【 Không muốn để cho anh ấy uống rượu, nhiều người đang nhìn anh quá, tôi không thích. 】
- -
Phó Sinh thoáng nhíu mày, anh vẫn chưa kịp xem show Tu Từ quay, đương nhiên không rõ Khương Đản là ai.
Tu Từ mím môi: “Hắn từng ở trong đó.”
Phó Sinh trong nháy mắt sáng tỏ, anh đi tới một phía gọi điện cho Quản Thiệu: “Anh tìm người liên lạc với hẳn thử, thăm dò ý tứ, xem là chỉ muốn ké fame hay bị người khác sai khiến.”
“Ok.”
“Nếu là cái trước thì nghĩ biện pháp kí hợp đồng với hắn, cứ nắm vững trên tay trước để ngừa hậu họa... nếu là cái sau, nói cho hắn biết, bất kể đối phương ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ đưa gấp đôi.”
“Ok, tôi tìm người đi.” Quản Thiệu bắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào ghế: “Hai cậu đã công khai rồi, cái chung cư kia còn muốn thuê không?”
“... Vẫn thuê, đồ vật của em ấy vẫn ở trong.”
Quản Thiệu cho Tu Từ cái đãi ngộ bao ở, thực chất là đãi ngộ riêng Phó Sinh dành cho Tu Từ.
Bên đây thực sự có thể bao ở, nhưng là kiểu mấy người cùng chung một nhà. Mặc dù là mỗi người một phòng nhưng chung quy vẫn không thoải mái bằng chung cư.
Dù lúc ấy Phó Sinh còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào với Tu Từ nhưng vẫn theo thói quen không muốn để Tu Từ chịu thiệt dù chỉ một chút.
Phòng ở trả mỗi quý một lần, hiện tại đã hơn hai tháng, nên đóng tiền thuê quý đầu rồi.
“Được, nhà mới chuẩn bị trang hoàng thì nói với tôi một tiếng, tìm đoàn đội trang hoàng cho cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Phó Sinh trở lại bàn, đối diện với ánh mắt mềm mại của Tu Từ, nhịn không được xoa xoa đầu cậu.
“Đừng lo lắng, sẽ không sao.”
Tu Từ vâng một tiếng, cậu từ trước đến giờ vốn không lo lắng mấy việc này, chỉ cần Phó Sinh không thành vấn đề, vậy thì tất cả sẽ chẳng sao.
“Uống chút bia?”
La Thường đem đến một két bia, trừ bàn của họ ra, các bàn khác cơ bản đã uống say, người trẻ tuổi thì đang thảo luận mấy vụ việc hót hít gần đây, người lớn tuổi thì miệng toàn bốc phét, nổ như pháo vang.
“Vậy thì uống chút, ăn tôm hùm mà không uống bia sao được?” Bạch Đường Sinh sảng khoái khui sáu, bảy chai, “Đạo diễn Phó uống không?”
“Uống một ít cũng được.”
“Cô Diệp thì sao?”
Diệp Thanh Trúc nhận chai bia Bạch Đường Sinh đã khui: “Đã lâu không uống, nhưng cậu nói đúng, đã ăn tôm hùm thì phải uống bia.”
“Tiểu Từ có muốn làm tí không?”
“Ừm...” Tu Từ lại cảm thấy quá lạnh nhạt, học dáng vẻ Phó Sinh bổ sung, “Uống một chút.”
Chỉ có Diệp Thanh Trúc và Tu Từ rót bia vào trong ly, những người khác đều tu thẳng chai. Mọi người đồng thời giơ bia trong tay lên, Bạch Đường Sinh cười nói: “Kính ngày mai.”
Kính ngày mai.
Kính tương lai.
“Ăn nhiều chút, uống ít lại, uống nhiều chướng bụng.” Phó Sinh cũng không ngại để Tu Từ uống bia, tuy anh vẫn coi cậu như đứa nhỏ nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải trẻ con thật, uống tí bia cũng không sao.
Tu Từ gật gật đầu, sáu người trên bàn có cậu ít nói nhất, ngay cả Ô Bách Chu không mấy quen thuộc với mọi người thi thoảng cũng đáp lại đôi câu.
