【 Phó tiên sinh, quãng đời còn lại xin được chỉ giáo. 】
— Khụ, mạo muội hỏi một câu, Từ Từ năm nay bao nhiêu tuổi?
— Vừa tra tư liệu trên Baidu, năm nay hai mươi cộng bốn.
— Khụ, đáng yêu lạ.
— Hahahahaha chị em lầu trên làm tui cười chết, có chuyện nói thẳng, đừng có hành động quái gở!
— Đáng yêu cái rắm, không hiểu sao lại có cảm giác lúng túng, ngón chân quắn quéo cả lại.
— Không biết có phải tại em họ tui vừa mới đăng câu này lên Qzone không mà tui có một cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.
— Đù má lầu trên à, chung một thế giới giống một em gái, em gái tui cũng vậy, mười bốn tuổi, hai ngày trước cũng đăng Qzone là: Giang tiên sinh, quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nha ~
— =))))) Mọi người đừng làm tui cười xỉu
— Có mùi có mùi.
— Thật ra câu này cũng chẳng có vấn đề gì, ổn mà, mỗi tội bây giờ học sinh tiểu học xài nhiều quá, trông xấu hổ thôi rồi.
Tu Từ mím môi nhìn những bình luận này, không mấy vui vẻ.
Cậu dứt khoát xóa luôn bài đăng này, dựa theo suy nghĩ của chính mình chuyển tiếp weibo Phó Sinh đăng:
— Của tôi, không cho gọi ông xã nữa.
Phó Sinh bên kia vừa nhận được thông báo chuẩn bị trả lời đột nhiên phát hiện bài đăng đã bị xóa, hơn nữa còn có thêm cái khác.
“...”
Anh nhìn bảy chữ “Của tôi, không cho gọi ông xã nữa” rành rọt mà cạn lời, thật đúng là chuyện Tu Từ có thể làm ra.
Phó Sinh buồn cười tới trước mặt Tu Từ ngồi xổm xuống: “Sao em lại xóa cái ban đầu đi?”
Tu Từ không hiểu sao lại có chút tủi thân: “Họ bảo em quê.”
Phó Sinh nín cười: “Không quê, rất tốt, tôi thích.”
“Anh nói phét.”
Phó Sinh không nhịn được cười thành tiếng, đưa tay che miệng lại ho khan một tiếng: “Thật mà, em nói gì tôi cũng thích hết.”
Chỉ có điều câu quãng đời còn lại xin được chỉ giáo vừa rồi thật sự không giống phong cách của Tu Từ, Phó Sinh giúp Tu Từ sửa lại vài lọn tóc rối: “Học ở đâu ra?”
“Baidu bách khoa toàn thư cách tỏ tình...”
Nụ cười trên mặt Phó Sinh muốn giấu cũng không được, anh nhéo má Tu Từ: “Mấy thứ trên đó bị dùng thối cả rồi.”
Tu Từ mím môi: “Em không biết...”
Phó Sinh bỗng khựng lại, trong lòng đột nhiên đau râm ran.
Thật ra rất nhiều lời tỏ tình hoặc chuyện thú vị đều đã phát triển trong hai năm Tu Từ đánh mất tất cả hy vọng về tương lai, cậu không còn có thể như trước đây, lướt internet giống một thanh niên bình thường, mà tự giam mình trong một mảnh trời riêng nhỏ hẹp, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Phó Sinh khẽ thở một hơi, ôm Tu Từ vào trong lòng xoa xoa: “Thật ra có thể công khai tôi rất vui, nhưng mà internet chính là vậy đấy, có người thích em ắt sẽ có người ghét em, có khi đầy người vốn dĩ chẳng biết em nhưng cứ thích ghét đấy.”
“Cho nên có vài bình luận em chỉ nên đọc thôi, đừng quá để trong lòng.”
Đương nhiên Phó Sinh không nói những bình luận phỉ nhổ về lời bày tỏ của Tu Từ mà là cái sáng nay La Thường đề cập đến, những bình luận nói bọn họ không xứng.
Tu Từ: “...”
Phó Sinh khẽ xoa gáy Tu Từ: “Đối với tôi mà nói em chính là tốt nhất, tốt hơn tất cả mọi người trên đời.”
