện trong phạm vi năng lực của em thì em đều sẽ làm hết!”
Ánh mắt Mục Xuyên dừng lại trên từng tấc da thịt trên mặt cô, yêu cầu......
Yêu cầu của anh quá nhiều rồi.
Tầm mắt anh bắt đầu nhìn từ mắt cô rồi dần lướt xuống. Lúc quét qua mắt cô thì trong lòng muốn hôn lên mắt cô, lúc quét qua sóng mũi cao của cô thì muốn thử bóp một cái, lúc quét qua hai gò má hơi ửng đỏ của cô thì muốn cảm nhận sức nóng và xúc cảm của nó
Lúc quét đến đôi môi hồng phớt của cô thì muốn hôn vào môi cô ngay.
Hà Nguyệt Tâm: “?”
Vẻ mặt cô tràn đầy sự khó hiểu, Mục Xuyên không nói gì mà cứ nhìn cô chằm chằm làm gì vậy?
Mục Xuyên cũng nhận ra là hồi nãy anh đã thất thần rồi, anh cảm thấy bản thân có chút buồn cười, anh khống chế bản thân phải dời tầm nhìn sang chỗ khác: “Như vậy đi, lần trước anh tặng em viên kim cương hồng tím em không chịu nhận, anh vẫn luôn bị tổn thương bữa giờ, cảm thấy em không chịu làm bạn với anh, nếu như em cảm thấy có lỗi với anh thì nhận lấy đi, đừng để anh cất nó trong khi tích bụi.”
Hà Nguyệt Tâm không nghĩ tới yêu cầu của Mục Xuyên lại là cái này, cô trừng lớn hai mắt: “Có thể đổi yêu cầu khác không?”
Viên kim cương đó có giá trên trời lận đó, chỉ cầm cái hộp bên ngoài thôi thì tay cô đã bắt đầu run rồi đó!
Sắc mặt Mục Xuyên mang chút nguy hiểm, anh cười nhẹ một tiếng: “Đổi thành cái khác anh sợ em không làm nổi.”
“Cái gì?”
Mục Xuyên nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Hà Nguyệt Tâm khó xử nói: “Không phải em không coi anh là bạn mà không chịu nhận, trước giờ em vẫn đều luôn nghĩ vậy cả, bởi vì em cảm thấy nếu đã có đống tiền như vậy rồi thì không bằng bỏ tiết kiệm, tại sao lại phải đi mua cái thứ trang sức không thực dhngj như vậy chứ, cho nên trước giờ em đều không nhận quà đắc tiền từ người khác, bao gồm cả anh trai em cũng vậy. Thật đấy.”
Mục Xuyên nhướng mày, Hà Nguyệt Tâm không nhận quà đắt tiền ư? Nhưng không phải Hà Thúy Chi đã càn quét các buổi bán đấu giá rồi sao, vậy Hà Thúy Chi làm sao tặng được cho Hà Nguyệt Tâm vậy?
Tầm mắt anh quét nhìn sợi lắc tay trên cổ tay Hà Nguyệt Tâm, trên sợi lắc đó có một viên kim cương màu lam, nếu như anh không nhìn lầm thì đây chính là sợi lắc mà mấy tháng trước được Hà Thúy Chi mua với giá 40 triệu.
Hà Thúy Chi đã dùng quỷ kế gì mà khiến cho Hà Nguyệt Tâm nhận vậy?
Anh rơi vào trầm tư.
Bất kể anh nói thế nào Hà Nguyệt Tâm cũng không chịu nhận, Mục Xuyên cũng đành thôi, để anh nghe ngóng coi Hà Thúy Chi dùng cách gì để cho Hà Nguyệt Tâm nhận quà rồi mới tính sau.
Đợi hai người rời khỏi rồi, Tề Nhã Thu mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ kinh ngạc và khủng hoảng.
Cô ta vừa mới nghe thấy gì vậy? Mục Xuyên mua viên kim cương hồng tím là để tặng cho Hà Nguyệt Tâm ư?
Cô kinh hãi thật sự!
Liên tưởng đến chuyện Mục Xuyên không nhún nhường chút nào trong việc muốn khiêu vũ với Hà Nguyệt Tâm thì những suy luận trong đầu lại càng rõ nét hơn.
Mục Xuyên từ chối cô là bởi vì anh đang theo đuổi Hà Nguyệt Tâm ư? Hồi nãy đèn chùm chọn trúng Hà Nguyệt Tâm có khả năng cũng là do Mục Xuyên đã sắp xếp sẵn rồi!
Cô ta theo đuổi Mục Xuyên lâu như vậy, Mục Xuyên cũng không thèm ngó ngàng gì tới cô ta cả mà còn quay ngược lại đi theo đuổi một người con gái khác, hơn nữa còn là một người con gái cô ta không thèm để vào mắt nữa chứ!
Viên kim cương hồng tím trong buổi bán đấu giá cũng là Mục Xuyên muốn mua tặng cho Hà Nguyệt Tâm, lúc đó Hà Thúy Chi còn giành với Mục Xuyên nữa. Cho nên Hà Thuý Chi đây là giành mua tặng Hà Nguyệt Tâm với Mục Xuyên ư?
Sự ghen tị trong mắt cô ta càng cháy càng lớn, dựa vào cái gì mà Hà Nguyệt Tâm lại tốt số đến vậy chứ, có mấy người anh trai tốt như vậy thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả Mục Xuyên cũng lót tót theo sau nó nữa!