Trong lúc Phó Sinh trò chuyện với họ, Tu Từ lại thay thế công việc trong tay anh, bắt đầu bóc tôm hùm, bóc một con liền đút tới bên miệng Phó Sinh.
Phó Sinh bất đắc dĩ nở nụ cười: “Bóc mệt không em?”
Tu Từ lắc đầu một cái, đưa tôm hùm đến miệng anh: “Ăn.”
Trước đây Tu Từ không quen bóc vỏ tôm lắm, cũng không phải là cậu không muốn, mà là lúc bọn họ chưa ở bên nhau, Phó Sinh đã quen chăm sóc cậu, đi ra ngoài ăn bữa cơm cũng chăm sóc tốt từng phương diện một.
Nói một câu ngượng ngùng là Tu Từ trước khi gặp Phó Sinh chưa từng được ăn tôm hùm.
Khi còn bé cậu muốn ăn, cha mẹ không cho, nói cái gì mà không sạch sẽ không vệ sinh, nhưng thật ra là không muốn tiêu tiền. Sau khi trưởng thành cậu muốn ăn cái gì cũng không mở lời, mãi cho đến khi gặp được Phó Sinh.
Từ lúc bắt đầu, Phó Sinh đã đảm nhận công việc bóc vỏ tôm, chưa từng cho Tu Từ cơ hội biểu diễn.
Điều này khiến cho tốc độ bóc tôm của Tu Từ hiện tại vô cùng chậm, có chút cảm giác tay chân vụng về.
Tu Từ nỗ lực học tập bộ dáng thành thục của Phó Sinh, bóc thịt tôm ra khỏi lớp vỏ, rồi lại bóc chỉ tôm ra đút Phó Sinh ăn.
Phó Sinh đành phải há miệng ăn, nhìn dáng vẻ cúi đầu chăm chú của Tu Từ, lòng mềm như tơ vò.
Ngoại trừ tôm hùm, trên bàn còn có cả cá nướng, cá vược biển ít xương, Phó Sinh gắp một miếng đút cho Tu Từ: “Đừng bóc nữa, dùng bữa.”
“Lại thêm một lần.” La Thường nâng chai bia, “Chúc cho đoàn phim thuận lợi đóng máy.”
“Cũng đừng phản tác dụng.” Phó Sinh bật cười, nhưng vẫn nể tình giơ tay lên, thuận tiện rót cho Tu Từ nửa ly, sáu đôi tay tụ một chỗ, uống một hơi cạn sạch.
Rượu quá ba lượt, trên mặt đất một cái lại một cái thùng bia, mùi bia nồng nặc cùng hương vị tôm hùm cay nóng hòa cùng nhau, lại phối hợp với gió đêm mát mẻ, vô cùng thích ý.
Mặt Phó Sinh ửng một tầng hồng hồng, hai năm qua ở nước ngoài bận bịu sự nghiệp thường xuyên xã giao, tửu lượng của anh tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút không chịu nổi, uống một tí đã đỏ cả mặt.
Tu Từ lặng lẽ nắm hai ngón tay trỏ của Phó Sinh dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Khó chịu thì anh uống ít thôi.”
“Vẫn ổn.” Phó Sinh thuận thế nắm chặt tay Tu Từ, mang tính trấn an mà nắn bóp.
Bàn ngay bên cạnh có một thợ chụp ảnh hơn ba mươi tuổi, có lẽ uống hơi nhiều nên không phát hiện Diệp Thanh Trúc đang ngồi ngay cạnh bàn hắn.
“Lúc trẻ tôi từng theo sư phụ lên đoàn phim, từng đối mặt với Bùi Nhược...”
“Lớn lên đúng là đẹp vãi chấy, chỉ là kém hơn tôi xíu xiu...”
Diệp Thanh Trúc cụp mắt, nhẹ nhấp một ngụm bia.
“Anh tự đi mà bốc phét một mình!” Người bên cạnh lúng túng, mắt liếc Diệp Thanh Trúc, nói khẽ với thợ chụp ảnh, “Đừng gào nữa, cô Diệp đang ở ngay sau anh...”
“Cái gì mà Diệp với chả không Diệp...” Thợ chụp ảnh lầu bầu, tiếp tục miêu tả Bùi Nhược trong trí nhớ hắn, “Tuy không đẹp trai bằng tôi, nhưng là người tốt hơn tôi...”
