Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 124: Chương 124: Đóng máy




【 Tôi là mèo của một mình anh ấy. 】

Đứa nhỏ không ngủ yên khẽ giật mình, vừa đắm chìm trong mộng vừa dụi dụi vào cổ anh, Phó Sinh nghiêng đầu hôn một cái mới hỏi Từ Châu: “Cậu thấy hot search hôm nay chưa?”

“Cái của Lạc Kỳ Phong á?” Từ Châu gật gật đầu, “Tôi có thấy, nhưng không xác định được là ai ngồi trong xe.”

“Ừ... Có thể lấy camera ở những đoạn đường mà chiếc xe không có giấy phép này từng đi qua năm đó không, để chứng minh rằng người bên trong là hắn?”

“... Khó đấy.” Từ Châu bất đắc dĩ, “Cậu đề cao camera quá rồi, camera trên đường chỉ giữ được ghi hình từ ba tháng đổ lại thôi.”

Phó Sinh nhíu mày: “Qua video trên hot search cũng không thể kết tội chủ xe đúng không?”

Từ Châu không lựa ý hùa theo điểm này: “Cũng không hẳn, tôi có điều tra chiếc xe kia, khá sang trọng, thật ra tra người mua là được, trong nước chắc cũng chả bán được mấy chiếc, sau đó để chủ xe đưa ra chứng cứ ngoại phạm, tuy là cũng có chỗ để ngụy biện...”

Ví dụ như lập tức tìm người gánh tội thay, trước tiên là xăm lên cánh tay người này một hình có cùng vị trí và hoa văn với vết bớt, rồi nói đó là bạn mình mượn xe.

Dù sao chỉ dựa vào một cái camera cũng không thể phán định rằng trên cánh tay kia là vết bớt hay thứ gì khác.

“Như cậu nói, nếu có thể tìm thấy camera ở đoạn đường khác thì tốt rồi...”

Ánh mắt Từ Châu sáng lên: “Hình như nếu đoạn đường từng xảy ra sự cố giao thông, video camera sẽ được lưu trữ làm bằng chứng tương đối lâu, tôi đi tìm thử xem.”

“Được.” Phó Sinh ôm eo đứa nhỏ, bế người đặt lên giường, “Cực khổ rồi.”

“Khách sao với tôi làm gì...” Từ Châu còn chưa nói hết, liền loáng thoáng nghe thấy một tiếng “anh ơi” mềm mại, khóe miệng không khỏi cong lên, “Tôi đây bận ngày bận đêm tìm chứng cứ cho cậu, cậu thì hay lắm, có người đẹp trong ngực...”

“Nói linh tinh gì vậy.” Phó Sinh cạn lời, “Em ấy đang ngủ.”

Từ Châu còn đang định lải nhải, sau đó đột nhiên nghĩ ra: “Hot search lần này không phải có liên quan tới cô dâu nhỏ nhà cậu đấy chứ? Sao tôi nhớ là cậu kể cậu ấy từng nuôi mèo, còn người đi đầu tìm truyền thông vạch trần cái trung tâm đấy là một ông già nhỉ...”

“Ừm.” Phó Sinh cúi người giúp Tu Từ đắp kín chăn, sau đó đi tới bên cửa sổ, “Nên Lạc Kỳ An nhất định phải ngã ngựa.”

“... Đã xác định là Lạc Kỳ An sao?”

“Không có chứng cứ, nhưng rất có khả năng là hắn.”

“Tôi hiểu, không phải Lạc Kỳ Phong trong video có vứt một điếu thuốc sao? Cậu có thời gian thì hỏi Tu Từ thử xem còn nhớ đấy là nhãn hiệu gì hay không?”

“Được.”

Mặc dù tàn thuốc từ hai năm trước không thể sử dụng làm bằng chứng thực tế, nhưng nếu có thể chứng minh nó giống với thứ hôm nay Từ Châu tìm thấy, thì ít nhất cũng có thể chủ quan xác định rằng chủ xe hai năm trước và chủ xe mấy ngày trước là cùng một người, hay nói cách khác là chính bản thân Lạc Kỳ An.

“Cũng muộn rồi, cậu đi nghỉ sớm đi.” Từ Châu chủ động cúp điện thoại.

Phó Sinh trở lại bên giường, có vẻ do không cảm nhận được hơi thở của anh, Tu Từ nhíu mày trở mình mấy lần, chăn còn tuột xuống tận bên hông.

