Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 27: Chương 27: Chúc mừng qua cửa






Không gian Quỷ vực.

Giữa màn hình trên không, trình chiếu quang cảnh anh bạn nhỏ đang đơn phương đánh người.

Mấy người ngồi trong phòng xem đến há mồm trợn mắt.

“Đoạn đại ca điên rồi ư? Sao lại giết chết BOSS không gian này vậy?”

“Tôi phát hiện trong game có người chơi chết đi nhưng không tiến vào trạm rác, tra một chút thì phát hiện đó là Thiên tự số một.”

“Cho nên anh ấy đẩy công việc cho chúng ta, còn mình thì chạy đi chơi game à? Nhìn trạng thái này của anh ấy đi, còn phong ấn bản thân nữa? Chẳng trách không xuất hiện số liệu khác thường.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau mất một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn về Thiên tự số mười đang trốn ở góc xó.

Khưu Lương che miệng lắc đầu: “Tôi không nói được không nói được, tôi chỉ biết Đoạn đại ca phong ấn cả ký ức lẫn năng lực của anh ấy, sẽ không khiến trò chơi bị sụp đổ đâu.”

Khưu Lương tự biết vũ lực của mình không bằng bất kỳ ai trong này, vũ lực của hắn thậm chí còn không bằng một nhân viên quản lý, sở dĩ có được một chân Thiên tự trong đội ngũ là vì kỹ năng IT thượng thừa của mình mà thôi.

Nhưng mà, cho dù bị Thiên tự số ba bốn năm cùng hội đồng một trận, thì hắn cũng không dám tiết lộ bí mật của đại ca.

Mọi người thấy không moi được gì từ miệng của Khưu Lương, đành phải quay lại nghiên cứu video trong game kia.

Thiên tự số hai Lôi Tranh là người quen biết Đoạn Lệ và ganh đua với hắn lâu nhất, trừ Đoạn Lệ ra thì gã là người ở lâu nhất trong quỷ vực này.

Gã nhìn Đoạn Lệ tự xưng là thiên sư, sờ sờ cằm, nói: “Hừm, hình như là có chuyện vậy đấy.”

Thiên tự số năm Cổ Ngưng Ninh vừa nghe đến truyền kỳ Đoạn đại ca liền tỉnh táo lại, hỏi: “Nói đi, chuyện là sao?”

Dù sao Đoạn Lệ trong miệng của đám nhân viên quản lý cũng rất thần bí, không rõ năng lực, tuổi tác lại càng không.

“Vào lúc ban đầu, Nhân tự và Hoàng tự trong không gian của quỷ còn chưa được thành lập, phải dựa vào bọn tôi mò đến nhân gian bắt vài con lệ quỷ bỏ vào.” Lôi Tranh nói: “Thân phận để qua lại trên nhân gian của Đoạn đại ca hình như là thiên sư.”

“…” Mọi người nhìn nhau trong câm lặng.

Rốt cuộc Cổ Ngưng Ninh cũng chịu không nổi nữa, văng tục đầy đất: “Không hổ là đại ca, suy nghĩ đúng là quái đản, tôi đã từng gặp lệ quỷ giả người, chưa từng thấy ai giả thiên sư cả. Anh ấy cũng không sợ bị phát hiện à…”

Thiên tự số ba Phong Du nói: “Lúc tôi gia nhập là một trăm năm trước, lúc đó còn không nghe gì về chuyện này, vậy anh ấy dùng thân phận này lúc bao nhiêu tuổi?”

“Cũng không biết anh ta làm thế nào, lại hợp lý hóa được nó.” Lôi Tranh thả tay, “Tâm tư của Đoạn đại ca há là thứ chúng ta có thể đoán được?”

Thiên tự số bốn Hoàng Quốc An có chút lo lắng, nói: “Bây giờ trò chơi này thiếu mất NPC chủ chốt, chỉ có thể đóng lại, Thiên tự số một làm xằng làm bậy vậy, sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”

Cổ Ngưng Ninh nói: “Xảy ra chuyện gì được? Có ai đánh thắng nổi anh ta sao?”