“Năm đó cha tôi ở công trường ngã gãy chân, trong nhà vì cung cấp cho tôi học nhiếp ảnh nên nghèo rớt mùng tơi, thời điểm nhận được điện thoại của mẹ tôi còn trốn trong nhà xí khóc, mất mặt... vừa văn bị thầy Bùi bắt gặp.”
“Thầy Bùi không nhiều lời, chuyển thẳng cho tôi hai vạn, tôi mặt dày hỏi xin wechat anh ấy, nói kiếm được tiền sẽ trả lại anh, kết quả...”
“Kiếm tiền mười một năm, cũng không thể đáp lại ân tình năm đó...”
Người gần đó nghe được tức thì yên tĩnh lại, giới giải trí chỉ lớn chừng đấy, những người lớn tuổi ở đây đều đã chạy qua không ít đoàn phim, người từng gặp Bùi Nhược cũng không chỉ có mình hắn.
Có người vỗ vỗ vai thợ chụp ảnh, an ủi: “Có thể quyên góp cho cô nhi viện.”
“Tôi quyên rồi... không biết anh ấy ở trên trời có nhìn thấy không...”
Diệp Thanh Trúc không nhìn về hướng bọn họ, nghe vậy liếc nhìn bầu trời đêm đầy sao, sắc mặt lạnh nhạt.
Lúc còn rất nhỏ, đám trẻ trong cô nhi viện đều vô cùng ỷ lại viện trưởng cũ. Thân thể viện trưởng cũ không tốt nên thường xuyên cảnh báo trước với họ, lời an ủi cũng tầm phào như những người lớn khác.
Bà nói là người đều sẽ chết, chết rồi sẽ ở trên mặt trăng, đến tối sẽ xuất hiện trên bầu trời đêm, dõi theo người nhà trên mặt đất, phù hộ cho họ.
Đêm nay mặt trăng không tròn, là trăng lưỡi liềm, thế nhưng rất sáng.
Diệp Thanh Trúc khẽ hất cằm, thong dong chậm rãi uống cạn hơn nửa chai bia trong tay.
Cô không thấy Phong Thừa phía bên kia một mực yên lặng nhìn kỹ cô, nói khẽ với bọn họ ở bàn: “Tôi đi trước.”
Phong Thừa cắn răng, cũng đứng dậy đi tới chỗ bọn họ, nhấp môi dưới: “Em đưa chị đi.”
“Không cần.”
“Uống nhiều rồi không an toàn...”
“Tôi bảo không cần.”
Ánh mắt Diệp Thanh Trúc rất rõ ràng, cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phong Thừa: “Đừng quá luyến tiếc, cậu nên bắt đầu cuộc sống mới rồi.”
Bầu không khí nhất thời có chút ngưng lại, La Thường thấy thế đứng dậy, nở nụ cười với Phong Thừa: “Vừa khéo tôi cũng no rồi, tôi và cô Diệp cùng trở về đây.”
Phong Thừa: “...”
Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng không hề lưu niệm của Diệp Thanh Trúc, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn đến đau đớn.
Có một câu nói không sai, người càng thâm tình lại càng tuyệt tình.
Bạch Đường Sinh âm thầm thở dài, chào hỏi: “Tiểu Phong ngồi đây ăn luôn đi.”
Tu Từ vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, sợ Phó Sinh ăn ngấy tôm hùm nên lại bắt đầu gỡ xương cá cho anh, xương cá vược ít, trước mặt Phó Sinh nhanh chóng đầy ắp một bát cá.
“... Đừng uống nhiều quá.”
Nhìn tư thế Phong Thừa cứ một chai lại một chai, ngay cả Phó Sinh cũng không nhịn được nhắc nhở một câu: “Uống nhiều không tốt cho dạ dày đâu.”
“Tôi...”
Mới vừa mở miệng nói chữ đầu tiên, Phong Thừa đã kẹt, nấc một tiếng đầy mùi bia. Tu Từ mím môi, nhích lại gần Phó Sinh.
Phong Thừa nghẹn đỏ cổ: “Tôi biết anh ấy rất tốt, tất cả mọi người đều nói ảnh tốt, nhưng anh ấy đã đi rồi mà...”