Anh nghiêng người nằm cạnh Tu Từ, đưa cánh tay cho cậu gối đầu rồi ôm người vào lòng, đứa nhỏ cuối cùng cũng ngủ ngoan.

Phó Sinh hôn một cái lên trán cậu, khi nhắm mắt lại thấy không buồn ngủ lắm.

Vãng sinh sắp phải đóng máy, sau đó phải lên kế hoạch trang trí nhà mới của bọn họ trước, rồi ra ngoài du lịch.

Theo lời Merlin nói, để cậu rời khỏi nguyên nhân sẽ nhanh khôi phục hơn, Phó Sinh đương nhiên sẽ không yên tâm để Tu Từ tách khỏi mình, Tu Từ cũng sẽ không nguyện ý.

Vậy thì rời khỏi thành phố này trước, rời xa những người quen biết hai năm qua, đi tới một chân trời mới, trải nghiệm những điều mới mẻ sẽ tốt hơn.

Phó Sinh bất đắc dĩ nở nụ cười, bèn cúi đầu hôn lên đôi mắt Tu Từ, lông mi thật dài quét qua môi, ngưa ngứa.

Cẳng tay của Tu Từ Phó Sinh có thể dùng một tay nắm trọn, bắp tay cũng chẳng khác mấy.

Lúc bọn họ chưa yêu nhau, Tu Từ cũng gầy, nhưng không đến mức như thế này, ít nhất cũng phải được 60 cân, dù sao cậu cũng có vóc người hơn 1m7.

Nhưng bây giờ ngoại trừ mông ra những chỗ khác sờ vào vẫn toàn là xương, dạo gần đây mãi mới tăng lên được vài cân.

- -

Trước mắt là một mảnh trống rỗng, rất tối, Tu Từ thoáng hốt hoảng gọi tên Phó Sinh, khủng hoảng trong lòng dần tràn ra.

Anh ơi...

Không có ai trả lời.

Anh đi đâu vậy, có phải là không cần cậu nữa không...

Xung quanh đột nhiên sáng lên ánh đèn, bóng tối bị xua tan, thay vào đó là màu trắng lạnh lẽo, đồng tử Tu Từ co rụt lại, nơi này là cái trung tâm cậu từng ở...

Tại sao cậu lại quay về đây... Phó Sinh đâu...

“Mày đang tìm ai vậy?”

Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh làm Tu Từ quay người lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt giống Lạc Kỳ Phong như đúc.

Đối phương ác ý cười thành tiếng với cậu: “Mày quên rồi sao? Anh ta đã vứt bỏ mày rồi...”

Anh ta không cần mày nữa.

Tu Từ bịt tai lại, nhưng câu nói này giống như một loại thần chú xoay quanh bên tai, ý thức dần chìm xuống, chậm rãi rơi vào trong bóng tối vô tận...

Cho đến khi, cho đến khi có một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, mang theo vẻ dịu dàng chỉ riêng mình anh có.

“Bé con?”

Tu Từ mở hai mắt ra, nhìn Phó Sinh gần trong gang tấc mà sững sờ một hồi lâu.

“Thấy ác mộng sao?” Phó Sinh lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán Tu Từ, hôn cậu một cái, “Tôi ở đây rồi.”

Tu Từ giơ tay ôm lấy eo Phó Sinh, buồn bực một hồi lâu mới nói: “Em cảm thấy Lạc Kỳ An...”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, sắc mặt Phó Sinh hơi lạnh đi, Tu Từ vừa gặp ác mộng có lẽ cũng bởi vì hắn.

“Có khả năng hắn cũng từng đến đó.”

“...” Phó Sinh phản ứng lại ngay tức khắc, “Hắn cũng là khách ở đấy?”

“Em...” Tu Từ dụi dụi ở xương quai xanh Phó Sinh, “Ngày ông Chu tới tìm em ấy, vừa khéo có người gọi tên em... Em nghe thấy có người gọi hắn là L tiên sinh...”

Lông mày Phó Sinh cau lại, L... Lạc...

Tu Từ không nghe thấy âm thanh của Phó Sinh, cậu có chút hoảng loạn: “Em thật sự không quen biết hắn, cũng chưa từng có ai chạm vào em...”