Hoàng Quốc An nói: “Dĩ nhiên không phải chúng ta, mà là lực lượng thần bí thành lập không gian của quỷ này…”

Mọi người rơi vào im lặng, rốt cuộc vì sao không gian của quỷ lại xuất hiện, cho dù bọn họ thân là quản lý cũng không có manh mối gì, Đoạn Lệ cũng thế.

Hắn đã từng nói, mình chỉ là một con cô hồn dã quỷ lưu luyến nhân gian, bỗng ngày nào đó lại tiến được vào không gian Quỷ vực đang trong giai đoạn thành lập những quy tắc đầu tiên.

Đoạn Lệ cảm thấy chỗ này rất thú vị nên ở lại, từng bước mở rộng quỷ vực thành quy mô như hiện giờ.

“Thôi, chúng ta có lo cũng vô dụng, Đoạn đại ca xưa nay làm việc đều rất tùy hứng.”

Sau khi mọi người buông tay bất lực với hành vi của Đoạn Lệ, lại tìm thấy chỗ có chút thú vị.

“Người chơi tên Kỳ Vô Quá này là thứ gì vậy. Đầu óc đúng là chạm mạch, tự nhiên sau khi phát hiện xác chết của NPC lại đi báo cảnh sát à?”

Cổ Ngưng Ninh cười nói: “Có điều cậu ta làm như vậy lại vừa hay tránh được một điều kiện tử vong, bằng không một anh chàng đẹp trai bị giết đơn giản như vậy thì đúng là đáng tiếc.”

Những chuyện kế tiếp mà Kỳ Vô Quá làm càng khiến mọi người thêm bất đắc dĩ, lần nào cậu cũng chọn báo cảnh sát, không biết là vô tình hay cố ý.

Những người chơi hoặc NPC chết đi đó, thi thể của họ bị giữ lại thực ra là để tăng độ khó cho game, phát động điều kiện tử vong, chỉ cần thi thể còn ở lại tiểu khu thì sẽ bị lệ quỷ cắn nuốt.

Độ khó của game này chính là cấp địa ngục.

Chỉ cần sau khi Khương Tiểu Lôi chết được một ngày mà không ai phát hiện ra bản thể của yêu tinh thùng giấy, đồng thời xử lý nó sạch sẽ, game sẽ phát triển theo kết cục tiêu diệt 100% người chơi.

Lệ quỷ cắn nuốt thi thể, sau đó sẽ cắn nuốt toàn bộ sự sống trong tiểu khu, bao gồm cả người chơi.

Nhưng sau khi Khương Tiểu Lôi chết đi được một ngày, ngay cả chủ tuyến trò chơi còn chưa rõ ràng, thì càng khỏi biết được sự tồn tại của linh.

Lôi Tranh nói: “Cậu ta chỉ qua mấy lần báo án đã đẩy độ khó của game xuống mức thấp nhất, đúng là thiên tài.”

Hoàng Quốc An là người chững chạc nhất trong mấy người, sự chú ý của hắn cũng không đặt trên thần kinh kỳ lạ của Kỳ Vô Quá: “Đoạn dữ liệu này sao lại biến mất rồi?”

Mọi người lúc này mới nhận ra, trong phần kết thúc trò chơi bị cắt mất một đoạn ngắn, người xóa đoạn video rất cao tay, nếu như không phải Hoàng Quốc An tỉ mỉ quan sát thì không thể phát hiện được.

Khưu Lương xua tay nói: “Đừng nhìn tôi, tôi không biết gì hết.”

Hắn nháy mắt ra hiệu, mọi người vừa nhìn liền biết chuyện là do Đoạn đại ca làm.

Nếu đã như vậy thì bọn họ cũng không thể làm gì được nữa, không dám làm cũng không có năng lực làm.

