Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 93: Chương 93: Cảnh cáo




Cửa mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến.

Có lẽ là bác sĩ, cũng có lẽ không phải.

Kỳ Vô Quá nhìn người trung niên cao gầy đi vào kia, cố gắng lục lọi gương mặt này từ trong trí nhớ.

Trong sơ lược cốt truyện, cậu đã từng nhìn thấy người trung niên này rồi.

Chỉ là, tên đàn ông trung niên lúc đó rõ ràng đang mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh xen trắng.

Thông qua thủ pháp dựng phim đó, người trung niên mặc áo sọc xanh xen trắng, bị trói trên giường sắt.

Giường trong viện điều dưỡng đều được cố định trên mặt đất để đề phòng lúc người bệnh nổi điên sẽ tự khiến mình bị tổn thương. Người trung niên trong màn hình có bộ mặt dữ tợn, gào rống giãy giụa, cơ hồ như muốn kéo sập chiếc giường cố định trên mặt đất.

Kỳ Vô Quá nhìn người trung niên đeo kính mặc áo blouse trắng trước mặt, trầm mặc một lát.

Cậu không nói gì, người chơi khác cũng không nói.

Tất cả mọi người đều phát hiện viện điều dưỡng này kỳ lạ, nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến không bình thường.

Từ kinh nghiệm trước đó, có thể thấy đây hẳn là một bệnh viện tâm thần. Theo lý mà nói, loại bệnh viện này chắc chắn sẽ rất ồn.

Chẳng lẽ viện điều dưỡng to như vậy mà chỉ có sáu người bệnh bọn họ.

Người trung niên ngồi xuống, có hộ công đưa túi tư liệu đến.

Hắn lấy một phần tư liệu ra xem, sau đó lên tiếng: “Tôi là bác sĩ Vương.”

“Không có viện điều dưỡng nào chịu nhận các người, đây là chốn về duy nhất, nếu không tuân thủ chế độ quy tắc của bệnh viện thì cút đi.”

Bác sĩ Vương nói quá thẳng thắn, Kỳ Vô Quá lại cảm thấy hơi vớ vẩn, muốn một người có chướng ngại về tinh thần tuân thủ quy tắc vốn đã là chuyện vô cùng vớ vẩn rồi.

Sau đó, bác sĩ Vương làm chuyện càng ngớ ngẩn hơn.

“Bây giờ các người giới thiệu tên, tuổi, bị bệnh gì đi, đừng có nói dối.”

Cách nói chuyện này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, cho dù đây là không gian quỷ vực, bắt người bệnh tự giới thiệu cũng đã bất thường rồi. Với lại đây cũng không phải buổi họp lớp đầu tiên của học kỳ mới.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng tốt nhất vẫn không nên đối chọi lại lời NPC, huống chi là mấy hộ công cường tráng còn ở bên cạnh.

Thiếu niên tóc vàng bây giờ còn đang bị trói chặt trên ghế, vết xe đổ còn ngay đó, nói xằng bậy không phải tìm đường chết sao.

Bác sĩ Vương tùy tay chỉ một người, nói: “Bắt đầu từ cô, cởi ra.”

Hộ công tiến lên, cởi bỏ trói buộc trên người.

“Tôi, tôi tên Hoàng Mỹ Linh, hai mốt tuổi, mắc chứng ám ảnh sợ hãi.”

Bác sĩ Vương cúi đầu nhìn thoáng qua bệnh án trong tay, nói: “Sợ hãi chia thành rất nhiều loại, cô sợ gì? Như vậy chúng tôi mới có thể tiến hành trị liệu cho cô.”

Hoàng Mỹ Linh ngẩn ra, ở phần giới thiệu nhân vật vốn không mô tả kỹ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra phải biểu đạt như thế nào mới chính xác.

“Tôi, tôi, chỉ là, tôi, là.”

Cô nói lắp vài câu, cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Bác sĩ Vương viết gì đó lên giấy, sau đó nói: “Bệnh nặng, không biết mình bệnh gì, cần trị liệu đặc thù.”

Hoàng Mỹ Linh là người chơi lâu năm, vừa nghe thấy trị liệu đặc thù lập tức biết chuyện không ổn, ở không gian quỷ vực này quả thật là lời báo tử.

Đầu óc cô nhanh chóng vận chuyển, cái khó ló cái khôn nói: “Tôi, tôi sợ phải xã giao, cho, cho nên nói, nói không nên lời!”

Bút của bác sĩ Vương ngừng lại, nói: “Đưa đến khu bệnh nhân phổ thông.”

Có Hoàng Mỹ Linh làm ví dụ trước đó, những người chơi còn lại đều đã nghĩ sẵn trong đầu.