Những người còn lại: “...”
Phong Thừa có chút tủi thân thầm nói: “Anh ấy đã đi nhiều năm như vậy... tại sao không thể nhìn em một chút chứ?”
Những ngày qua cậu lướt weibo, khắp nơi đều có thể thấy người khác đang tiếc nuối cho mối tình của Bùi Nhược và Diệp Thanh Trúc. Ngay cả trong đoàn phim, ở chỗ tránh né Diệp Thanh Trúc, cũng có người nhỏ giọng thảo luận nếu như Bùi Nhược không chết, vậy anh và Diệp Thanh Trúc bây giờ chắc cũng đang được người người kính trọng ao ước.
Ngay cả fan ông xã của Diệp Thanh Trúc cũng cảm thấy cô và Bùi Nhược rất xứng, đều cho rằng thanh xuân đã qua của họ quá đáng tiếc, nếu như Bùi Nhược còn sống thì tốt biết mấy.
Tất cả mọi người đều đang nói Bùi Nhược rất tốt, điều này làm Phong Thừa ngay cả lí do để trút giận cũng không có, thậm chí cậu còn không dám đố kị, dù chỉ có thêm một vài tâm tư không phù hợp cậu cũng cảm thấy như đang cố tình gây sự.
Quá khó chấp nhận rồi.
“Đạo diễn Phó, tôi cũng đi...” Phong Thừa tại đây uống bốn, năm chai bia mới loạng chòa loạng choạng đứng lên.
Phó Sinh đứng lên: “Tôi tìm người đỡ cậu.”
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đang uống, không ai chú ý bàn bên góc của họ xảy ra chuyện gì. Phó Sinh không thể đi trước, dù sao anh cũng phải ở lại trả tiền, còn phải nhìn mọi người an toàn trở lại khách sạn.
Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu đẩy ghế đứng lên: “Bọn tôi đưa cậu ấy đi, cũng không còn sớm nữa.”
“... Ok.” Phó Sinh bất đắc dĩ nở nụ cười, “Đến khách sạn thì nói với tôi một tiếng.”
“Được.” Bạch Đường Sinh vỗ vỗ vai Phó Sinh, “Yên tâm, tôi chưa say.”
Phong Thừa lảo đảo đi về phía trước, quật cường cự tuyệt Bạch Đường Sinh đỡ: “Mình tôi có thể!”
“Tôi cũng đã uống say rồi, tại sao cô ấy không chịu quay đầu lại nhìn tôi một chút...”
Bởi vì người trong lòng cô đã mãi mãi dừng ở độ tuổi tuyệt đẹp nhất, sẽ không trở thành ông chú trung niên phát tướng bụng bia, sẽ không rụng tóc biến thành Địa Trung Hải. Anh vĩnh viễn là ánh dương thanh xuân, là thanh niên hai mươi ba tuổi mang theo ý cười dịu dàng đứng dưới ánh mặt trời gọi cô là bé đáng yêu.
Anh khắc sâu trong lòng Diệp Thanh Trúc, in dấu trong suốt cuộc đời cô.
Cho nên cô mới mù lòa, cuối cùng chẳng còn nhìn thấy người khác.
...
“Quẹt thẻ!”
Phó Sinh trả tiền xong thì nhắc mọi người đi theo nhóm hai hoặc ba trở về, không thể đi một mình, về đến khách sạn lập tức nhắn tin báo bình an, dù sao say rượu cũng rất dễ xảy ra chuyện.
Chính anh cũng hơi ngà ngà say, Tu Từ vẫn luôn đi cạnh anh.
Ngay cả ông chủ cũng khen một câu: “Đây là em trai cậu à? Ngoan thế, nghe lời hơn nhóc con nhà tôi nhiều.”
Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ: “Em ấy đặc biệt ngoan.”
Phó Sinh hơi say quả thật là một bình hormone di động, áo cởi hai, ba cúc, cổ và xương quai xanh đều phiếm hồng, trên mặt không còn lạnh nhạt như thường ngày đối với người khác mà là ý cười như sao.
Tu Từ không vui vẻ khi để người khác nhìn thấy Phó Sinh như vậy, thấy anh trả tiền xong liền lôi kéo người trở về.