Khi người cha nhìn thấy cạnh thang máy có người ngoài, ông không những không dừng đuổi đánh mà thậm chí còn cảm thấy mất mặt mà quật mạnh cây lau nhà lên người thanh niên hơn.
Thợ quay phim nhất thời hơi sững sờ, không ngờ được ngày đầu quay chương trình đã gặp phải loại chuyện này.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng hướng ống kính về phía Tu Từ, dõi xem khách mời sẽ ứng phó với tình huống ngoài ý muốn này ra sao. Thông thường cho dù có xử lí thế nào cũng sẽ rất hot.
Tu Từ vừa nhìn mặt thanh niên đã ngẩn ra vài giây rồi đưa tay ngăn cây gậy lau nhà sắp đập vào người hắn.
Ông cha xanh mặt nhìn về phía Tu Từ: “Đừng xen vào việc của người khác.”
Cậu thanh niên chật vật ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Tu Từ thì kinh ngạc mà thấp giọng hỏi một câu: “157?”
Thợ quay phim không nghe rõ lắm. Nhưng tổ tiết mục đã yêu cầu không thể để quần chúng nhân dân lên hình vì lí do bảo vệ riêng tư cá nhân, trừ khi họ cho phép.
Không ngờ giây tiếp theo, người cha của thanh niên đã vung cây lau nhà vào máy quay của thợ quay phim. Anh trai quay phim bị đánh úp trở tay không kịp, máy quay rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.
Anh thậm chí còn nghe được thanh âm cõi lòng tan nát... Máy quay phim chính là mạng của anh ta đó!
“Quay chụp cái gì? Cút hết cho ông!” Người đàn ông trung niên lại khua cây xua đuổi bọn họ, “Mày có bản lĩnh gớm nhỉ? Còn tìm phóng viên, hôm nay mày có mang ông trời đến cũng vô dụng!”
Hóa ra lại bị nhầm là phóng viên triệu tới... cũng thật là tai bay vạ gió.
Thợ quay phim đau lòng nâng máy quay lên: “Phá hoại tài sản riêng củangười khác làphải bồi thường.”
“Bồi thường con cụ mày! Cút hết cho tao!”
Bây giờ có nói lý với người đàn ông đang nổi giận kia cũng vô dụng. Ba người tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại trước khi ông cha kia khạc xuống đất một bãi nước bọt, miệng đầy chán ghét.
“...”
Thang máy chậm rãi đi xuống, Tu Từ có vẻ khá bình tĩnh nhìn nhau cùng cậu thanh niên kia.
“Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Khương Đản.”
Trước khi Khương Đản nói chuyện, Tu Từ đã lấy micro trên cổ áo xuống. Máy của thợ quay phim đã rơi hỏng, chỉ có thể thông báo cho tổ chương trình đưa một chiếc mới tới nên không có ai ghi chép cuộc đối thoại giữa bọn họ bây giờ.
Tu Từ không nói cũng chẳng lắc hay gật đầu, chỉ bình tĩnh nhìn Khương Đản.
Ra khỏi thang máy, thợ quay phim đi tới một góc gọi điện cho tổ chương trình. Khương Đản khẽ thở ra một hơi: “Tôi là người đi vào đợt sau, lúc đấy tôi lén lút cho cậu nửa cái bánh bao, nhớ không?”
“...” Đương nhiên Tu Từ vẫn nhớ, không thì vừa này sẽ không cản cha Khương Đản lại.
“Đồ ăn gọi ship.” Tu Từ lạnh nhạt đưa cháo trong tay cho Khương Đản, quay người định rời đi.
Khương Đản vội vàng bắt lấy cánh tay Tu Từ: “Lúc trước tôi từng thấy hot search của cậu, cậu diễn phim truyền hình à? Thật là lợi hại.”
Tu Từ ừ một tiếng: “Tôi còn phải làm việc, đi đây.”
“Cậu...” Khương Đản nhìn thợ quay phim phía xa xa, “Các cậu đang quay chương trình hả?”
“Ừm.”
