Lần này vẫn NG, Phó Sinh xoa bóp mi tâm, kiêng kị có đứa nhỏ bên cạnh, không nổi điên lên.
Anh cố hết sức tâm bình khí hòa nói với Phong Thừa: “Lần này tự nhiên hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đủ cảm xúc, Lạc Hoàng ở đây không giống với những chủ nhân khác của cậu, cậu thân là một hoạn quan, lại nảy sinh tình cảm khác biệt với nàng, nhưng cậu là thái giám thủ phủ, thứ hiểu rõ nhất chính là che giấu tâm tình —”
“Cậu phải giấu yêu thương vào đáy mắt, trên mặt có bao nhiêu khéo léo, sau lưng có bấy nhiêu thâm tình.”
Phong Thừa nhìn cô gái cách đó không xa đang cười đùa cùng Bạch Đường Sinh, không hề cho cậu một ánh mắt, lại nhìn đến Phó Sinh mặc dù đang dạy bảo mình, nhưng vẫn không buông tay Tu Từ ra...
Tim cậu nổi lên một chút đắng chát, đột nhiên hiểu ra mấy phần tâm trạng của nam hai Thượng Hỉ trong phim.
Thượng Hỉ thầm mến Lạc Hoàng, nhưng địa vị thấp kém cộng thêm việc hắn là hoạn quan, khiến hắn hiểu rõ giữa hai người vốn không có khả năng.
Vì thế hắn chỉ có thể nhìn đào hoa không ngớt bên Lạc Hoàng, nhìn nàng tán chuyện nói giỡn cùng nam nhân khác, còn mình chỉ có thể ẩn nhẫn đứng nơi xa, không thể làm gì.
Tu Từ liếc cậu một cái, bắt lấy tay Phó Sinh nghịch.
Phó Sinh lập tức đảo mắt, ngữ khí trong chớp mắt dịu đi mấy phần: “Làm sao vậy em?”
Phong Thừa: “...”
Tâm chết lặng rồi đấy!
“Cảnh thứ mười chín phân cảnh một lần bảy!”
【 Lạc Hoàng nhàn nhã ngồi trên chủ vị, rũ mắt nhìn Thượng Hỉ phía dưới đứng truyền thánh ý: “... Nghe nói Thượng công công mang theo một đồ đệ mới?”
Thượng Hỉ sững sờ trong nháy mắt khó ai nhận ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Đúng vậy.”
Lạc Hoàng khẽ cười thành tiếng: “Thượng công công nguyện bỏ thứ yêu thích mà đem đồ đệ cho bản vương sai khiến mấy ngày?”
“... Đây là phúc phần của hắn.”
Cái gọi là sai khiến mấy ngày, Thượng Hỉ hiểu rõ ý tứ trong đó, đơn giản chính là những chuyện riêng tư trong phòng.
Hắn lĩnh ý tứ, cung kính vừa phải xin cáo lui với Lạc Hoàng, trong nháy mắt quay người lại, ẩn nhẫn khắc chế trong mắt hắn cuối cùng cũng không còn cách nào che giấu. 】
Một tiếng bảng cắt phim đập xuống, Phong Thừa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thanh Trúc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, nói một câu giao lưu đầu tiên với Phong Thừa trong mấy ngày vừa qua: “Không tồi.”
Phong Thừa mở miệng, câu cảm ơn còn chưa tới bên môi, Diệp Thanh Trúc đã quay người rời đi, dường như lời vừa rồi chỉ là một câu phổ thông dùng để khích lệ hậu bối mà thôi.
Lần này cảm xúc rất đúng, sắc mặt Phó Sinh dịu lại, nói câu “Không tệ“.
Tu Từ bên cạnh âm thầm dùng ánh mắt đâm Phong Thừa một dao.
Phong Thừa: “...”
Đạo diễn Phó, ngài vẫn là đừng khen tôi, tôi sợ bị dao xiên chết.
Tu Từ kéo kéo tay Phó Sinh: “Muốn uống nước.”
Phó Sinh nghe vậy đi tìm cái cốc: “Uống bằng ống hút đi, đừng để trôi hết son.”
Phong Thừa: “...”
Tại sao cậu còn muốn đứng ở chỗ này?
Chuồn ra xa cùng những nhân viên khác mắt nhìn thẳng tắp không tốt sao?