Phó Sinh thấy lòng mình mềm nhũn, trước hết cứ để Lạc Kỳ An qua một bên đã, dỗ Tu Từ ngủ trước rồi tính: “Tôi biết rồi, giờ không cần quan tâm những chuyện đó, mới có bốn giờ thôi, ngủ thêm một lát.”

Tu Từ gật gật đầu, kề sát vào lồng ngực Phó Sinh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lần này cậu ngủ yên ổn hơn, không hề mơ thấy gì, lúc mở mắt là vừa bình minh.

Khi tỉnh còn nghe thấy Phó Sinh đang gọi điện thoại, đầu bên kia là Từ Châu.

Phó Sinh nói những suy đoán tối hôm qua của Tu Từ cho Từ Châu, nhưng suy luận này không có ý nghĩa gì lắm, dù sao vụ án 163 cũng đã kết thúc, lại không tra được đích danh Lạc Kỳ Phong hay Lạc Kỳ An, một là không để lại manh mối, hai là có chứng cứ nhưng đã bị tiêu hủy.

“Chào buổi sáng.” Phó Sinh thấy Tu Từ đã tỉnh liền hỏi, “Em còn nhớ tàn thuốc lúc trước người kia ném có nhãn hiệu gì không?”

“Vẫn nhớ.” Tu Từ nhanh chóng nêu tên một hiệu, “Là nước ngoài, rất đắt. Nhưng vật chứng sau khi em báo cảnh sát bị phía cảnh sát lấy đi rồi...”

Từ Châu nghe vậy gật đầu: “Vậy về cơ bản không lẫn vào đâu được, người lái xe cả hai lần đều là Lạc Kỳ An.”

Xác định những chuyện này tương đối đơn giản, chỉ là sẽ phải cực khổ vài phần, đi tìm những hình ảnh hai năm trước vẫn còn lưu trữ đến nay, mà điếu thuốc bị vứt gần chỗ bỏ xe cũng có thể đem đi đối chiếu DNA.

Đương nhiên, nếu như Lạc Kỳ Phong có thể tỉnh lại thì tốt hơn...

- -

Đoàn kịch vắng bóng một Tiêu Duyệt, tiếng cười vui liền thiếu đi nhiều, đối với Tu Từ mà nói thì không khác gì mấy, khi có suất diễn, cậu chỉ ngồi cạnh Phó Sinh yên tĩnh đọc kịch bản.

Qua ba, bốn ngày, mọi chuyện thuận lợi hơn so với tưởng tượng nhiều, Từ Châu không chỉ tìm được một vài bộ phận còn lại của tai nạn giao thông mà còn tìm thấy camera ở khu dân cư nơi ông Chu lên cơn đau tim.

Video được lưu trữ lâu như vậy bởi vì khoảng thời gian đó trong khu xuất hiện vài sự cố, có một vài vụ ăn cắp và việc liên quan đến hai mạng người.

Có một đoạn video trong đó quay được rõ nét mặt Lạc Kỳ Phong, không có bất kỳ che chắn.

Có thể hắn không ngờ rằng, hai năm sau vẫn còn có người có thể truy cứu trách nhiệm khi xưa.

Dù sao hiện tại dư luận trên mạng cũng đang sục sôi, ai cũng nói nên xử phạt chủ xe, chịu nhiều áp lực, các ban ngành liên quan cũng phải triển khai điều tra.

Tuy tất cả vẫn đang thuận lợi, nhưng trong lòng Phó Sinh lại hơi bất an, khi chưa thể đảm bảo Lạc Kỳ An không có khả năng uy hiếp đến sự an toàn của Tu Từ, anh không có cách nào thả lỏng được.

“Sao vậy em?” Phó Sinh vừa hô cắt xong, quay đầu lại nhìn thấy Tu Từ với khuôn mặt sưng húp và vẻ mặt vô cùng khó chịu.

“Đau răng...”

Cũng may vừa đến giờ ăn trưa, Phó Sinh dẫn Tu Từ đến phòng nghỉ trước, anh nâng cằm Tu Từ lên rồi rọi đèn pin điện thoại xem thử: “Há miệng lớn hơn xem nào.”

“To hơn rồi.” Phó Sinh nhíu mày nhìn một lượt, “Hình như phía dưới còn bị viêm, bên trên không nhìn rõ, để chiều chúng ta đi nha sĩ nhé?”

Tu Từ lắc đầu một cái: “Chờ đóng máy rồi khám.”

Ngày mai là cậu đóng máy rồi, vào lúc này tốt nhất là không nên chậm trễ.