Tu Từ nghẹn trong lòng Phó Sinh, nắm chặt quần áo anh: “Ừm...”
Nếu đã hoàn toàn công khai, Phó Sinh làm việc chẳng cần kiêng kị nữa, ngang nhiên ôm lấy Tu Từ trấn an một hồi lâu mới buông cậu ra: “Được rồi, đợi lát nữa đến em diễn đấy, đi trang điểm đi.”
Tu Từ lưu luyến từng bước mà đi về hướng phòng trang điểm, đối diện với ý cười vừa dung túng vừa bất đắc dĩ của Phó Sinh mới lặng lẽ cắn môi dưới, không quay đầu lại nhìn anh nữa.
Phó Sinh bảo cậu ít xem weibo lại, nếu thực sự cảm thấy có quá nhiều tin nhắn thì có thể tắt phần nhắn tin đi.
Nhưng khi đang trang điểm, Tu Từ vẫn không nhịn được bắt đầu lướt web.
— Làm tui cười chết, không ngờ Tu Từ lại xóa bài chuyển tiếp kia đi =))))))))
— Có phải cậu ấy bị chúng ta đả kích không, thật ra tui cảm thấy cũng được mà, cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu... khụ.
— Thiệt là đáng yêu quá =)))) Sau khi xóa đi cậu ấy vừa chuyển tiếp cái mới á, mọi người đi xem đi!
Tu Từ nhìn dưới weibo mình bình luận tăng điên cuồng, rất nhiều người cười nghiêng ngả, lượng fan của cậu cũng tăng nhanh chóng.
— Của cậu của cậu đều của cậu hết, trời ơi sao có cảm giác như bé bi hung dữ vậy nà?
— Đáng yêu thật sự, làm tui chết cười, quyết định làm fan đây.
— Không cho bọn em gọi ông xã cũng được, anh gọi, gọi thêm vài câu.
— Nhớ gọi ở trên giường, gọi bao nhiêu tiếng đạo diễn Phó liền làm bấy nhiêu lần kkkk
— Ôi hóa ra đạo diễn Phó nói thật, đúng là cái bình dấm chua mà =))))
— Tui cái thấy cái chuyển tiếp trước thật sự rất uyển chuyển, câu này mới đúng là lời trong lòng Tu Từ muốn nói nhể =)))))
— Lầu trên à không sao cả, dù sao lần đầu đạo diễn Phó đăng weibo công khai cũng nói nhóc con trong nhà vì có người gọi ảnh là ông xã nên mới ghen...
— Chết cười, cậu dám đăng mà không dám giữ lại à. Bọn tôi sẽ không cười cậu đâu.
— Lầu trên bốc phét, tôi vừa chụp màn hình bình luận rồi, thấy bồ cười lớn tiếng nhất, tôi còn không biết đến cái chữ ha này!
— Rất tò mò hoạt động tâm lý hiện tại của Tu Từ, có phải cậu ấy đang lén la lén lút qua màn hình nhìn chúng ta, nếu chúng ta còn nói cái này không ổn, có khi cậu ấy lại xóa đi đăng mới không chừng?
— =)))))) Tuyệt, không sao cả, đột nhiên nóng lòng muốn thử xem chuyện gì sẽ xảy ra [đầu chó.jpg]
Tu Từ thực sự đang nhìn màn hình rụt tay lại, vô thức tắt máy.
Do dự nửa ngày, cậu lại mở lên, phần bình luận nhìn chung khá hài hòa, đa số mọi người đều đang đùa vui, chúc phúc cũng nhiều.
“Vui lắm sao?” Hoàng Âm đang giúp cậu đội tóc giả, thấy biểu tình cậu thì cười hỏi.
“... Không tệ.”
“Thật vậy không?” Hoàng Âm buồn cười nói rằng, “Vừa nãy cậu còn nở nụ cười đấy, lần đầu chị thấy cậu cười ngoài lúc đóng phim.”
Tu Từ sững sờ: “...”
Chính cậu cũng không ý thức được mình vừa cười.
