Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 86: Chương 86: Cậu không có lý do gì để phụ lòng anh




Phó Sinh ôm Tu Từ chợp mắt một lát. Dù sao hôm nay vẫn phải làm việc, một đêm không ngủ ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới trạng thái.

Kết quả là không bao lâu, Phó Sinh lại bị Tu Từ cọ cho tỉnh. Anh nhắm mắt tét một cái vào mông Tu Từ: “Em không muốn sáng sớm đã bị làm thì an phận đi.”

“... Bảy rưỡi rồi anh.” Tu Từ ghé vào tai anh nhỏ giọng nói.

“...” Phó Sinh tỉnh táo trong chớp mắt. Anh mở mắt nhìn đồng hồ treo tường phía đối diện, đúng là đã bảy rưỡi.

Vừa nãy cũng chưa ngủ hẳn, giữa lúc mơ màng anh còn cho là mới qua gần mười phút, không ngờ đã sắp hai tiếng.

Anh hít sâu một hơi, nắm cằm Tu Từ dốc sức hôn cậu: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tu Từ thuận theo mà hôn Phó Sinh, vòng tay ôm cổ anh.

Phó Sinh giữ nguyên tư thế này ngồi dậy, sau đó hơi nhấc tay một cái đã bế được Tu Từ lên, vững vàng đi tới phòng vệ sinh.

“Chỉ có ở đây là được tí thịt.” Phó Sinh bóp nhẹ một cái, cảm giác không tồi, rồi đặt người lên thành bồn rửa tay.

Tu Từ mím môi: “Trên đùi cũng có.”

Cậu vẫn luôn biết Phó Sinh thích cậu mập mạp chút cơ, bây giờ thì lại gầy nhẳng, nhưng đây không phải chuyện mà cậu muốn béo là có thể béo lên được.

Đêm qua trước khi rơi vào cảnh đẹp, nơi Phó Sinh để lại dấu hôn nhiều nhất chính là đùi non của cậu, chỗ tay lưu lại lâu nhất trừ eo cậu ra chính là hai lạng thịt dưới eo kia.

Phó Sinh cúi người thử nhiệt độ trên trán Tu Từ, may là không quá nóng: “Còn thấy nóng không? Khó chịu không em?”

Tu Từ do dự chớp mắt, nhìn vẻ mệt mỏi thoáng qua trước mắt anh, cậu lắc đầu: “Không khó chịu.”

“Vậy tôi sờ thử một cái xem?” Phó Sinh cười duỗi tay xoa lên eo cậu, thuận thế muốn trượt xuống, “Nghe nói nhiệt độ ở chỗ đấy khá chuẩn.”

Tu Từ chỉ ngẩn ra mấy giây rồi lại ngoan ngoãn sáp lại gần Phó Sinh, nhẹ nhàng nắm quần áo anh, để cho anh dễ động thủ.

Hai lọn tóc đen mềm theo động tác của chủ nhân mà đung đưa, đung tới mức khiến cổ họng Phó Sinh thắt lại, trong lòng vừa mềm vừa nóng.

“Đùa em thôi.” Phó Sinh ôm eo cậu hôn một cái, bóp xong kem đánh răng rồi đưa bàn chải cho cậu, “Chúng ta phải nhanh lên.”

Suốt toàn bộ quá trình Tu Từ đều rất yên tĩnh, rửa mặt xong thì đeo balo đứng ở cửa, chờ Phó Sinh đến cạnh mình rồi lại nắm tay anh.

Như thường lệ, họ đi đến cửa tiệm ăn sáng để lấy bánh bao ngọt nhân trứng sữa và cháo trước, sau đó mới đi đến đoàn phim.

Phòng nghỉ cũng có mấy người đang ăn sáng, ngoại trừ diễn viên đoàn phim còn có cả Ô Bách Chu.

Ô Bách Chu đứng dậy bắt tay cùng Phó Sinh. Đây không phải lần đầu bọn họ gặp mặt. Lúc trước ở đoàn phim《 Đỉnh núi tuyết 》bên nước ngoài, Ô Bách Chu thường xuyên đến thăm Bạch Đường Sinh, nếu có thời gian rảnh rỗi thì có thể ở cùng đoàn đến tận một hai tháng.

Phó Sinh nở nụ cười: “Chào buổi sáng.”

Ô Bách Chu gật gật đầu: “Chào buổi sáng, ăn không?”

Phó Sinh nhấc nhấc cái túi trong tay: “Mới mua trên đường rồi.”