Cảnh kế do Tu Từ và Bạch Đường Sinh diễn, tạo hình của Bạch Đường Sinh không thay đổi, một vẻ thanh y nhã trí xuất thần, còn Tu Từ mặc áo lót trắng, sắc mặt và màu môi đều vô cùng tái nhợt.
Phó Sinh không thích tạo hình này của Tu Từ, cho dù cậu chỉ đang diễn nhân vật trong phim.
“Cảnh thứ hai mươi phân cảnh một lần một Action!”
【 Mộ Tương tỉnh dậy sau giấc mộng dài vạn năm, hắn khẽ ngồi dậy, đệm chăn trượt khỏi bả vai, lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn.
Hắn hơi nghiêng mắt, liền bắt gặp ánh mắt thanh lãnh của Sư Hòa đang nhìn sang.
“Tỉnh rồi?”
Sư Hòa không nghe thấy Mộ Tương trả lời, ánh mắt của đối phương hệt như vực thẳm, thâm trầm phức tạp.
Hắn hiếm thấy nhíu mày.
Mộ Tương đảo mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Đa tạ quốc sư chiếu cố.”
Đây là lần đầu hắn và Sư Hòa gặp gỡ, hắn đã sớm trải qua vô số lần. 】
Cảnh này bị NG, không cần lo lắng Tu Từ gặp mưa đổ bệnh, Phó Sinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội theo đuổi sự hoàn mỹ, huống chi biểu hiện của Tu Từ đúng là chỉ tạm được.
“Em luân hồi vạn năm, cảnh tượng này em đã trải qua vô số lần, cho nên sau đó mỗi một lần trọng sinh, cũng là vì chờ đợi gặp lại thời khắc này.”
Phó Sinh kiên nhẫn giảng diễn cho Tu Từ: “Em rất mệt mỏi, nhưng Sư Hòa vẫn là một cõi thanh tịnh trong lòng em, ánh mắt phải nặng nề hơn một ít, phải phức tạp hơn... Dù sao thì đời trước, em cũng chết ở trong tay hắn.”
Giao nhân vật Mộ Tương này cho Tu Từ, thật ra có hơi quá sức.
Nói cũng không quá, tuy phần diễn chỉ xếp nam bốn, nhưng lại là nhân vật có thiết lập phức tạp nhất trong tất cả các nhân vật. . truyện tiên hiệp hay
Sau khi trọng sinh từ hiện đại đến thời gian và không gian này, liền trải qua vạn năm luân hồi, mỗi một lần đều trở lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Sư Hòa, thiết lập tính cách của hắn cũng có sức dãn nhất.
Fan nguyên tác vô cùng mong đợi nhân vật này, thậm chí không thua kém gì nam chính. Thời điểm Phó Sinh giao nhân vật này cho Tu Từ, ngoại trừ Diệp Thanh Trúc không lên tiếng, tất cả những người khác đều phản đối, bao gồm cả nhà sản xuất phim.
“Cảnh thứ hai mươi phân cảnh một lần hai Action!”
Lần này không tồi, nhưng áo lót Tu Từ phồng quá lớn, bị lộ.
“Cảnh thứ hai mươi phân cảnh một lần ba Action!”
Phó Sinh cau mày: “Tình cảm hơi quá, từng trải vạn năm, Mộ Tương không nên có cảm xúc nóng bỏng như vậy với Sư Hòa.”
“Cảnh thứ hai mươi phân cảnh một lần bốn Action!”
Phó Sinh lần này càng thẳng thắn hơn: “Khoa trương!”
Anh cho Tu Từ thời gian năm phút điều chỉnh tâm tình.
Tu Từ mím môi, trầm mặc cúi đầu nhìn kịch bản.
Nhân viên công tác xung quanh không nghĩ Phó Sinh thường ngày yêu chiều Tu Từ đến thế mà đóng kịch lại nghiêm ngặt vậy, đều âm thầm líu lưỡi.
Điện thoại di động ting một tiếng, Tu Từ cầm lên liếc mắt nhìn, là Diệp Thanh Trúc nhắn:
— Ngẫm lại hôm đó ở KTV, cảm xúc lúc cậu gặp lại Phó Sinh, nhập tâm một lát, mờ mịt hơn so với thế một chút, lại trầm trọng hơn ít.
“...” Tu Từ liếc nhìn Phó Sinh quay lưng về phía mình đang nói gì đó cũng Giang Huy, khẽ cụp mắt xuống.