Tu Từ quả thật rất ít cười, cũng chỉ khi có Phó Sinh cậu mới nguyện ý cong khoe miệng lên để lúm đồng tiền lộ ra, chỉ vì Phó Sinh thích nó.
Vui vẻ sao?
Tu Từ sờ sờ ngực, hình như là có mấy phần vui mừng.
Nhưng đây không phải vì bình luận của cư dân mạng, mà bởi lời Phó Sinh vừa nói.
Anh bảo đối với anh mà nói, Tu Từ tốt hơn tất cả mọi người trên thế gian.
Câu nói này giống như một viên thuốc cứu mạng, làm Tu Từ rơi vào đáy vực thấp thỏm nổi lên một chút.
“《 Vãng sinh 》Cảnh thứ năm phân cảnh một lần một action!”
【 Nữ nhân trong lãnh cung chết rồi.
Đến khi chết thậm chí còn không có tư cách để chôn trong lăng hoàng đế, vì nàng là phế hậu, nàng không được hoàng đế sủng ái.
Thật ra Mộ Tương đã trải qua cảnh tượng này vô số lần, hắn đeo khăn tang, lẻ loi quỳ gối trước quan tài, ánh mắt không có tiêu cự.
Nữ nhân chốn hậu cung chính là như vậy, một khi thất sủng thì chẳng khác gì người hầu kẻ hạ, ngay cả chết rồi cũng không có người phúng viếng.
Phía sau vang lên mấy tiếng bước chân rất nhẹ, là âm thanh hờ hững hắn không thể quen thuộc hơn: “Nén bi thương.”
Mộ Tương không quay đầu lại, hắn cụp mắt: “Quốc sư có lòng.”
“Mẫu thân ngươi từng nói vào ngày ngươi sinh ra rằng hi vọng ngươi có thể như thiếu gia một gia đình giàu có bình thường, sống một cuộc đời bình yên mạnh khỏe.”
Mộ Tương không thắc mắc tại sao với tuổi tác của Sư Hòa có thể biết chuyện năm hắn sinh ra, có lẽ là Sư Hòa bịa đặt linh tinh, cũng có lẽ là bí mật nghe được từ đâu đó, có điều cũng chẳng quan trọng.
Hắn vẫn quỳ gối, dáng người gầy yếu thẳng tắp mà lạnh lùng: “Lần này quốc sư tới là muốn khuyên ta không nên tranh ngôi vua với Mộ Ngọc?”
“Đó không phải là vị trí của ngươi.” Giọng điệu của Sư Hòa bình tĩnh, “Mộ Ngọc thích hợp làm thiên tử hơn ngươi.”
Lại là câu nói này.
Lần nào cũng vậy, Sư Hòa chưa từng xem trọng hắn.
Chỉ là lần này Mộ Tương không quá khó chịu, cũng không phản bác, chỉ thong dong mà chậm rãi đáp: “Vậy quốc sư hãy chờ xem —”
“Nếu ta leo lên vị trí này, hi vọng quốc sư vẫn là quốc sư.”
“Còn nếu ta thất bại... sống hay chết đều là tội ta phải chịu.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy vị trí này là của Mộ Ngọc, nhưng hắn lại muốn vả mặt mọi người hơn.
Kết quả xấu nhất còn không phải là chết sao. 】
“Qua.”
Âm thanh Phó Sinh trong nháy mắt kéo Tu Từ thoát diễn, trong một khoảnh khắc khi nãy, Phó Sinh vì đôi mắt trống rỗng của Tu Từ lúc diễn mà nhíu chặt mày.
Không phải vì Tu Từ diễn không tốt, mà bởi diễn quá tốt rồi.
Tốt đến mức khiến anh có chút không nhận rõ sự trống rỗng tiêu cực đó rốt cuộc là Mộ Tương, hay là Tu Từ.
Ngày hôm nay vô cùng bận rộn, Tu Từ sau buổi sáng không còn xem được weibo nữa vì phần diễn quá gấp. Hôm nay cậu có hơn hai mươi cảnh quay, với tình huống của cậu bây giờ cũng không thể một lần qua luôn, số lần NG rất nhiều.
May thay Phó Sinh không hung dữ với cậu, sau mỗi lần NG đều sẽ kiên nhẫn giảng diễn cho cậu hoặc cùng cậu tập diễn, làm một đám người khác hâm mộ không thôi.