Ánh mắt Tu Từ lóe lên, nhìn chằm chằm hai người bắt tay nhau. Được cái là bọn họ đã nhanh chóng buông ra, bấy giờ Tu Từ mới mím môi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn sang một bên.

Phó Sinh xoa xoa đầu cậu, giới thiệu họ với nhau: “Đây là thầy Ô – Ô Bách Chu.”

“Còn đây là...”

Phó Sinh còn chưa nói hết, Ô Bách Chu đã đưa tay ra trước mặt Tu Từ: “Tôi nghe Đường Sinh nói rồi, là bạn trai cậu.”

“... Đúng vậy.”

Tu Từ cựa quậy đôi tay, lại gần người Phó Sinh hơn mới miễn cưỡng đưa tay chạm một cái vào tay Ô Bách Chu, vừa chạm đã buông.

Phó Sinh có chút bất đắc dĩ giải thích: “Xin lỗi, em ấy hơi sợ người lạ.”

“Không sao.”

Tất nhiên Ô Bách Chu đã nghe về chuyện của Tu Từ, mà trên thực tế vì an toàn của Bạch Đường Sinh, chuyện hắn nên điều tra đều đã điều tra.

Không để ý quá nhiều đến Tu Từ, hắn bĩnh tình dời tầm mắt.

Diệp Thanh Trúc cũng đang ở đây, cả người nhìn qua không khác gì so với bình thường, biểu tình nhàn nhạt, một mình im lặng húp cháo, chỉ là không thấy Đơn Lệ từ trước đến giờ vẫn đi theo cô.

Chuyện liên quan tới Bùi Nhược có Đơn Lệ phát sóng trực tiếp giải thích, Diệp Thanh Trúc trên Weibo không hề đăng nấy một chữ tỏ thái độ.

Có lẽ nhiều khi, im lặng chính là một thái độ.

Đêm qua lúc tin tức Đỗ Thu Xuyến tử vong được lan truyền, Diệp Thanh Trúc đã đăng một trạng thái, đó là tuyên bố chấm dứt hợp đồng giữa cô và Phong Ngu.

Rất nhiều người cho rằng cô sẽ chấm dứt hợp đồng vào hôm nay, một mặt là vì báo thù lớn, mặt khác là vì mấy ngày gần đây đều là ngày giỗ của Bùi Nhược.

Nghĩ như vậy hình như cũng chẳng sai, nhưng Diệp Thanh Trúc lại không vì báo được thù lớn mà vui mừng, bầu không khí quanh thân cô trở nên ngày càng lạnh lẽo, khiến người khác khó mà tới gần.

Ngụy Lạc ở một bên muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng vẫn không mở được miệng, nuốt lời vào trong.

“Em ăn trước đi, tôi lên phía trước xem sao.”

Phó Sinh còn chưa kịp đi đã bị Tu Từ bắt lấy cánh tay, cuối cùng anh cũng thấy đứa nhỏ dò hỏi: “... Đã tìm được chưa?”

Giọng Tu Từ nhẹ bẫng, tầm mắt cậu hướng về mặt đất phía bên tay trái, không đối mặt với Phó Sinh, chỉ là cái tay đang nắm lấy tay Phó Sinh lại dùng lực rất lớn.

“Tìm được rồi.”

Phó Sinh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thuận thế nhéo mặt cậu: “Tạm thời loại trừ hiềm nghi.”

Thật ra sau khi trò chuyện với Từ Châu lúc sáng sớm, Phó Sinh đã nghĩ xem nên cho Tu Từ một câu trả lời kiểu gi.

Như nói cho Tu Từ biết suy đoán của mình một cách trung thực?

Nhưng chưa kể đây chỉ là những suy luận vô căn cứ, Tu Từ lại rất để ý đến Lâm Nhiễm. Nếu như có thể, Phó Sinh nguyện ý để Lâm Nhiễm trong lòng Tu Từ luôn mang ấn tượng tốt.

Bất kể quá khứ hay hiện tại, Phó Sinh đều muốn che chở phần hồn nhiên trong xương của Tu Từ.

Vì vậy anh lựa chọn báo cho Tu Từ những thông tin chung chung nhất, mà sự thật thật ra cũng như vậy. Trong một chuỗi bằng chứng, Lâm Nhiễm đã bị loại bỏ hiềm nghi.

