【 “... Cô ấy chết rồi.”
“... Ai chết?”
“Hoàng Nhạc.” Cậu run rẩy, nói năng lộn xộn, “Tôi từng thấy cô ấy, tôi có ấn tượng, khóe miệng cô có nốt ruồi đen, ông Chu nói đấy là nốt ruồi phúc lộc, trong mệnh có phúc...”
“Chết đối với cô ấy có lẽ là phúc đây.”
“Không phải như thế!” Trong mắt cậu chứa đầy nước mắt, lại bất lực phản bác.
“Cậu vì Phó Sinh mà sống, cô ấy vì ai mà sống đây?”
“Vì cha mẹ trọng nam khinh nữ, vì những trưởng bối mắng cô tiện nhân gieo họa? Hay là vì bản thân trong quá khứ mười mấy năm qua, cả ngày lẫn đêm không có ánh sáng?”
“Không phải...” Cậu ngơ ngác ngước mắt, “Cô ấy từng nói, lá cây rẻ quạt rất đẹp, cô nhất định phải đi nhìn...”
Lòng cô từng mang giấc mộng, cũng từng có tình yêu.】
- -
Diệp Thanh Trúc là người đầu tiên gọi tới, hỏi Phó Sinh quá trình tìm nam chính có thuận lợi không.
“Người đã gật đầu.” Phó Sinh dừng một chút, “Cô có biết bác sĩ tâm lý nào trong nước không?”
Diệp Thanh Trúc yên lặng nửa ngày, hiểu rõ Phó Sinh đại khát phát hiện ra chuyện Tu Từ.
Cô khẽ thở dài: “Có, cổ gần đây trống lịch, tôi giúp anh hẹn trước.”
“Cảm ơn.”
“Không khách sáo.”
Diệp Thanh Trúc không phải người dễ dàng thân cận, nếu không xía vào nội tâm của cô, cô cũng không chủ động dò xét chuyện riêng tư của bạn, vì vậy ở chung với bạn bè bình thường coi như vui vẻ.
Phó Sinh hỏi: “Cô sao rồi?”
Diệp Thanh Trúc yên lặng, cô biết Phó Sinh đang hỏi cái gì, một hồi lâu mới nói: “Rất tốt, nhiều năm rồi chưa bao giờ tốt như vậy.”
Phó Sinh trầm mặc nói: “Đừng làm những chuyện ngu ngốc như đả thương địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm.”
Diệp Thanh Trúc bật cười: “Tôi biết, tôi sẽ không giống lần trước... Không cần anh quan tâm, sẽ không ảnh hưởng quá trình quay phim, chăm sóc đứa nhỏ nhà anh cho tốt đi... quá đáng thương.”
Cúp điện thoại xong, Phó Sinh nhìn mình và Tu Từ đang nắm tay nhau, tay đứa nhỏ không coi là mềm, dù sao cũng là con trai, mỏng đến không ngờ, so với tay anh còn nhỏ hơn một vòng.
Trước đây sờ rất đàn hồi, hiện tại lại có thể cảm nhận được một vài vết chai.
Cổ tay đứa nhỏ cũng rất gầy, ngoại trừ xương cơ hồ không cảm nhận được tí thịt nào, dùng ngón cái và ngón trỏ có thể nắm chặt một vòng, còn dư ra một chút.
Tu Từ trở nên thích mặc áo dài tay, Phó Sinh sau khi trở về liền phát hiện, tháng bảy mùa hè nóng nực này Tu Từ cũng chưa từng để lộ cánh tay, cho nên lần trước mới đột nhiên vén tay áo Tu Từ kiểm tra, nhìn xem trên cánh tay cậu có gì khác thường.
Nhưng anh không thấy cái gì cả...
Hô hấp Phó Sinh cứng lại, anh đột nhiên nhớ tới bình sáp da hôm nay phát hiện trong vali Tu Từ.
Anh khó khăn rút tay từ trong lòng bàn tay Tu Từ ra, sau đó khẽ run vén ống tay áo Tu Từ lên.
Nhìn bằng mắt thường không thấy gì, Phó Sinh lại mở đèn pin điện thoại chiếu lên, thật sự nhìn ra một chút dấu vết.
Phó Sinh nhìn Tu Từ ngủ không yên, ngừng nửa ngày, anh dùng đầu ngón tay cạo nhẹ, dễ dàng xé ra một lớp da giả bằng sáp.