“Để thế lại đau thêm đấy, đã đau thì vẫn phải đi kiểm tra thử chứ?”

Nhưng Tu Từ vẫn khăng khăng từ chối, Phó Sinh chỉ có thể theo cậu: “Vậy để lát nữa chúng ta đi tìm bác sĩ Tô, xem ông ấy có thuốc không.”

Nhưng qua một đêm, Tu Từ liền phát sốt.

Mặc dù chỉ là sốt nhẹ, nhưng nhìn cũng đủ thấy thương.

Sáng sớm, Phó Sinh ôm Tu Từ trong lòng: “Hôm nay đừng đi, để mai rồi tính.”

“Em có thể.” Âm thanh Tu Từ rất thấp, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, nhưng cậu vẫn giãy dụa muốn ngồi dậy.

“...” Phó Sinh khá bất đắc dĩ, anh xoa xoa đầu Tu Từ, “Vậy thì không được cậy mạnh, nếu em thấy thực sự không thoải mái thì chúng ta về, làm lỡ một hai ngày thôi không sao.”

“Được.” Tu Từ đổ bệnh nhìn càng ngoan ngoãn hơn so với bình thường.

Phần diễn buổi sáng của Tu Từ đều tiến triển thuận lợi, buổi trưa Phó Sinh tăng thời gian nghỉ ngơi lên, ngồi ở phòng nghỉ ôm Tu Từ giúp cậu hạ nhiệt độ vật lý.

“Còn nói là không sao, lại tăng độ nữa rồi.”

Phó Sinh vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng không thể nói nặng lời với người sinh bệnh, chỉ có thể ôm ôm hôn hôn dỗ dành cậu.

“Còn có hai cảnh nữa là xong mà.”

Phó Sinh: “...”

Đứa nhỏ lại bắt đầu bướng bỉnh, đại để là mấy ngày trước ở đoàn phim có người lời ra tiếng vào, cậu bị nói là con trai con đứa mà lại yếu như sên, ngày nào cũng phải dỗ dành, phiền chết đi được, nhưng Phó Sinh hỏi cậu là ai bảo thì cậu lại không chịu nói.

Ngày hôm nay không chỉ mình Tu Từ đóng máy mà còn có cả Phong Thừa đóng vai Thượng Hỉ nữa.

“Cảnh thứ 23 phân cảnh một lần một action!”

【 Quốc gia khác xâm lược, Tương quốc liên tục bại trận phải rút lui, đó là kết quả trong ứng ngoài hợp của vương gia Lạc Hoàng.

Thời điểm chứng cứ được đưa đến tay, hắn đích thân đến vương phủ lùng bắt Lạc Hoàng, nhưng đối phương lại mang dáng vẻ đã biết từ lâu mà mỉm cười dịu dàng.

Sắc mặt Thượng Hỉ trong nháy mắt trắng bệch, hắn lảo đà lảo đảo.

Rõ ràng hắn đã mật báo từ trước, tại sao lại không rời đi...

Mộ Tương thấy sắc mặt hắn thay đổi thì hiểu rõ chuyện gì xảy ra, một câu cũng không lãng phí, rút kiếm của thị vệ bên cạnh cắt cuống họng Thượng Hỉ, máu tươi tung tóe phun ra, không biết đã lọt vào mắt ai.

Lạc Hoàng cũng hoàn toàn ngây ngẩn, trong con ngươi lóe qua một tia kinh ngạc, nàng tức giận nói: “Mộ Tương!”

“Tên của cô là thứ ngươi có thể gọi thẳng?”

Mộ Tương không thèm liếc mắt nhìn Thượng Hỉ ngã xuống bên cạnh, sắc mặt lạnh nhạt lấy khăn tay ra lau chùi máu trên thân kiếm. 】

“Cảnh hai mươi tư phân cảnh một lần một action!”

【 Lạc Hoàng nhìn thi thể Thượng Hỉ, vẻ đau xót trong mắt chợt xẹt qua, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục như thường, thậm chí còn nở một nụ cười gằn.

Nàng nhìn Mộ Tương rồi chậm rãi nói: “Ngươi đúng là coi mạng người như rơm rác... Vậy hắn thì sao?”

Mộ Tương chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử khẽ co rụt lại —

Là một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, Sư Hòa, ngay cả khi đang bị bắt làm con tin, dáng vẻ người ấy vẫn nhẹ nhàng bình thản như mây gió.

