Sau Khi Từ Chức, Tiểu Hoàng Đế Không Làm Người

Chương 6: Chương 6: Tắm gội




Động tác cắn hạt dưa của Giang Toại đình trệ, hạt dưa trong tay tức khắc không thơm nữa, hắn muốn tránh cái đề tài này, nhưng hắn quá hiểu đệ đệ nhà mình, nếu không cho lời hứa chắc chắn, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Giang gia không nuôi đại phu, Giang Nhị chính là đại phu Giang gia, chẳng là vị đại phu này không chỉ có hệ thống học tập y thuật, còn có hệ thống học tập độc thuật cùng vu thuật, ba loại tay nghề đều đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh*.

*Lô hoả thuần thanh: là “Lửa trong lò toàn màu xanh“. Nghĩa đen cụm từ trên đó là ngọn lửa trong lò đạt nhiệt độ cao nhất (lửa màu xanh). Còn nghĩa bóng trong truyện kiếm hiệp chỉ những người đã đạt đến cảnh giới võ công thượng thừa. Trong trường hợp của này thì chỉ trình độ của Giang Nhị đã đạt tới mức thượng thừa (tối cao)

Giang Nhị mỗi tháng một lần sẽ khám mạch cho Giang Toại, Giang Truy khi còn nhỏ không biết chuyện này, sau này vô ý phát hiện, Giang Toại nói cho cậu, lúc trẻ bị kẻ xấu ám toán, để lại bệnh kín.

Từ đó về sau, Giang Truy liền đặt chuyện này trong lòng, đến thời gian, thì tới thúc giục Giang Toại, để hắn nhanh bắt mạch.

Chuyện này, đến hoàng đế cũng không biết, may mà y không biết, bằng không chẳng biết sẽ nháo ra chuyện gì.

Buông tay, Giang Toại thở dài, thỏa hiệp nói: “Đêm mai ta sẽ gọi Giang Nhị lại đây, hôm nay để ta nghỉ một chút.”

Giang Truy gật gật đầu, lúc này mới rời đi.

Buổi tối ngày hôm sau, Giang Nhị xách theo hòm thuốc, bước chân vội vàng đi vào phòng Giang Toại.

Giang Nhị sau lưng là ám vệ Nhiếp Chính vương, bên ngoài, y kỳ thật là đại phu nổi tiếng nhất kinh thành ở công đường y quán, mỗi lần tới Nhiếp Chính vương phủ, y đều được gọi tới khám chân cho Giang Truy, đến nay chưa ai phát hiện, y kỳ thật là một ám vệ võ công cao cường.

Bảy ám vệ của Giang gia, mỗi người đều có thân phận cùng chức trách khác nhau, trừ bỏ Giang Nhất lưu lại vương phủ và Giang Lục lưu lại bên người Giang Toại, những người khác cơ hồ đều bị Giang Toại phái ra ngoài, có đại phu, có làm thị vệ, hoa khôi, thậm chí là đại hiệp.

Quả ứng với câu nói, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.

*

Giang Toại đã ở trong phòng đợi y được một lúc, lúc Giang Nhị tiến vào, không nói hai lời liền quỳ xuống, thấp giọng nói: “Hôm nay y quán nhiều người bệnh, thuộc hạ trì hoãn, thỉnh vương gia trách phạt.”

Việc này có gì lớn đâu, Giang Toại không thèm để ý phất tay, “Lại không phải ngươi sai, đứng lên đi.”

Giang Nhị lên tiếng, nhanh nhẹn tiến lên, lấy ngân châm ra.

Bình thường bắt mạch sẽ không dùng không đến ngân châm lớn như vậy, châm này dài năm sáu tấc, dưới ánh nến, lóe lên ngân quang, Giang Toại vươn tay, Giang Nhị đứng lên, trước tiên châm vào huyệt vị trên gáy Giang Toại, sau đó mới ngồi xuống, an tĩnh bắt mạch.

Lần đầu tiên bị ngân châm đâm vào vị trí này, Giang Toại đau đến phát run, mặt trắng bệch, ngón tay vô ý thức run rẩy, hiện giờ đã không đếm được bao nhiêu lần bị châm vào, mà thân thể đã quen đau đớn, trừ bỏ ban đầu Giang Toại sẽ nhịn không được nhíu mày, thì sau này, hắn không phản ứng gì nữa.

Không phải không cảm giác được đau, chỉ là sẽ không biểu hiện ra.