“Đằng nào máy quay của anh ta cũng hỏng rồi, chắc phải một lúc nữa mới đưa cái mới tới. Có thể đi trò chuyện với tôi một lát không?”
Khương Đản giữ lại: “157... Mấy năm qua tôi sống rất không tốt.”
Con số 157 này gợi lên ký ức đã lâu không gặp của Tu Từ. Ở trong đó, bọn họ không xứng có tên, chỉ có thể gọi bằng số thứ tự. Song Tu Từ lại không thích giao lưu, cho nên người bệnh trong tổ chức lúc đó dường như chẳng ai biết tên của cậu, bao gồm cả Khương Đản.
Hắn là người tiến vào trước mấy ngày Sở Giới Đồng bị vạch trần. Thời điểm bữa sáng đầu tiên phải hô khẩu hiệu, Khương Đản vì đói bụng nên mới phản kháng hai lần đã thỏa hiệp. Tu Từ vẫn trước sau như một cố chấp, không nói một lời kiên trì giữ giới hạn.
Cậu có thể bị mắng là biến thái ghê tởm, nhưng không phải vì cậu là người đồng tính, vì chuyện cậu yêu Phó Sinh.
Ở bên Phó Sinh, hẳn phải là chuyện tốt đẹp nhất mới đúng.
Cậu có ấn tượng đối với Khương Đản là vào một buổi sáng sớm nào đó, cậu đói bụng bị tụt huyết áp, ôm chân ngồi trên giường, ý thức đã hơi choáng váng. Đột nhiên có một bàn tay đưa tới trước mặt cậu, cho cậu nửa cái bánh bao.
Trong ký túc xá có camera, Khương Đản vì chuyện này đã bị phạt cấm túc, nhưng do sáng sớm hắn biểu hiện rất tốt nên chỉ đơn thuần bị nhốt ở một phòng trống thôi.
Nhưng có một điều Khương Đản không hề biết, mặc dù đói bụng sắp hôn mê nhưng nửa cái bánh bao ấy Tu Từ lại không ăn.
Bởi vì đó là thứ Khương Đản đã từ bỏ giới hạn để lấy được. Tu Từ không muốn ăn đồ ăn người khác dùng tôn nghiêm đổi lấy, dường như mang ý nghĩa cậu cũng sẽ thay đổi mà thỏa hiệp.
Khương Đản ngồi trên băng ghế cạnh bồn hoa trong tiểu khu, ôm hộp cháo ăn như hùm như sói.
“Tôi...” Hắn tranh thủ lau lau khóe miệng, “Hai năm qua, cha tôi... chính là như vừa rồi đấy, ông cứ thấy tôi là ngứa mắt, cảm thấy tôi mất mặt, không nghe lời ông sắp xếp kết hôn sinh con bình thường, cũng chẳng cho tôi tiền mua thuốc —”
Hắn cười khổ: “Lúc mới ra tôi đã được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm mức độ trung, khẩu vị cũng kém đi nhiều...”
Tu Từ liếc mắt nhìn hộp cháo đã thấy đáy của hắn.
Khương Đản lúng túng nở nụ cười: “Hôm nay là do đói lâu quá... Cậu nhìn xem, có phải so với hai năm trước tôi gầy đi nhiều không?”
Ánh mắt Tu Từ dừng tại áo phông có thêu hoa văn GAY của hắn, nửa ngày mới nói: “Không nhớ rõ.”
Tu Từ không bận tâm Khương Đản ngăn cản đã rời đi, vì tổ chương trình bảo bọn họ quay lại lấy máy quay.
Tuy mới mở đầu đã tốn một khoản sửa chữa máy móc nhưng bọn họ thật sự đã mở đầu một đề tài rất hot, mặc dù không ghi lại được cuộc trò chuyện giữa Khương Đản và Tu Từ.
Thật muốn nói, một ngày của nhân viên giao đồ ăn chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ bận rộn thì vẫn là bận rộn.
Nghề nghiệp này có thể kiếm lời bao nhiêu hoàn toàn dựa xem bạn có thể chịu cực khổ đến đâu.