Mộ Tương cụp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu.

Một giây sau hắn liền nghe thấy Lạc Hoàng dùng tính mạng Sư Hòa để uy hiếp mình, muốn hắn tự vẫn, nàng vốn không định làm như vậy, chỉ muốn bắt Sư Hòa làm uy hiếp để Mộ Tương giao Thượng Hỉ cho mình.

Nhưng hôm nay Thượng Hỉ chết rồi, người giết hắn phải trả giá một chút mới phải.

Yêu cầu này lọt vào tai người khác đúng là nằm mơ giữa ban ngày, một đời đế vương sao có thể tự vẫn vì tính mạng kẻ khác, huống chi là kẻ phải hao hết mọi tâm tư mới được ngồi lên ngôi vị hoàng đế như Mộ Tương.

Lạc Hoàng cũng không nghĩ vậy, cô chỉ muốn kéo dài thời gian kích thích Mộ Tương, thậm chí còn muốn cho Sư Hòa mấy đao cho hả giận, ai ngờ Mộ Tương lại nói một tiếng “Được“.

Cùng một thanh kiếm, tước đi hai sinh mạng.

Một là thái giám thấp hèn trong hoàng cung, hai là thái tử cao cao tại thượng.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm đâm vào ngực, cũng không đau đớn như hắn tưởng.

Thời điểm thân thể ngã xuống, hắn bất ngờ rơi vào một cái ôm, là mùi hương vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

“Ngu xuẩn.” Sư Hòa lạnh lùng nhìn hắn.

Mộ Tương không nhìn hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Đây không phải là kết quả mà ngươi muốn sao? Quốc sư thân thủ phi phàm, sao có thể dễ dàng bị người khác bắt làm con tin được?”

Dù là hắn lúc trước, cũng phải lấy tính mạng Mộ Ngọc ra uy hiếp mới có thể giữ lại Sư Hòa.

“Ngươi yên tâm... Ta đã nghĩ xong di ảnh rồi, Mộ Ngọc của ngươi sẽ được ngồi trên ghế tựa vàng...”

Âm thanh Mộ Tương càng lúc càng nhỏ, sắc mặt mang vẻ thoải mái khi được giải thoát.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Kể từ ngày thả Sư Hòa rời đi, hắn đã không còn muốn tiếp tục nữa.

Lần này, hẳn sẽ không có kiếp sau... 】

“Qua!”

Phó Sinh không ngại máu giả còn đang dính trên người Tu Từ, trực tiếp ôm cậu vào lòng trước mặt tất cả mọi người: “Chúc mừng đóng máy.”

Xung quanh vang lên từng tiếng chúc mừng, khiến Tu Từ bỗng hơi hoảng hốt.

Vốn đang ốm nên không được tỉnh táo cho lắm, cảnh cuối cùng vì đã suy nghĩ rất lâu nên cậu có thể dễ dàng nhập vai, hành vi Mộ Tương tự sát để kết thúc tất cả chấp niệm làm cậu trong một giây phút nào đó không nhận rõ mình đang diễn hay đấy là chính bản thân mình.

Thật giống như, cậu cũng đã chết một lần cùng Mộ Tương.

Nhưng cái ôm ấm áp của Phó Sinh đã kéo cậu về hiện thực, Tu Từ có chút tủi thân nói: “Anh ơi, răng em đau.”

“Chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Phó Sinh đưa cho Tu Từ một bao lì xì rất dày trước, “Đây là đạo diễn Phó cho em.”

Tu Từ hơi bất ngờ, không quá vài giây, điện thoại di động vang lên một tiếng, là thông báo chuyển khoản, tổng cộng có năm số 9.

Phó Sinh lên tiếng chào hỏi Giang Huy, rồi dắt cậu trở về: “Đây là Phó Sinh cho em.”

Tu Từ ngây ngốc bị Phó Sinh kéo vào phòng nghỉ cởi quần áo, tóc giả vừa được Hoàng Âm tháo xuống, đồ diễn trên người dần cởi xuống, gông xiềng thuộc về nhân vật Mộ Tương này cũng chậm rãi buông ra.

Tu Từ thở ra một hơi, cuối cùng cậu cũng không còn cố kỵ gì nữa.

Phó Sinh đột nhiên bị Tu Từ trần truồng ôm lấy, khí nóng xông thẳng lên: “Bé con, chúng ta trước tiên...”