Trong đó người có thể xem như may mắn nhất là người chơi tên Chúc Nhiên, không cần nói lời nào, chỉ cần im lặng là được.

Bác sĩ Vương thấy thế, thẳng tay phân cậu ta tới khu phổ thông.

Thanh niên tóc vàng còn chưa tỉnh táo lại, bởi vì biểu hiện trước đó mà bị phán định là mắc chứng hưng cảm, cũng bị ném thẳng vào khu phổ thông.

Đến lượt Đoạn Lệ, biểu hiện của hắn lại khác hẳn.

“Đoạn Lệ, hai mươi tám tuổi.”

Sau khi hắn nói xong, đột nhiên lắm lấy ngón tay của Kỳ Vô Quá ngồi bên.

Kỳ Vô Quá hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, tùy ý để Đoạn Lệ nắm tay mình đếm đếm.

“Chứng ám ảnh cưỡng chế của cậu là ngón tay của cậu ta à?”

Đoạn Lệ nhìn bác sĩ Vương, nói: “Mỗi lần trước khi làm chuyện gì đó, tôi phải đếm số một lần.”

Trong lòng Kỳ Vô Quá chợt động, đột nhiên lý giải được vì sao Đoạn Lệ làm như vậy.

Từ bố trí của bệnh viện cùng sơ lược cốt truyện có thể thấy, phòng bệnh cơ bản đều là phòng đơn, hơn nữa ở khu này, phòng nào cũng dùng hàng rào sắt rào lại.

Hoạt động mỗi ngày của bệnh nhân đều yêu cầu thời gian cùng quy tắc nghiêm ngặt, hoạt động hàng ngày không thể tùy ý nói chuyện.

Như vậy, điều này chứng minh rằng thời gian cho nhóm người chơi giao lưu với nhau bị giảm bớt, trong tình huống cực đoan thì có thể cả ngày không được giao lưu với nhau.

Một khi đã như vậy, dành thời gian giải quyết vấn đề để thông quan có tác dụng cực lớn.

Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá quyết định muốn phối hợp với kế hoạch của Đoạn Lệ một chút.

Cậu nói: “Kỳ Vô Quá, hai sáu tuổi, mắc chứng hoang tưởng liên hệ.”

Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoạn Lệ, nói: “Tôi là một con cá, nếu rời khỏi nước sẽ không thể thở, sẽ chết.”

Nói tới đây, cậu ngừng một chút, nói tiếp: “Anh ta là nước.”

Trừ thanh niên tóc vàng đang hôn mê, ánh mắt tất cả người chơi đều tập trung hết lên người Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ, chắc là cảm thấy hai người chơi này thoạt trông cổ cổ quái quái, không biết là loại gì.

Lời nói tiếp theo của bác sĩ Vương đã giải đáp nghi ngờ của bọn họ.

“Vì có lợi cho việc trị liệu, hai các cậu ở chung, phòng bệnh phổ thông.”

Ngay sau đó, bác sĩ Vương lại đọc thời gian phân chia một lần, hơn nữa hy vọng mọi người ở viện điều dưỡng này thả lỏng tâm tình, tích cực trị liệu.

Từ thời gian bài trí, xem ra mọi người có thể giao lưu vào thời gian ăn cơm và thời gian hoạt động tự do. Tình huống khả quan hơn mọi người nghĩ là, phạm vi hoạt động tự do nằm trong toàn bộ viện điều dưỡng, chỉ không thể đi ra ngoài.

Kỳ Vô Quá nghe đến đó, cảm thấy không thích hợp lắm, bởi vì trong sơ lược cốt truyện, rõ ràng những bệnh nhân kia bị nhốt trong một bệnh viện nhỏ bé.

Rốt cuộc là sơ lược cốt truyện có vấn đề, hay là bác sĩ Vương có vấn đề?

Biểu cảm của bác sĩ Vương đột nhiên nghiêm túc lên: “Lệnh cấm duy nhất ở đây là không được mở hộp trong phòng.”

Ông ta nói xong cũng không cho mọi người cơ hội, đứng dậy rời khỏi phòng.

Mọi người trao đổi ánh mắt một chút, đang chuẩn bị nói chuyện, lại thấy hộ công tiến lên.

“Bây giờ không phải thời gian hoạt động tự do, không được nói chuyện, đi với chúng tôi.”

Mọi người im lặng, an tĩnh đi theo sau hộ công.

Thanh niên tóc vàng lúc bác sĩ Vương đọc giờ hoạt động cũng đã tỉnh. Xem như cậu ta cũng thức thời, ăn đau một lần rồi đã không còn muốn khiêu chiến quyền uy của NPC nữa.