Sáng sớm hôm nay anh vẫn luôn ở trong phòng Tu Từ, Tu Từ không có cơ hội bôi lại sáp, đây cũng là từ hôm qua cho nên mới dễ xé như vậy.
Da giả biến mất, vết sẹo thứ nhất hiện ra trước mắt Phó Sinh.
Anh đưa tay vuốt nhẹ một lúc, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục kiểm tra vị trí còn lại trên cánh tay.
Vết thứ hai, vết thứ ba, vết thứ tư...
Vết tích còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Phó Sinh, vết sẹo gần cùi chỏ vẫn đang lên da non, hẳn là gần nhất.
Mà vết sẹo sâu nhất là ở giữa cổ tay, rạch ngang quá khứ, vết thương khá dài, có dấu vết khâu lại, sau khi chữa trị vẫn dữ tợn như cũ.
Hóa ra hai năm qua, xa cách hơn 700 ngày, anh thiếu chút nữa vào một ngày nào đó triệt để đánh mất đứa nhỏ nhà mình.
Tu Từ lúc trong giới đồng sở chịu thống khổ dày vò sẽ suy nghĩ gì? Có hận anh đi thẳng một mạch hay không?
Lúc lấy dao rạch vào cổ tay, thời điểm cận kề cái chết, trong miệng có phải còn kêu hai chữ Phó Sinh?
Phó Sinh đã từng nghĩ mình cho Tu Từ không quá ít, mà bây giờ lại cảm thấy thiếu rất nhiều, vì vậy lúc biết Tu Từ từng trải qua thời khắc này, anh cũng không biết nên làm cái gì, mới có thể khiến Tu Từ khỏe mạnh vui vẻ trở lại.
Phó Sinh lần trước nhìn thấy hộp thuốc trong phòng thuê nhỏ của Tu Từ, còn đang suy nghĩ đồ vật bên trong đầy đủ như thế, đứa nhỏ độc lập hai năm đã học được cách chăm sóc chính mình...
Mà bây giờ, khác đi chính là cậu tự chuẩn bị để sau khi tự hại có đồ xử lí vết thương.
Tổng cộng 13 vết.
Phó Sinh không dám đếm mấy vết sẹo nhỏ đã nhạt lại theo thời gian, còn 13 vết này thì không cách nào tiêu trừ, sẽ theo Tu Từ cả đời.
Cũng sẽ theo anh cả đời.
“Ca...” Tối đến, Tu Từ ngủ cả chiều mới chậm rãi tỉnh lại.
Tâm tình cậu thoạt nhìn không tệ lắm, lúm đồng tiền nho nhỏ phản chiếu trong mắt Phó Sinh: “Em có ngoan không?”
Không đợi Phó Sinh trả lời, Tu Từ đã nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều rất bài xích người khác tiếp xúc, em cũng vậy... nhưng em không bài xích anh.”
Tim Phó Sinh như bị đánh từng đợt từng đợt, đôi mắt trong nháy mắt đỏ, anh cúi người hôn trán Tu Từ, giọng nói khàn khàn: “Bé con ngoan nhất.”
Tu Từ giống như ngây thơ hỏi: “Vậy anh đừng đi có được không?”
“Được.” Cổ họng Phó Sinh khô khốc, “Tôi không đi đâu hết.”
“Nói rồi đó, lừa người sẽ bị trừng phạt.” Tu Từ cẩn thận kéo ngón tay Phó Sinh.
Đầu có chút choáng, Tu Từ mơ màng nghĩ, tốt nhất là giữ lời hứa.
Bằng không dù có đến chân trời góc bể, cậu cũng trói người đem về, giam tại phòng nhỏ chỉ có họ, cho đến khi một người hết giận.
“Được.” Phó Sinh lại hôn lên trán Tu Từ, “Có khó chịu không?”
“Không.”
Phó Sinh cảm giác nhiệt độ dưới môi không đúng lắm, so với môi anh còn nóng hơn một chút.
Anh lấy tay vuốt ve trán Tu Từ, nhiệt độ hơi cao.
Anh quay người muốn đi gọi y tá, tay đã bị Tu Từ kéo lại: “Anh bảo không đi.”