Anh chợt choáng váng, cúi đầu nhìn Tu Từ đang mở khóa quần của mình ra.

“Đừng nghịch.”

Tu Từ ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Anh xin nghỉ rồi mà.”

“... Nhưng đây là đoàn phim.”

“Nhưng anh cũng rất muốn mà.” Mặt Tu Từ hơi tái, cậu bổ sung, “Em sẽ cẩn thận, không cạ vào anh đâu.”

“...” Phó Sinh mấy ngày trước vừa nói răng khôn của Tu Từ cọ vào mình đã cạn lời.

Ý chí của anh đang không ngừng sụp đổ, tuy không biết tại sao đang yên đang lành Tu Từ lại như vậy, nhưng có thể đoán ra nôm na là quan đến việc đóng máy.

Tu Từ là bạn trai của anh, mặc dù mọi người không nói, nhưng đại đa số người bao gồm cả fan đều cảm thấy là cậu đi cửa sau mới vào được.

Cậu phải chịu nhiều áp lực hơn những diễn viên khác, một khi diễn không tốt sẽ dễ bị mắng. So với những chuyện này, Tu Từ quan tâm sau khi phim phát sóng người khác sẽ bảo cậu không có kỹ năng, là một bình hoa, nói cậu không xứng với Phó Sinh hơn.

Phó Sinh hừ nhẹ vài tiếng: “Ngoan, chúng ta đi bệnh viện trước...”

Tu Từ nói mấy tiếng không rõ: “Em hỏi bác sĩ Tô rồi, ông ấy bảo trong lúc sốt không thể nhổ răng khôn.”

“...” Phó Sinh vẫn xách Tu Từ lên, “Vào phòng riêng, tôi chưa khóa cửa.”

Vừa mới dứt câu, đã có hai người đi về phía này, nghe giọng nói có vẻ là Phong Thừa và Vu Mạc.

Phó Sinh liếc nhìn Tu Từ bên mép vẫn còn sáng lấp loáng, dùng tốc độ nhanh nhất ôm người vào phòng riêng rồi đóng cửa lại.

Vu Mạc đi tới, thấy không có người còn kêu một tiếng: “Đạo diễn Phó với Tu Từ nhanh thế?”

Phong Thừa ừ một tiếng: “Hình như Tu Từ bị sốt, chắc đạo diễn Phó vội vàng dẫn anh ấy đi bệnh viện.”

Thực tế vào lúc này, hai người đáng ra đã đến bệnh viện thì một người đứng dựa vào tường ôm đầu người trước mặt, một người đang quỳ gối trên thảm trải sàn mềm mại, càng lúc càng chôn sâu.

Vu Mạc thở dài: “Cậu cũng đóng máy rồi, giờ tính thế nào?”

“Tính cái gì cơ?”

“Cô Diệp đó! Cậu không dự định tiến tới một lần nữa à?”

“... Tiến tới gì chứ.” Âm thanh Phong Thừa rất trầm, “Chị ấy không quên được Bùi Nhược.”

“Thời gian có thể xòa nhòa tất cả.” Vu Mạc bất đắc dĩ, “Cậu không thử thì làm sao biết?”

“Tình cảm mười một năm không phai nhạt thì có chờ thêm mười một năm nữa cũng vô dụng.” Tâm trạng Phong Thừa rất phiền muộn.

“...” Vu Mạc than thở một tiếng: “Đây là cơ hội cuối cùng rồi, sau khi cô Diệp rời khỏi đây, chắc hẳn chúng ta không thể liên hệ lại nữa, kết quả tốt thì là cô ấy sống một mình thật tốt, kết quả xấu thì...”

Vu Mạc lúc thường hay cười đùa vui vẻ, thật ra trong lòng cái gì cũng hiểu.

Bên trong phòng riêng, Tu Từ và Phó Sinh cũng hiểu lời Vu Mạc nói, trạng thái của Diệp Thanh Trúc không bình thường, cô mang một loại cảm giác sau khi khám phá hồng trần, nhìn thấu mọi sự trên đời thì không còn cảm giác với bất cứ thứ gì nữa, kể cả mạng sống.

Nhưng hai người bây giờ nào còn tâm trí suy nghĩ chuyện khác, ngón tay thon dài của Phó Sinh luồn qua tóc Tu Từ, âm thanh khàn khàn: “Khép hàm lại một tí đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.