“Em đừng lo.” Phó Sinh mở hộp cháo ra giúp Tu Từ, “Ăn bữa sáng thật ngon đã. Cô ấy sẽ không sao đâu, chờ cảnh quay buổi sáng kết thúc chúng ta đi lấy điện thoại cũ của em, đến lúc đấy để tôi thử hỏi lại.”

“Vâng...”

Phó Sinh đi về phía cửa, trước khi rẽ hướng thì liếc mắt, trông thấy đứa nhỏ đặc biệt yên tĩnh ngồi trên sopha đang nhìn chăm chú vào hướng anh rời đi.

Hai ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi trong một giây. Tại nơi Tu Từ không nhìn thấy, ánh mắt Phó Sinh thoáng qua nỗi sầu lo, anh dừng bước chững lại nửa ngày rồi vẫn lấy điện thoại ra.

...

Bên này điện thoại Tu Từ vang lên một tiếng, cậu mở ra xem, là tin Phó Sinh nhắn tới — Nhớ phải uống thuốc, ngoan.

Tu Từ trầm mặc uống cháo, chờ ăn xong một nửa thì chụp ảnh gửi cho Phó Sinh.

— Em ăn no rồi.

Cậu tránh không uống thuốc, cầm lấy một cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa rồi tìm thuốc viên trong túi xách nắm ở lòng bàn tay, sau đó tìm một góc không người, nỗ lực bóp viên thuốc nát tan.

“Nếu cậu muốn tốt đẹp bên cậu ấy thì nên tuân theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc đầy đủ.” Phía sau đột nhiên có một giọng nữ vang lên.

“...” Thân hình Tu Từ cứng đờ. Cậu mím môi, quay người nhìn Diệp Thanh Trúc đột nhiên xuất hiện.

Diệp Thanh Trúc hơi gò bó thân thể, nhẹ ôm ngực: “Đừng tự ý ngưng dùng thuốc, cậu cho rằng mình có thể khống chế bản thân, mà thật ra đó chỉ là những gì cậu nghĩ.”

Tu Từ ngẩn ra: “Em có thể.”

“Cậu không thể.”

Diệp Thanh Trúc cụp mắt: “Nếu còn tiếp tục như thế, rồi cậu sẽ hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc ngừng thuốc. Tâm tình tiêu cực vốn có sẽ lại ùa về, có khi còn trầm trọng hơn lúc trước, giống như dời núi lấp biển vậy, cậu ngay cả chống cự cũng không làm được.”

Tu Từ ép ép đầu ngón tay: “...”

“Cậu cũng không hi vọng một ngày nào đó mình đột nhiên lựa chọn một con đường sai lầm, để lại Phó Sinh đơn độc trên cõi đời này chứ?”

Diệp Thanh Trúc nhìn chỗ cổ tay Tu Từ lúc lơ đãng để lộ ra nửa đoạn vết thương: “Hoặc là, cậu muốn chờ đến ngày tổn thương cậu ta...”

“Em sẽ không!” Phản ứng của Tu Từ khá kịch liệt. Thời điểm Diệp Thanh Trúc nói những câu này, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh ngày đó phát bệnh trong khách sạn.

Cậu mất đi ý thức, không khống chế được chính mình, ngay cả mình cụ thể đã làm gì cũng không nói được.

Nhưng sự thật chính là cậu đã gây ra cho Phó Sinh rất nhiều vết thương, cắn một dấu răng rất sâu trên cánh tay Phó Sinh, còn lấy gạt tàn thuốc lá đập vào eo anh làm bầm tím một mảng.

Tay Tu Từ vẫn luôn run rẩy... Cậu không hề cố ý.

Cậu không muốn tổn thương Phó Sinh, cậu tình nguyện bản thân mình bị tổn thương đến chết đi cũng không muốn để Phó Sinh đau.

Diệp Thanh Trúc cùng Tu Từ nhìn nhau vài giây, ánh mắt Tu Từ quá đỗi quật cường. Cô khẽ thở dài, chuyển chủ đề.

“Cậu may mắn hơn so với Bùi Nhược.”

“Người cậu gặp được là Phó Sinh, còn Bùi Nhược lại gặp phải tôi.”

“...” Tu Từ cúi đầu, không muốn nghe.

“Phó Sinh so với tôi dịu dàng hơn, kiên trì hơn.”

Diệp Thanh Trúc đến gần hơn. Cô giống như lần đầu tiên nhẹ nhàng xoa đầu Tu Từ, khẽ xoa đến mấy lần.