Tất cả mọi người được dẫn về phòng mình, hệt như Kỳ Vô Quá đã đoán, căn phòng một người nhỏ hẹp, bị hàng rào sắt rào kín mít.

Duy chỉ có ngoại lệ là cậu cùng Đoạn Lệ bị dẫn tới cùng một gian phòng.

Kỳ Vô Quá nhìn hộ công đóng cửa rời đi, tiếng khóa vang lên, sau đó tiếng bước chân dần dần đi xa.

Lúc này cậu mới lên tiếng: “Hơi thất sách rồi.”

Đoạn Lệ hỏi: “Sao vậy?”

Kỳ Vô Quá hất cằm, nói: “Viện điều dưỡng này đúng là không có tính người, vậy mà không cho phòng hai người.”

Tầm mắt của Đoạn Lệ theo cậu nhìn qua, phát hiện nơi Kỳ Vô Quá chỉ vào giữa phòng chỉ có một chiếc giường.

Trong viện điều dưỡng rõ ràng không có kiểu hai người một phòng, cho dù Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ phối hợp ăn ý, mở ra tiền lệ, thì phòng cho các cậu vẫn là phòng đơn.

Mà phòng đơn thì tất nhiên chỉ có một chiếc giường.

Giường cũng là giường đơn.

Trừ việc ngủ ra, chiếc giường này còn vào lúc đặc thù thì dùng để cố định người bệnh, cho nên giường rất hẹp, chiều rộng chỉ khoảng 1m.

Loại giường hẹp như vậy, muốn chứa cả hai tên đàn ông thân cao chân dài như Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ thì hơi khó.

Chuyện càng xấu hổ hơn nằm trong nhà vệ sinh.

Đây là viện điều dưỡng đặc thù, tất cả các góc phòng bệnh đều lắp camera theo dõi. Tác dụng của camera là để tiện cho nhân viên y tế có thể kịp thời phát hiện người bệnh phát bệnh, tránh những trường hợp ngoài ý muốn.

Cho nên trong phòng không có góc chết.

Hơn nữa, phòng vệ sinh không có rèm ngăn cách, bên trong chỉ có một cái bồn cầu và một cái vòi hoa sen.

“Đến cả rèm cũng không có……”

Kỳ Vô Quá đi qua, nằm lên trên giường: “Sớm biết thời gian tự do được phép nói chuyện, hai chúng ta cũng không cần phí sức vào chung một phòng như vậy.”

Cậu sờ sờ vị trí bên người: “Nếu như hai người nằm chung, buổi tối chắc tôi sẽ ngã mất.”

Đoạn Lệ đi tới, nói: “Tôi ngủ không sâu, sẽ không để cậu bị ngã.”

“……”

Kỳ Vô Quá nghe xong, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cậu đang ngủ ngon lành, vừa muốn xoay người rớt xuống giường, lại bị Đoạn Lệ ôm lấy.

Nghĩ thế nào cũng thấy quái quái.

Cậu hơi run lên, vứt hình ảnh kia lên chín tầng mây, sau đó nói: “Ngủ không phải chuyện lớn, vấn đề là ở nhà vệ sinh kia.”

Đoạn Lệ hỏi: “Làm sao?”

Kỳ Vô Quá vò đầu: “Thật ra tôi cảm thấy không sao, trước đây lúc học đại học cũng tắm phòng tắm tập thể, nhưng tôi chỉ sợ anh không quen thôi.”

Đoạn Lệ: “Tôi không ngại.”

Chuyện trước mắt đã định, điều kiện dù gian khổ như thế nào cũng có thể khắc phục.

Kỳ Vô Quá nói: “Anh có nhớ câu cuối của bác sĩ Vương không?”

Đoạn Lệ gật đầu, sau đó mở tủ trong phòng.

Trong tủ ngoại trừ quần áo tắm cùng khăn lông thì không còn món đồ nào khác.

Kỳ Vô Quá thấy thế, bắt đầu đứng dậy lục lọi trong phòng.

Bên trong phòng trang trí vô cùng đơn giản, một giường một tủ, một bàn một ghế, toàn bộ đều cố định trên mặt đất.

Trừ cái này ra thì không còn gì khác.

Nhưng bọn họ đã lục lọi phòng một lần vẫn không tìm được chiếc hộp như bác sĩ Vương đã nói, đến cả đồ liên quan cũng không phát hiện.

**************

Lảm nhảm: Vì tui sắp chạy luận văn nên sẽ ra chương muộn hơn nhé =)) Ngồi dịch cuốn sách hơn 400 trang nó đau khổ lắm các cô ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.