Bọn họ quay chương trình đến tám giờ tối. Thợ quay phim đã mệt đến mức eo mỏi lưng đau, cứ phải ngồi trên xe điện chạy tới chạy lui, cái mông đã tê rần.
Trong lúc đó họ cũng đã gặp một vài đề tài tương đối bán chạy, chẳng hạn như một anh trai cũng làm nhân viên giao thức ăn vượt đèn vàng đã đâm phải một chiếc xe đạp. Tuy ngã xe không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng toàn bộ đồ ăn trong cốp sau xe của anh ta bị đổ hết, có một phần đồ ăn quý nhất là cơm bào ngư hải sâm 198 tệ. (Hơn 700k vnđ)
Thợ quay phim tưởng rằng Tu Từ ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm đôi chút. Dù sao cậu cũng là minh tinh mà, phải chế tạo cho mình thật nhiều đề tài nóng để tranh thủ chiếm được thiện cảm của khán giả. Nhưng Tu Từ chỉ dừng lại một phút đèn đỏ, sau đó không chút do dự đi luôn, bỏ lại một đám người vây xem.
Lại chẳng hạn như bữa chiều gặp được một đơn hàng do một cô bé tầm bảy, tám tuổi gọi cháo cho mẹ. Do mẹ ngã bệnh, bố đang công tác ở địa phương khác không về được, bé còn nhỏ không biết làm cơm, chỉ có thể học theo dáng vẻ mẹ lúc thường gọi một phần thức ăn ngoài.
Cô bé rất hiểu chuyện, biết lúc đổ bệnh ăn thanh đạm sẽ tốt cho thân thể.
Thợ quay phim vốn định đề nghị xem có nên đi vào giúp đỡ không, kết quả Tu Từ không chút do dự từ chối, còn lạnh nhạt nói với bé gái: “Lúc bố không ở nhà thì không được cho bất kỳ người lạ nào vào nhà.”
Giọng của bé rất ngọt: “Dạ, cháu cảm ơn anh và chú ạ.”
Thợ quay phim: “...”
Ai là anh? Ai là chú?
- -
“Tuyệt vời quá đi!” Tô Sướng Liệt khoa trương nói, “Hôm nay Tiểu Từ kiếm được tận 289 tệ!”
“... Thầy Tô kiếm được nhiều hay ít?” Vu Mạc hỏi.
“Tôi không có khả năng như Tiểu Từ, chỉ lời có hai trăm bảy.”
Tô Sướng Liệt ra vẻ bất đắc dĩ: “Nhân viên giao đồ ăn thật sự rất khổ cực á, làm cả ngày không ngừng nghỉ mới kiếm được bằng đấy, đến muộn còn bị phạt tiền...”
Những người khác an ủi: “Thầy Tô cũng rất lợi hại, chúng tôi có mỗi hai trăm đây.”
Lạc Kỳ Phong cong môi cười: “Không sao, còn nửa ngày mai nữa. Chúng ta còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Phải tiến hành quay chụp trong hai ngày là vì sợ một ngày thì không quay được điều gì thú vị, vì vậy hai ngày thu thập là có thể cắt nối biên tập thành tư liệu sống.
Theo lý mà nói, tư liệu sống hôm nay của Tu Từ khá nhiều, nhưng cậu chẳng nắm chắc cái nào.
Thợ quay phim đang giao lưu cùng đạo diễn chương trình. Tu Từ liếc mắt nhìn rồi dời tầm mắt, cũng không để ý sau khi phát sóng sẽ có hiệu quả ra sao.
Khán giả yêu thích cậu cũng được, chán ghét cậu cũng được, đều không liên quan tới cậu —
Cậu chỉ cần Phó Sinh.
Việc đầu tiên sau khi kết thúc ghi hình chính là gọi điện cho Phó Sinh, Tu Từ đã nhịn rất lâu.
Nếu theo bình thường, bọn họ đã công khai, Tu Từ có thể không hề kiêng dè mà trò chuyện video cùng Phó Sinh trong lúc quay phim. Nhưng có thể vì chuyện lúc sáng, Tu Từ còn sợ Phó Sinh nổi giận hoặc không thích cậu tự quyết định công khai...