Tu Từ cũng giống lần đầu, thân thể cứng ngắc, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy tay cô ra.

“Đừng chỉ cho rằng cậu ấy là cả cuộc đời của cậu.” Diệp Thanh Trúc giúp cậu vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, “Cậu đối với cậu ấy cũng như vậy.”

“Cậu ấy đối xử với cậu chưa đủ tốt sao?” Ánh mắt Diệp Thanh Trúc thoáng nhạt đi, “Cậu ấy dành toàn bộ tâm tư cho cậu, sẽ dỗ cậu uống thuốc, sẽ nắm lấy tay cậu bất kể nơi chốn hay giờ giấc, dù đến lúc cậu phát bệnh cũng sẽ kiên nhẫn với cậu, mà không phải giống như tôi —”

“Dùng thô bạo để đối xử với một người sinh bệnh.”

Tuy rằng chỉ có mỗi lần đó, nhưng hậu quả ấp ủ lại khiến cô muốn bù đắp cũng không kịp.

Tu Từ: “...”

Diệp Thanh Trúc đã không nhớ nổi tại sao mình lại nổi giận, cô chỉ nhớ lúc đó mình đã sắp bùng nổ.

Cô không biết Bùi Nhược đã gặp phải chuyện gì, đối phương chẳng nói nửa lời cho cô. Cô kiên trì làm bạn, Bùi Nhược lại không uống thuốc đầy đủ, tự ý ngưng thuốc.

Những ngày tháng đó, mỗi một giây ở bên cạnh Bùi Nhược cô đều cảm thấy áp lực.

Không thể thở nổi.

Bùi Nhược giấu bản thân trong phòng tối âm u, không muốn nhìn thấy ánh sáng, không thích nói chuyện, ngay cả cười cũng miễn cưỡng nặn ra.

Mà cô chăm sóc bên cạnh cũng phải trải qua thứ áp lực này, bởi vì chỉ cần cô không chú ý mà rời đi một lát thôi, Bùi Nhược không biết từ khi nào đã đi tới bên giường, hoặc đi đến nhà bếp, nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ của bát sứ trên mặt đất đến ngẩn người.

Sự bùng nổ kia bắt đầu từ ngày cô cảm thấy trạng thái của Bùi Nhược gần đây hình như đã tốt hơn một chút, sẽ thích theo sau cô, cũng như luôn trò chuyện cùng cô, còn có thể ôm cô giống như trước.

Ánh mặt trời buổi sáng hôm ấy rất đẹp, cô muốn đi mua một bó hồng trắng cắm ở bình hoa trong phòng Bùi Nhược, định thương lượng với anh về việc để phòng ngủ được đón nắng.

Nhưng đợi đến khi cô trở về, lại thấy Bùi Nhược cầm dao gọt hoa quả cô khóa trong tủ tự rạch lên người mình.

Cô vội vã ném hoa hồng lên ngăn lại, nhưng lại bị Bùi Nhược mất khống chế thương tổn...

Ngày đó khắp nơi bừa bộn, hoa hồng trắng tươi mới bị đạp nát dưới chân, không biết là máu ai nhỏ xuống nền gạch trắng tinh, không rõ là nước mắt ai rơi trước tiên, nhưng cô thật sự đã hỏng mất đầu.

Cô hét vào mặt anh, không phải vì vết thương đau, mà là vì trái tim tươi sống của mình sắp bị trái tim vô cảm của Bùi Nhược ăn mòn.

Cô không trông thấy lối ra, không biết cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc, không biết mình còn phải ngày ngày lo lắng lỡ mất đi Bùi Nhược vào một ngày nào đó đến khi nào.

Hét lên gì nhỉ?

Cô cũng không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ sắc mặt của Bùi Nhược khi ấy rất khó coi, anh ngây người nhìn cô, sau đó như là máu trên tay cô đập vào mắt anh, Bùi Nhược bỗng bừng tỉnh, run rẩy ôm lấy cô mất kiểm soát.

Anh nói xin lỗi.

Anh nói sau này sẽ không.

Nhưng cô không thể ngờ, căn bản sẽ chẳng còn sau này.

...

Diệp Thanh Trúc quay lưng đi, Tu Từ không trông thấy sương mù trong mắt cô, lúc rời đi cô để lại câu tiếp theo —

“Tu Từ, cậu ấy thật sự rất tốt, tốt hơn tôi.”

“Cậu không có lý do gì để phụ lòng cậu ấy cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.