“Cảnh thứ hai mươi phân cảnh một lần năm Action!”
Tu Từ coi Sư Hòa cách đó không xa như Phó Sinh, nhớ lại lúc trước Phó Sinh vì mình bồi thường 50 vạn phí vi phạm hợp đồng, tâm trạng cậu khi nói câu cảm ơn.
“Đa tạ quốc sư chiếu cố.”
Một tiếng bảng cắt đập xuống, cảnh này thuận lợi thông qua.
Phó Sinh ngồi tại chỗ nhìn Tu Từ cụp mắt thất thần đi đến, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: “Giỏi quá.”
Tu Từ ôm tay Phó Sinh, vẫn không lên tiếng.
Phó Sinh xoa nắn đầu ngón tay cậu: “Tôi phải xin lỗi em thôi, vừa nãy mới dữ với em.
“... Không sao, anh đâu dữ với em, anh dữ với em lúc diễn Mộ Tương mà.
Tu Từ tỉnh táo lại, nghiêm túc ngước mắt nhìn anh: “Cái này không giống nhau.”
Phó Sinh run lên, đứa nhỏ ngoan đến lạ lùng, anh nhịn không nổi ôm người vào lòng, dùng sức xoa xoa đầu cậu.
“Bé con sao lại ngoan thế này?”
“...”
Không ngoan, anh còn yêu thích em không?
Tu Từ vô thức nắn đầu ngón tay, im bặt không nói lời nào.
“Khụ!” Giang Huy ho vài tiếng, “Hai người nhiều ít gì chú ý một tí, đạo diễn show ân ái trước mặt nhiều người như thế, cậu muốn bọn họ sống sao?”
“...” Phó Sinh nhìn quanh một vòng, nhân viên công tác vốn đang nhìn lén đều khẩn trương dời mắt, cúi đầu ngại ngùng.
Diễn xong, Tu Từ không còn cơn buồn ngủ nữa, cậu thay về quần áo của mình – một chiếc hoodie chui đầu.
Cái này do cậu tự chọn, bởi vì chỉ cần là loại quần áo chui đầu, Phó Sinh đều sẽ tay cầm tay giúp cậu mặc vào, cậu cũng có thể gần gũi với Phó Sinh nhiều hơn đôi chút vào sáng sớm.
Lúc đang nói chuyện, ông cụ Tô Hồng Khang đi tới, ông vừa xử lí xong vết thương cho một nhân viên bị té ngã, tiện đường đến coi một chút xem tay Tu Từ có thể cắt chỉ chưa.
Tô Hồng Khang biết Tu Từ vừa phải quay cảnh trong mưa, kiểm tra kĩ càng một hồi: “Đợi lát nữa bôi lại ít thuốc, chăm hai ngày là có thể cắt chỉ.”
Tu Từ nhỏ giọng nói: “... Dạ.”
Cảnh thứ mười tám diễn dưới mưa ngày hôm nay, cũng do Tô Hồng Khang cho phép, Phó Sinh mới đồng ý để Tu Từ quay.
Bởi vì vết thương cơ bản đã khép lại, dính nước trong thời gian ngắn không phải vấn đề lớn.
Cảnh cuối là cảnh chiến đấu giữa nữ một Ngụy Lạc với thích khách, Ngụy Lạc ăn mặc mỏng manh, thậm chí trong quá trình đánh nhau còn lộ cánh tay và cẳng chân.
Những vết đỏ đáng ra nên có ở trên cánh tay mà Tu Từ từng thấy đã biến mất, chỉ còn một làn da trơn nhẵn.
Trước kia lúc chọc Phó Sinh nổi giận bị tét mông, đánh quá mạnh sẽ để lại vết đỏ như vậy, nhưng so với Ngụy Lạc thì nhìn vẫn nhẹ nhàng hơn chút.
Tu Từ không quan tâm chuyện người khác, nhưng đối với Diệp Thanh Trúc ít nhiều sẽ lưu ý vài phần.
Cậu luôn cảm thấy giữa Diệp Thanh Trúc và Ngụy Lạc, có một loại bầu không khí quái lạ không thể tả rõ.
- -
Đến cuối ngày, mọi người đều mệt rã rời, từ ngày khởi động máy đến nay đây là ngày có suất diễn dày đặc nhất.
“Mọi người vất vả rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi.”