Hoàng Quốc An thở dài, nói: “Thiếu mất NPC then chốt, chỉ có thể tạm thời đóng cửa trò chơi này, để tôi xem có con quỷ nào phù hợp bỏ vào không.”

Cổ Ngưng Ninh cười: “Tôi cảm thấy cậu đừng làm chuyện vô ích, mấu chốt của ải này là linh, linh không dễ tìm đâu, cứ đóng lại đi.”

Khưu Lương nhớ tới ải tân thủ mới bị đóng cửa kia, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, cứ theo tốc độ của Đoạn đại ca vào cửa nào đóng cửa nấy như thế này, về sau chắc sẽ gây ra chuyện mất.

Khưu Lương vẫn chưa nói cho mọi người biết chuyện ở ải tân thủ. Những người này cũng không thường quan tâm tới mấy tên gà mờ, bằng không lúc này cũng sẽ không dễ dãi như vậy.

Dù sao không gian của quỷ hoạt động có thuận lợi, thì mới là chuyện tốt cho mọi người.

************

Lúc Kỳ Vô Quá tỉnh lại, đã thấy mình dựa vào vai Đoạn Lệ.

Trên sân thượng đã yên tĩnh trở lại, thậm chí chỉ còn lại hai người là cậu và Đoạn Lệ.

“Tưởng Phương và Thang Tĩnh Nhã đâu?”

“Họ qua cửa rồi.”

Đoạn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá vài lần, hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện vừa rồi không?”

Kỳ Vô Quá xoa xoa ấn đường, phát hiện mình khá là nhỏ nhen, cậu cười khổ: “Quên mất rồi, là chuyện gì thế, tôi bị lệ quỷ ám à?”

Đoạn Lệ nhìn cậu một lát, gật đầu: “Đúng vậy.”

Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ, còn chưa kịp đáp lại đã nghe đối phương nói tiếp.

“Sau khi linh và lệ quỷ bị tách ra, tôi đã đi phong ấn lệ quỷ, nếu oán khí có thể tiêu tán thì sẽ vào luân hồi, còn không thì hồn phi phách tán.”

Kỳ Vô Quá vẫn hơi tò mò, hỏi: “Lệ quỷ kia có phải cô gái trẻ bị giết mấy năm trước không?”

Đoạn Lệ gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sách thật mỏng đưa cho Kỳ Vô Quá.

Giấy trên sách có chút ố vàng, trông không giống với giấy thường dùng, trên mặt bìa viết vài chữ triện(1) nhỏ.

“Bách quỷ lục?” Kỳ Vô Quá là người làm nghệ thuật, đối với mấy loại chữ kiểu này cũng có chút hiểu biết.

Đoạn Lệ nói: “Đây là thói quen của môn phái chúng ta, sau khi tiêu diệt lệ quỷ sẽ ghi chép lại nguyên nhân hình thành oán khí của nó.”

Thật ra câu chuyện rất đơn giản, cô gái trẻ sống một mình thích mua sắm online, ngày nào cũng mua phải món hàng không vừa ý, đánh giá cho shop loại kém nên bị người bán điên cuồng trả thù.

Sau đó, cô vì oán khí không tan mà biến thành lệ quỷ, dùng cách hắn đã làm với cô giết chết hắn.

Sau khi báo thù xong, lúc sắp biến mất, thùng chuyển phát của tiểu khu lại sinh ra tinh quái, lệ quỷ cùng linh thể của thùng giấy mới sinh dung hợp nhau, lần thứ hai chiếm đoạt lại năng lực giết người.

Cô giết người đi lấy bưu kiện Khương Tiểu Lôi, yêu tinh thùng giấy nghe được nguyện vọng trước khi chết của Khương Tiểu Lôi là phải về nhà, nên bỏ thi thể của cô vào thùng giấy gói lại chuẩn bị gửi về.

Lệ quỷ và linh kết hợp càng lâu, cuối cùng linh hoàn toàn biến thành ác linh, bắt đầu tàn sát một lượng lớn những người có tiếp xúc với thùng giấy.