Phó Sinh ngẩn ra, dở khóc dở cười: “Tôi đi sang bên kia giường ấn cái chuông, không đi.”
Tu Từ mất hứng buông lỏng tay, chờ Phó Sinh vòng qua bên kia, nhấc bàn tay bị thương mất tri giác nhẹ nhàng móc ngón tay Phó Sinh.
Phó Sinh sợ cậu đụng tới vết thương, nhẹ nhàng nắm bàn tay bị băng gạc bao bọc, một tay nhấn chuông.
Bác sĩ trực ban nhanh chóng đến, đo thân nhiệt Tu Từ: “Sốt nhẹ, trước tiên truyền dịch, rảnh rỗi anh có thể đi mua chút cháo, bệnh nhân một ngày chưa ăn, có hơi suy yếu.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì.”
Phó Sinh dém chăn giúp Tu Từ: “Tôi đi mua cháo, trở về ngay.”
Bị thương sinh bệnh, lại được Phó Sinh đồng ý nên Tu Từ đặc biệt dính người: “Không được.”
“Rất nhanh, 20 phút là về rồi.”
“Không được.” Tu Từ nói xong dường như cảm thấy mình hơi quá đáng, nhỏ giọng bổ sung, “Em không ăn cũng được.”
“...” Phó Sinh bất đắc dĩ, “Nhưng tôi đói bụng thì sao giờ?”
“...” Tu Từ bất đắc dĩ buông tay ra, “Vậy anh nhanh lên rồi về.”
Đừng hòng chạy.
Non nửa tâm tư của Tu Từ đều ở lại trong mơ, không theo kịp trạng thái Phó Sinh, sốt nhẹ làm đầu óc mơ mơ màng màng, thậm chí còn không rõ hiện thực hay ảo giác.
Cậu không cần ai yêu, nhưng Phó Sinh thì không.
Anh không được đi đâu, chỉ có thể đến chăm bên cạnh cậu, cho đến chết.
Phó Sinh mới ra cửa phòng, liền bắt gặp Bạch Đường Sinh võ trang đầy đủ.
Anh hơi kinh ngạc: “Lên thế nào vậy?”
Bạch Đường Sinh giơ giơ túi trong tay: “Sợ hai người chưa ăn cơm, đến đưa một ít.”
“... Anh vẫn luôn ở đây?”
“Làm sao có khả năng.” Bạch Đường Sinh bật cười, “Tôi về một chuyến rồi tới, cơm nước là dì Mai làm, tôi bảo dì Mai nấu chút cháo.”
“Cảm ơn.” Phó Sinh nhận đồ, cảm ơn thật lòng.
“Đừng khách sáo.” Bạch Đường Sinh vào phòng bệnh kéo khẩu trang xuống, “Buổi tối ít người từng trải, không dễ bị nhận ra.”
Tu Từ nhìn Bạch Đường Sinh, sức lực yếu đi chút, dù sao buổi trưa cũng náo loạn ở phòng vệ sinh nhà người ta như vậy.
“... Bạch lão sư.” Cậu nhỏ giọng kêu câu.
“Ừm.” Bạch Đường Sinh gật gật đầu, “Không biết khẩu vị cậu như nào, bảo dì Mai nấu cháo nhạt, cho thêm cải xanh và thịt băm.”
“... Cảm ơn.” Không thể phủ nhận Bạch Đường Sinh có chút đồng cảm, từ sự việc ban ngày mà nói Tu Từ hiển nhiên cũng là người bị hại của sự kiện 163, anh đối với Tu Từ nhiều ít có chút thương tiếc.
“Vậy tôi về trước.” Bạch Đường Sinh không định ở lại lâu hơn.
“Để tôi tiễn anh.” Phó Sinh theo Bạch Đường Sinh đến cửa, liền bị Bạch Đường Sinh ngăn lại, “Được rồi về đi, không thấy ánh mắt đứa nhỏ nhà anh sắp chém tôi sao?”
Phó Sinh sững sờ, lắc lắc đầu: “Không đến nỗi, em ấy có chút bá đạo, thật ra tính cách rất tốt.”
“... Ok.” Bạch Đường Sinh không tỏ rõ ý kiến, cũng không phản bác.