Lúc sau, Giang Nhị thu hồi tay.

Giang Toại biết đáp án lần bắt mạch này, bất quá vẫn hỏi một câu, “Thế nào?”

Giang Nhị đứng lên, chậm rãi rút ngân châm ra, “Không phát độc.”

Đương nhiên không phát độc, hắn trúng độc không đi theo con đường bình thường, nếu độc phát rồi, hắn nhất định là người đầu tiên biết.

Giang Toại nghe được kết quả, sau đó không có hứng thú nữa, vui vẻ vươn tay lấy một quyển sách, lần lại vị trí đang đọc, xem tiếp.

Giang Nhị thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng có một trận áp lực. Nhiều năm như vậy, y vẫn luôn tìm kiếm biện pháp giải độc cho Giang Toại, Hồi Xuân y quán là nơi tốt nhất, cơ hồ y thư khắp thiên hạ đều ở đó, nơi khác viết ra y thư hoặc độc vật gì, tổng hội trước tiên sẽ đưa đến Hồi Xuân y quán, trừ cái này ra, y cũng không ngừng thu mua hỗn độn thư tịch ở các cửa hông, để có thể từ đôi câu vài lời tìm ra thứ hữu dụng.

Đáng tiếc, tất cả đều là tốn công vô ích.

Người biết Giang Toại trúng độc rất ít, trừ bỏ bản thân hắn, chỉ có Giang Nhất, Giang Nhị, Giang Tư và Hà Vân Châu. Những người khác chỉ biết Giang Toại có bệnh kín, lại không biết bệnh kín trong người hắn, là độc có thể tùy thời lấy mạng.

Người biết thì nóng lòng, người không rõ cũng thập phần quan tâm, chỉ có bản thân Giang Toại, một bộ lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn không đem độc này để trong lòng.

Giang Toại không phải không để ý, mấy năm đầu hắn cũng sầu đến hoảng, chỉ là gần đây hắn được khai thông, tuy nói độc này như một quả bom hẹn giờ được giấu trong người hắn, nhưng chỉ cần không đốt ngòi nổ, thì hắn sẽ không sao, còn có thể sống thọ và chết tại nhà.

Không phải đơn giản hơn nhiều sao, chỉ cần hắn không đùa với lửa, hết thảy vạn sự đại cát.

Có thời gian suy nghĩ độc phát, còn không bằng ngẫm từ quan như nào cho thuận lợi, mặc kệ là độc, hay mạng nhỏ bị uy hiếp, đều là do triều đình mang đến, nhân lúc còn sớm rời đi, nói không chừng hắn còn có thể sống lâu mấy năm.

Giang Nhị lo lắng nhưng không dám nói, sợ tâm tình Giang Toại không tốt, trước khi đi, chỉ dặn dò vài câu, bảo hắn duy trì tâm thái bình thản, ngủ sớm dậy sớm, không được thức đêm phê tấu chương, ăn nhiều món bổ khí.

Giang Toại đáp ứng tất, sau khi tống cổ Giang Nhị về y quán, Giang Toại vẫn duy trì tư thế đọc sách, nhưng qua thời gian một chén trà, vẫn chưa lật sang trang sau.

Có một số việc, hắn cho rằng bản thân đã nghĩ thông, trên thực tế, trong lòng vẫn để ý.

Không ai thích nhà giam cả, độc này như lồng sắt vô hình, nhốt hắn lại trong một không gian chặt chội, cấm hắn bước khỏi đó một bước, bằng không sẽ vạn kiếp bất phục. Cố tình hắn bó tay không có biện pháp với nó, cho dù muốn phẫn nộ, muốn trả thù người tạo ra lồng sắt này, thì hắn cũng chẳng còn cơ hội.

Bởi vì người nọ đã chết.

So với trúng độc, Giang Toại phát hiện, hóa ra bản thân càng để ý chuyện này.

Hắn đã chết, sau khi hủy hoại cả đời Giang Toại liền dứt khoát chết, Giang Toại vô pháp báo thù và phát tiết, cảm xúc kịch liệt tựa một hồi cười chê, như một quyền đánh vào bông.

Lúc này, Giang Toại đột nhiên nhớ tới khi đọc sách trong mơ, nhìn thấy đống bình luận hỗn loạn dưới sách.