Phó Sinh đã sớm đặt bữa khuya với nhà hàng, để họ giao trực tiếp đến phòng khách sạn.
Tu Từ vẫn đang ngồi yên tĩnh một bên, Phó Sinh đi sang dắt cậu: “Em có mệt không? Chúng ta cùng trở về thôi.”
Tuy cuối ngày Tu Từ chẳng làm gì, phần lớn thời gian đều ngồi trên ghế nhỏ đợi anh, nhưng Phó Sinh vẫn sợ cậu bị mệt, theo lời Giang Huy từng bảo là: “Nếu ngồi bị mệt, cậu dứt khoát dọn cái giường tới cho cậu ấy nằm đi.”
Hai người tay lớn dắt tay bé đi trên con đường nhỏ, từ đường này về khách sạn xa hơn đường chính một đoạn, nhưng bầu không khí yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng ve kêu lờ mờ vang bên tai.
Quét thẻ mở cửa phòng, Phó Sinh đầu tiên xả nước nóng vào bồn tắm: “Chờ em ngâm mình xong, đồ ăn khuya cũng gần đến nơi.”
Tu Từ gật đầu: “Vâng.”
Hoodie do Phó Sinh mặc vào, đương nhiên cũng do anh cởi ra.
Nhưng anh ở bên trong có một phút, lột sạch đứa nhỏ đưa vào bồn tắm, dặn dò một câu đừng để tay dính nước liền đi ra ngoài.
Đợi đến khi Tu Từ tắm xong đi ra, Phó Sinh mới đi vào phòng tắm.
Bữa ăn khuya đến đúng giờ, Tu Từ mở cửa, nhân viên giao đồ ăn cười nói: “Tôi thấy ghi chú là bữa khuya của phòng 917 cũng đưa đến 918 đúng không?”
Tu Từ ừ một tiếng, nhận hai phần đồ ăn khuya rồi đóng cửa luôn, để lại nhân viên giao đồ sửng sốt.
Hắn lẩm bẩm một câu: “Minh tinh cũng chẳng lễ phép cho lắm... ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.”
Tu Từ thì chẳng để ý người bên ngoài đang suy nghĩ gì, yên tĩnh ngồi trên ghế sopha chờ nước trong phòng tắm ngừng chảy.
Phó Sinh quấn khăn tắm đi tới ngồi xuống cạnh Tu Từ, xoa xoa mái đầu nhỏ của cậu: “Sao em không ăn trước?”
Tu Từ nhìn đường cong cơ bắp săn chắc của Phó Sinh, đơ một phút chốc mới nói: “Không đói.”
Phó Sinh mở túi thức ăn ra, bên trong có hai hộp tôm hùm đất, cái này là anh cố tình gọi cho Tu Từ, trước đây Tu Từ vừa đến mùa hè là đặc biệt yêu thích tôm hùm đất.
Anh bóc một con đưa tới bên môi Tu Từ: “Nếm thử xem.”
Tu Từ há miệng ăn, đầu lưỡi còn như có như không chạm một cái vào đầu ngón tay Phó Sinh.
Ngón tay Phó Sinh tê rần, anh làm như không có gì xảy ra mà thu tay về, hỏi: “Ăn ngon không?”
Tu Từ lắc lắc đầu: “Mặn quá.”
Phó Sinh: “...”
Đúng là khẩu vị thay đổi, trước đây Tu Từ rất thích đồ đậm đà dầu mỡ, căn bản là không cay không vui.
Phó Sinh vốn không thích ăn cay, nhưng sau khi ở bên Tu Từ, cũng bị cậu làm thay đổi khẩu vị.
“Thế em có gì muốn ăn không? Tôi gọi lần nữa.” Tóc Phó Sinh đã lau được một nửa, còn nhỏ nước, giọt nước men theo eo lăn xuống, biến mất bên trong khăn tắm nhăn nhúm.
“Muốn ăn anh.”
Phó Sinh thấy Tu Từ nói thẳng chẳng kiêng dè gì, trực tiếp tê rần nửa người.
Anh cụp mắt nhìn Tu Từ nửa quỳ trên thảm lông, ngồi giữa hai chân anh, yết hầu lên xuống, miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn hủy người ăn vào bụng.
“Bé con... đừng miễn cưỡng.”
“Anh cũng mặn.” Tu Từ mím môi nói.
“...”