“Cuối cùng cũng xong rồi à?”
“...” Tu Từ nghẹn vâng một tiếng, “Em đang trên đường về khách sạn.”
Giọng Phó Sinh qua tai nghe truyền đến tai Tu Từ, dịu dàng như ngày thường: “Có mệt không em? Ăn cơm tối chưa? Nghe nói em và Tô Sướng Liệt cùng một nhóm, hắn có gây khó dễ cho em không?”
Tu Từ trả lời từng điều từng điều một: “Em không mệt, đã ăn, không có.”
Có camera lù lù ở đấy, sao Tô Sướng Liệt có thể làm khó cậu.
Song nói là cùng nhóm nhưng hai người họ làm việc xong đều tách ra, không giống như nhóm rút trúng người phục vụ kia, hai người ở cùng một phòng ăn còn có thể tám vài chuyện.
“Gan của em lớn quá nhỉ?” Phó Sinh cười nói, “Buổi trưa không thèm nhận điện thoại, buổi tối cũng không, kiêu đến tận trời rồi đúng không?”
“Em có nhắn tin.” Tu Từ mím môi, “Có camera mà.”
“Sợ camera thế em không biết tìm cái phòng vệ sinh gọi video cho tôi à? Có ngốc không?” Phó Sinh khoát khoát tay với Giang Huy còn đang trong tổ giám sát, đi tới một góc trò chuyện cùng Tu Từ.
“Em quên mất.” Tu Từ hơi buồn buồn.
Đôi khi đầu óc của cậu không thể động não được. Hôm nay bất kể là ăn cơm hay đi vệ sinh cậu đều một lòng nghĩ phải nhanh chóng làm việc, sau khi kết thúc là có thể gặp Phó Sinh qua màn hình, nhưng lại không nghĩ trong lúc đấy có thể lén lút lười biếng, dù sao không phải cảnh quay nào cũng được phát sóng.
Vu Mạc và La Thường đi sau Tu Từ, nhìn về phía Tu Từ đang chăm chú trò chuyện cùng Phó Sinh nhỏ giọng nói: “May là người cùng nhóm với Tu Từ không phải Lạc Kỳ Phong.”
La Thường ôm cánh tay: “Cậu nghĩ Tô Sướng Liệt tốt lành lắm à?”
“Em biết mà, hắn diễn giỏi đấy, vừa tới đã bày đặt thân quen gọi 'Tiểu Từ'...”
Vu Mạc trợn mắt: “Nhưng em luôn cảm thấy Tiểu Từ đối địch với hắn sẽ không nhất định phải chịu thiệt, nhưng đối đầu với Lạc Kỳ Phong thì chưa chắc.”
“Đúng vậy, cứ cảm thấy Lạc Kỳ Phong có chỗ nào lạ lạ...”
La Thường khẽ than: “Chủ đề chương trình lần này chỉ có vài người biết, chị cũng bó tay, không tìm hiểu trước được.”
Vu Mạc kêu một tiếng, an ủi: “Không sao, chỉ còn lại nửa ngày mai thôi. Sáu giờ là kết thúc, chắc lúc đấy đạo diễn Phó cũng sắp tới rồi.”
Tu Từ phía trước cũng đang tán gẫu cùng Phó Sinh về chuyện này.
“Hôm nay có nhớ tôi không?”
Tu Từ có một tiếng, nhưng cảm thấy thiêu thiếu nên lại bổ sung: “Vẫn luôn nhớ.”
“Đúng lúc vậy?” Khóe môi Phó Sinh mỉm cười, “Tôi cũng vậy.”
Trái tim Tu Từ như đập lỡ một nhịp, ngay sau đó nhanh chóng nảy lên rộn ràng.
Cậu cố gắng nở nụ cười với Phó Sinh trong màn hình, lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trên gương mặt: “Khi nào thì anh đến?”
“Tám giờ đêm mai là có thể gặp mặt, bé con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”