Bình luận đó viết, có loại bệnh gọi là trầm cảm, xảy ra việc không tốt, rất dễ mắc bệnh này, nếu không kịp thời trị liệu, làm không tốt còn sẽ chết người. Tưởng tượng như vậy, Giang Toại lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng không ngừng khuyên chính mình.

Độc không phát thì hắn sẽ lại chết dưới ma trảo của bệnh trầm cảm, không được tức giận không được tức giận, bảo trì tâm tình tốt đẹp!

*

Tự mình tẩy não một hồi lâu, Giang Toại phát hiện bản thân thực sư tốt hơn nhiều, lập tức vui mừng rạo rực buông sách, đi sang nhà tắm.

Hôm nay lại mỹ mãn nghỉ ngơi một hôm, người tới thăm bệnh còn nhiều hơn hôm qua, nhưng hắn vẫn cứ không gặp, mắt không thấy tâm không phiền, nếu là mỗi ngày đều như vậy, Giang Toại nhất định nằm mơ cũng cười tỉnh.

Nhà tắm có bồn, Giang Lục đã sai người chuẩn bị nước nóng, hắn tùy thời đều có thể qua tắm gội, Giang Toại tính toán ngâm nước ấm rồi đi ngủ, giấc ngủ hai ngày nay của hắn vô cùng tốt, giống như muốn bù lại mấy giấc ngủ bị thiếu của những năm này.

Hơi nước mờ mịt, Giang Toại cởi quần áo, bước vào bồn tắm, làn da tiếp xúc với nước ấm, nháy mắt nhiệt độ cơ thể tăng lên, làm giãn lỗ chân lông, Giang Toại cảm thấy xương cốt của mình đều mềm đi.

Thoải mái dễ chịu nằm vào, hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc yên lặng thoải mái này.

Không biết qua bao lâu, nơi xa truyền đến tiếng động cực nhẹ, nghe như tiếng bước chân, Giang Toại mở mắt ra, quay đầu, đúng lúc này, kẽo kẹt một tiếng, cửa nhà tắm bị đẩy ra.

Cách bình phong, Giang Toại chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, người nọ tuy rằng đẩy cửa ra, nhưng vẫn cứ đứng ở ngoài cửa, không nhúc nhích, trong lòng Giang Toại thấy quái dị, hắn cảm thấy, người này hình như bị dọa ngu rồi.

Giang Toại nhíu nhíu mày, thời điểm tắm gội hắn không thích người khác tiến vào, sao vẫn có người không nghe lời, hơn nữa nhìn vóc người này, hình như là Giang Lục?

Trong đám ám vệ, Giang Lục lớn lên cân đối, thân cao bảy thước, không cường tráng như Giang Nhất, cũng không gầy yêu như Giang Nhị, thon chắc có hình, thuộc về dáng người nam tính tiêu chuẩn.

Thôi, vừa lúc nước cũng nguội, Giang Toại đứng lên, một bên phủ trường bào vân lụa lên người, một bên nói với người nọ: “Đem quần áo cho ta.”

Vân lụa mềm mại hút nước phủ trên một thân đầy bọt nước, nhưng nó có khuyết điểm, lượng nước hút không nhiều, nếu người quá ướt, vậy vân lụa sẽ ướt đẫm dán lên người.

Nghe câu ấy, Vệ Tuân mới hồi thần từ trong nỗi khiếp sợ không cẩn thận bắt gặp Giang Toại tắm. Y mím môi, áp nội tâm kinh hoàng xuống, sau đó mới lấy quần áo sạch sẽ được đặt ngoài bình phong, đi ra sau bình phong.

Giang Toại đưa lưng về phía y, vân lụa dính sát nửa người trên của hắn, đặc biệt là vòng eo, Vệ Tuân thậm chí còn thấy cả đường cong cột sống và hõm eo, y lại lần nữa cứng đờ tại chỗ, đúng lúc vào lúc này, Giang Toại nghiêng người.

Non sông tươi đẹp, chảy qua cảnh xuân.

Vệ Tuân cứng đờ đứng đấy, Giang Toại cũng cứng đờ đứng tại chỗ, lúc lâu qua đi, Giang Toại động trước, hắn gom lại cái trường bào vân lụa, sau đó đi qua đi, nhẹ nhàng bóp chặt cằm Vệ Tuân.

Vệ Tuân hơi trợn to mắt, không biết hắn muốn làm cái gì, giây tiếp theo, Giang Toại dùng lực đạo ôn nhu lại cường ngạnh, vặn đầu hắn sang bên kia.

Vệ Tuân: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.