Đây cũng là toàn bộ nội dung của trò chơi.

“…” Kỳ Vô Quá(2) thở dài, nói: “Tôi đoán bọn Thang Tĩnh Nhã lúc quay về thế giới thực sẽ mất một thời gian không muốn mua sắm qua mạng nữa.”

“Cậu lo cho họ à?” Đoạn Lệ hỏi.

“Hả?” Kỳ Vô Quá sững sờ, liền nói theo bản năng: “Cũng không tính là thế, sau khi ra khỏi đây có khi đến tên tôi còn không nhớ được.”

Đoạn Lệ khẽ gật đầu, nhìn Kỳ Vô Quá cả buổi trời, trong lòng càng cảm thấy người này rất thú vị.

Đúng là cậu không nhớ được gì, thường thì loại tình trạng này chỉ xuất hiện sau khi bị quỷ nhập người. Nhưng mà người vừa xuất hiện kia không có bất kỳ một hơi thở khác lạ nào, vẫn là Kỳ Vô Quá như cũ.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đoạn Lệ suy nghĩ một lát, vẫn quyết định ém chuyện này xuống.

Vừa là tuân thủ ước định, vừa là do trận pháp trên người Kỳ Vô Quá rất kỳ quái. Có lẽ cho cậu biết những chuyện này sớm không hắn là chuyện tốt.

Đoạn Lệ nhớ kỹ trận pháp kia, chỉ muốn nghiên cứu cho kỹ càng rồi mới nói sau.

Chỉ là với thân phận này của Kỳ Vô Quá, trong lòng Đoạn Lệ vẫn luôn có chút kiêng kỵ. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác nguy hiểm trên người đối phương còn ghê gớm hơn so với lệ quỷ ngàn năm hắn đã từng thấy.

Đoạn Lệ trầm tư trong chốc lát, hắn cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng phải khóa nhân vật nguy hiểm này bên cạnh mình đã, vả lại đây cũng là một người hiếm hoi mà hắn không bài xích.

Đoạn Lệ hỏi: “Cậu có muốn nhớ những chuyện đã từng xảy ra ở đây không?”

Ánh mắt Kỳ Vô Quá sáng lên, nói: “Nếu mà nhớ được thì còn gì tốt bằng.”

Đoạn Lệ lén đưa một vật cho Kỳ Vô Quá, nói: “Nếu cậu muốn nhớ kỹ chuyện xảy ra ở đây, thì cầm lấy nó cho chắc.”

Sau đó, hắn có lẽ đã ấn xác nhận qua cửa, bóng người dần nhạt đi, cuối cùng là biến mất trước mắt Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá cúi đầu nhìn, giữa lòng bàn tay là một tấm bùa gấp kỹ, cũng không biết Đoạn Lệ đã vẽ nó lúc nào.

Cậu nắm chặt tấm bùa trong tay, sau đó nhấn nút xác nhận qua ải.

Mọi chuyện xảy ra rất giống với lần qua ải trước, chỉ khác ở chỗ tấm bùa trong tay cậu nóng lên.

Sau đó mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt, tấm bùa trong tay Kỳ Vô Quá nóng đến mức khiến cậu ngửi được mùi da thịt cháy khét của mình.

Loại cảm giác nóng bỏng tay này không chỉ dừng lại trên da thịt, mà theo thời gian trôi đi, còn tạc sâu vào linh hồn trong thân thể.

Kỳ Vô Quá nhíu mày, cậu không hề buông ra mà còn dùng sức siết chặt nó vào lòng bàn tay.

********

Chú thích:

(1) Chữ triện: Triện thư, hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Loại chữ này thường gặp trên các con ấn, con dấu.

sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron-27-0

(2) Đoạn này tác giả để là Đoạn Lệ, tui nghĩ tác giả bị nhầm tên nên sửa lại thành Kỳ Vô Quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.