Hà Nguyệt Tâm trở về trong đại sảnh, tìm một góc khuất ngồi xuống, vừa ngồi xuống không bao lâu thì thấy Tề Nhã Thu mặt mấy tuơi cười đi về phía cô.
Hà Nguyệt Tâm nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ta thì da gà da vịt gì nổi lên hết, không biết tại sao cô cứ luôn cảm thấy nụ cười của Tề Nhã Thu không phải xuất phát từ trong tim.
Tề Nhã Thu ngồi xuống bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, tư thái gần gũi thân thiết: “ Nguyệt Tâm, hai người hồi nãy em đều quen biết à? Thật là ngưỡng mộ em mà, có thể quen biết với nhiều người nổi tiếng như vậy. Không giống chị, không có quen biết ai cả.”
Hà Nguyệt Tâm lăng lẽ nghịch ra xa một tấc, tùy tiện đáp lại: “Bởi vì hai người đó đều là anh trai của em cả, em đương nhiên là quen rồi.”
Động tác của Tề Nhã Thu cứng đờ trong chốc lát, hai người đó đều là anh trai của Hà Nguyệt Tâm ư, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, ba người đều họ Hà cả mà! Trước đây cô ta cứ nghĩ giống họ chỉ là trùng hợp mà thôi chứ.
Nhớ lại cuộc nói chuyện hồi nãy trước nhà vệ sinh. Từ trước tới nay Hà Nguyệt Tâm đều không nhận quà đắt tiền từ người khác.
Ánh mắt cô ta lướt xuống dưới dừng lại trên cổ tay của Hà Nguyệt Tâm, nơi viên kim cương xanh đang toả ánh sáng mê hoặc của nó dưới ánh đèn.
Lần đầu tiên cô ta thấy sợi lắc thì cô ta tưởng đó là đồ giả, vì có ai lại đi đeo một sợi lắc 40 triệu nhong nhong ngoài đường chứ. Nhưng lần thứ hai gặp lại thấy Hà Nguyệt Tâm mua một lần mấy món đồ giá trên chục triệu thì có thể chứng minh được rằng sợi lắc của Hà Nguyệt Tâm là đồ thật 100%. Chính là sợi lắc đính kim cương xanh có một không hai đó.
Nụ cười trên mặt cô ta càng lớn hơn: “Anh trai em tốt với em thật đó, đúng rồi, hồi nãy gặp chị đã muốn nói rồi, sợi lắc tay này của em đẹp thật đó!”
Thấy cô ta khen quà anh cả tặng cho mình, Hà Nguyệt Tâm cũng nhịn không được cười rồi: “Ừm, em cũng cảm thấy rất đẹp, đây là quà mà anh cả tặng em đấy.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Hà Nguyệt Tâm thành thật trả lời: “400 tệ.”
Tề Nhã Thu lập lại một lần nữa, giọng nói có chút chói tai: “400 tệ.”
“Đúng vậy.”
Tề Nhã Thu gần như tức muốn nooii thương, rõ ràng là 40 triệu đó, 400 tệ ở đâu ra!
Không phải Hà Nguyệt Tâm thật sự không biết thì chính là đang giả bộ!
Hai mắt Tề Nhã Thu loé lên một tia dị dạng: “Chị không tin, em đừng gạt chị, em có tiền như vậy sao có thể đeo cái thứ mấy trăm tệ này chứ, chị nhìn quần áo trên người em cũng không rẻ đâu.”
Hà Nguyệt Tâm hết cách: “Là thật đó, mấy anh trai của em biết em không nhận đồ đắt tiền, nên đều không đồ gì đắt tiền cho em cả, cái đầm trên người em là nhà tài trợ tặng cho anh hai, anh hai nói người ta cho thì cứ lấy thôi.”
Khoé miệng Tề Nhã Thu co giật hai cái, Hà Nguyệt Tâm đây là người ở trong cuộc thì mê mang thì có, gì mà mấy anh trai nói gì là tin đó vậy, đây rõ ràng là đồ *HC đấy, mỗi một bộ đều không rẻ chút nào cả, ở đâu ra nhà tài trợ nào tặng được chứ!
(*HC: May đo cao cấp, tiếng Pháp: haute couture, là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện. Được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất, một số váy áo Haute couture do các nhà mẫu như Chanel, Christian Dior... may đo riêng cho khách hàng có thể lên tới 100.000 euro.
Hiện nay Haute couture chủ yếu vẫn chỉ ở Paris và được Luật bảo vệ, do Phòng Thương mại và Công nghiệp Paris (Chambre de commerce et d'industrie de Paris) quản lý.)
Tề Nhã Thu mấy lần mở miệng muốn phản bác lại, nhưng lần nào cũng bị bộ dạng chắc chắn của Hà Nguyệt Tâm làm tức muốn nội thương.
Thấy Hà Nguyệt Tâm nói sợi lắc 40 triệu và bộ đầm HC là đồ bán lề đường và hàng tặng miễn phí thì tim cô ta lại bắt đầu đau nhói lên.
Cô ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi. Hà Nguyệt Tâm đây là điển hình ở trong phúc mà không biết phúc mà!
- --
Nếu tui nói là tới tận tối hôm qua tui mới nhớ ra là tới ngày đăng bài thì mọi người có tin hem. T_T