Quả nhiên đãi ngộ của bạn trai sẽ khác, bọn họ không xứng được hưởng sự dịu dàng của đạo diễn Phó...
Diệp Thanh Trúc cũng đang ở hiện trường, thấy cách thức Tu Từ và Phó Sinh hòa hợp thì hiếm thấy cong khóe môi nở nụ cười.
Mà ngay sau đó, cô liền nhíu đầu mày.
Có lẽ do chuyện của cô và Bùi Nhược khiến Phó Sinh hiện tại lo lắng quá mức rằng Tu Từ cũng sẽ nối bước Bùi Nhược, cho nên mỗi một tiếng nói hành động càng cẩn thận hơn lúc trước.
Như vậy sẽ rất mệt.
Phó Sinh có thể kiên trì bao lâu chứ?
Ánh mắt Tu Từ nhìn chằm chằm Phó Sinh những lúc ở một mình, không phải Diệp Thanh Trúc chưa từng thấy.
Tựa như một chú mèo hoang lang thang lâu ngày, bắt lấy miếng ăn mơ ước đã lâu, cho nên dù có tranh nhau vỡ đầu chảy máu cũng phải chiếm được, thề sống chết không bỏ qua.
- -
“Lại đây, lau mồ hôi.” Phó Sinh vẫy vẫy tay với Tu Từ.
Anh bật quạt nhỏ lúc trước Vu Mạc đưa, vừa lau mồ hôi giúp Tu Từ vừa hạ nhiệt độ cho cậu.
Hôm nay nhiệt độ rất cao, dù sao cũng đang ở tháng tám, phải nóng ít nhất hai tháng nữa nhiệt độ mới giảm xuống.
“Em muốn uống chè đậu xanh.” Tu Từ đột nhiên nói.
Phó Sinh kinh ngạc chớp mắt, Tu Từ hiếm khi chủ động đưa yêu cầu, đương nhiên anh phải thỏa mãn: “Được.”
Vì thế anh quay người nói với Giang Huy một tiếng, còn chưa nói xong Giang Huy đã hô: “Mọi người cố gắng chút, chiều nay đạo diễn Phó muốn mời mọi người uống chè đậu xanh.”
Tu Từ: “...”
Phó Sinh: “...”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, tuy không thể chỉ mua cho mỗi mình Tu Từ nhưng Giang Huy làm vậy vẫn khiến không ít người ý vị thâm trường ồ một tiếng.
Vu Mạc thẳng thắn cười tít mắt lại gần hỏi: “Là đạo diễn Phó muốn mời chúng ta uống hay bạn trai nhỏ nhà đạo diễn Phó muốn uống?”
Từ “bạn trai nhỏ” xen giữa lời Vu Mạc khiến sự khó chịu trong lòng Tu Từ tan biến trong nháy mắt, cậu mím môi nhìn về phía Phó Sinh, người phía sau xoa xoa đầu cậu cười nói: “Đương nhiên sẽ có thêm cho mọi người.”
Tiêu Duyệt vểnh tai che miệng gào thét.
“Mọi người nỗ lực, hôm nay sau khi hết bận mời mọi người dùng bữa khuya.”
Nếu đã công khai, có thể mời người bên cạnh ăn một bữa cơm.
Gameshow cũng sắp phát sóng rồi, định sẵn sáu giờ tối nay, còn bốn tiếng nữa.
Kết quả là trước khi chương trình lên sóng, vẫn còn một vài người khi không gây chuyện.
Tu Từ lại lên hot search, đã thế còn đồng thời hai cái.
Hot search đầu tiên là việc cậu xóa weibo đăng lại, chuyện này cũng chẳng có gì, bên dưới có một đống người kêu đáng yêu muốn đu, còn có rất nhiều người bảo hung dữ như em bé.
Chủ đề hot search thứ hai chung quy là “Mới vừa làm fan một người mới, kết quả liền phát hiện cậu ấy yêu đương, trong nháy mắt thoát fan, thậm chí còn muốn thành anti.”
Dưới hot search này, những bình luận hóa một hồi gió tanh mưa máu.