Anh đi được hai bước, dừng một chút quay đầu lại nói: “Tôi có một người bạn cũng từng trải qua chuyện như vậy, lúc ra ngoài nhìn không ra hình người, nhưng bây giờ sinh hoạt rất tốt, trở nên vui vẻ hoạt bát, anh ở bên cậu ấy nhiều vào, sẽ ổn thôi.”
Phó Sinh trở lại phòng bệnh, cháo trên bàn ăn giường bệnh không nhúc nhích, Tu Từ mím môi nhìn hướng anh.
Anh tới bên giường ngồi xuống, bưng hộp giữ nhiệt xúc một thìa cháo, đặt bên môi thử nhiệt độ rồi đưa đến bên miệng Tu Từ.
Tu Từ chần chừ ăn, lúc Phó Sinh đưa muỗng thứ hai lắc đầu từ chối: “Em không đói, anh ăn đi.”
“Ngoan.” Phó Sinh tránh né tay cậu, đưa đến bên môi: “Em ăn xong thì tôi mới ăn.”
Tu Từ mím môi, vẫn là mở miệng.
Mùi vị cháo rất vừa miệng, không đặc không loãng, có chút mùi vị nhưng không mặn, rất thích hợp cho người bệnh không có khẩu vị.
Phó Sinh kiên nhẫn đút từng thìa cho cậu ăn, đột nhiên hỏi: “Còn muốn diễn nhân vật Mộ Tương này không?”
Tu Từ mê man một buổi chiều, Phó Sinh suy nghĩ rất nhiều, trạng thái tâm lý đứa nhỏ hiển nhiên không ổn định, lúc nào cũng có thể tự thương tổn chính mình, giờ khắc này cần nhất là hoàn cảnh sinh hoạt yên bình và trị liệu tâm lý.
“Muốn...” Tu Từ không biết Phó Sinh đang nghĩ gì, cậu cúi đầu, “Em sẽ cố gắng diễn tốt... anh đừng có tìm người khác.”
Phó Sinh hơi run: “Không định tìm người khác, nếu em muốn, hắn chính là em.”
Anh đút thìa cháo cuối cùng cho Tu Từ, suy nghĩ quay cuồng trong đầu, thậm chí còn nghĩ tới có nên lùi lại khai máy đoàn phim, chờ trạng thái Tu Từ ổn hơn một chút thì nói.
Nhưng cái này không thực tế, trong đoàn phim nhiều diễn viên có lịch trình như vậy, hoãn một ngày là tổn thất một phần, cũng không phải có mỗi anh là nhà đầu tư, còn nhiều người khác.
Phó Sinh rút một tờ giấy lau khóe miệng Tu Từ: “Vậy em ngoan một chút, ở đoàn kịch bất kì lúc nào không thoải mái đều nói với tôi, được không?”
Tu Từ trầm thấp mà vâng một tiếng, mái tóc mềm mại che đi ánh mắt, làm người khác nhìn không rõ.
Hoàng Nhạc chết làm Tu Từ bất ngờ...
Lúc cậu suy sụp nhất, từng nghĩ sẽ thẳng thắn phơi bày mọi chuyện trước mặt Phó Sinh, cậu biết Phó Sinh yêu mình, biết tổn thương mình phải chịu sớm muộn gì cũng biến thành trừng phạt với Phó Sinh.
Nhưng cậu không cam lòng.
Cậu chỉ muốn để luật sư Lâm nói cho Phó Sinh, mình có bệnh, mình uất ức, để Phó Sinh sau khi phát hiện vết tích trên cánh tay này sẽ không còn dám xem thường rời đi.
Có điều nếu sự tình đã xảy ra, cứ lợi dụng nó một chút cũng không sao.
Tu Từ rũ mắt xuống, mới phát hiện lớp da giả trên cánh tay nhỏ đã bị xé ra, nhìn từng vết sẹo xấu xí trên cổ tay mình...
Lúc rạch xuống một đường là suy nghĩ gì ta?
Không thể phủ nhận cậu quả thật có chút khoái, thậm chí còn tưởng tượng sau khi Phó Sinh trở lại, phát hiện mình đã chết, sẽ có biểu tình đặc sắc gì đây?
Có thể là máu nhuộm đỏ quần áo, anh rốt cuộc cũng bỏ cuộc.
Quá đau...
Cậu cũng không nỡ, không nỡ để Phó Sinh khổ sở như mình, dù đối phương có lẽ sẽ không khổ sở.