Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 115: Chương 115: Sinh nhật vui vẻ




【 Anh ấy nói năm ngoái có chúc tôi sinh nhật vui vẻ, còn ước một điều.

Nhưng anh ấy không nói cho tôi mình ước gì, bởi vì nói ra sẽ mất linh.

Nếu giống với điều tôi ước, vậy nhất định sẽ thành hiện thực. 】

- -

“Thật trùng hợp...” Phó Sinh khẽ nhíu mày, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói nhà cô ấy có một cặp sinh đôi.”

“Hai đứa không hề giống nhau.” Tu Từ cúi đầu.

Diện mạo của hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy một đứa mập mạp, mắt to tròn, một đứa gầy gò, mắt dài.

“Đôi mắt của đứa bé gầy kia khá giống...” Phó Sinh liếc nhìn Tu Từ đang cúi đầu đạp lên đá, nuốt nửa câu sau trở vào.

Đã qua rồi, không cần thiết phải...

“Giống Lâm Nhiễm.”

“...“. Đam Mỹ Hài

Phó Sinh muốn gạt đề tài này đi, Tu Từ lại không như vậy.

Tu Từ siết ngón tay Phó Sinh: “Thanh tú giống như cô ấy.”

Phó Sinh nhớ tới Lâm Nhiễm không rõ tung tích, khẽ thở dài: “Chuyện này chúng ta coi như không biết được không?”

“Ừm...”

Đứa trẻ này thật sự rất khó để không khiến người ta sinh ra liên tưởng, nạn nhân của sự kiện 163 tên Hoàng Nhạc lúc trước phóng hỏa thiêu chết cha mẹ xong nhảy lầu cũng có tên na ná với Hoàng Âm.

Thứ hai, lúc Phó Sinh bảo Giang Huy mời Hoàng Âm vào đoàn, bấy giờ Hoàng Âm đã nói đứa bé trong nhà vừa tròn một tuổi được mấy tháng, Phó Sinh đã cho cô một bao lì xì bốn chữ số.

Dù xem tuổi tác đứa bé, hay xem thái độ của Hoàng Âm, một đứa trẻ khác đột nhiên xuất hiện rất có thể có quan hệ với Lâm Nhiễm.

Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nơi Đỗ Thu Xuyến tử vong là do một người phụ nữ thuê, camera khu nhà chỉ lưu trữ trong khoảng mười lăm ngày, không tìm được bất cứ thông tin nào liên quan tới người thuê.

Vì vậy lực lượng cảnh sát đã đi lấy lịch sử camera trên đường xung quanh khu nhà, trên thực tế không phát hiện dấu vết Lâm Nhiễm từng xuất hiện, cũng không phát hiện tung tích của bất kỳ nạn nhân trong sự kiện 163 nào.

Vậy trong hai năm nay, rốt cuộc là ai nuôi đứa bé ở trong căn phòng ấy?

Nếu thật sự chính là Hoàng Âm, vậy cô ấy có quan hệ gì với Hoàng Nhạc? Cô ấy đã giao lưu kiểu gì với Lâm Nhiễm, tại sao cô ấy phải giúp Lâm Nhiễm nuôi một đứa trẻ vốn không nên sinh ra?

Tất cả những thứ này đều là câu hỏi không biết đáp án, nhưng vụ án của Đỗ Thu Xuyến ngay cả các ban ngành liên quan cũng đã tạm kết án là tự sát, không nhất thiết phải đào sâu thêm chuyện này.

Cứ coi như không phát hiện manh mối này, duy trì quan hệ như thường ngày là được.

Có một số việc, thích hợp giấu sâu trong lòng.

Tu Từ cũng không có hứng thú với đứa trẻ, cậu thậm chí còn không cảm thấy đứa trẻ kia nên được chào đời, nhưng đây là lựa chọn của Lâm Nhiễm.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Phó Sinh một tay nắm tay Tu Từ, một tay xách balo, “Nếu đã lựa chọn sinh ra thì đứa bé ấy không có tội, cô ấy đã làm rất tốt, ít nhất cũng tìm được cho con mình một gia đình viên mãn.”

Đứa bé trong bụng là tội nghiệt, người mẹ có thể quyết định sống chết của nó, nhưng nếu đã chọn sinh ra, nó cũng chỉ là một đứa trẻ mới sinh vô tội không hay biết gì mà thôi.

Nhà Hoàng Âm tuy không phải đại phú đại quý gì nhưng cũng được coi như một gia đình khá giả, có nhà có xe, chồng làm kinh doanh nhỏ, bản thân cô cũng rất có năng lực, trước khi kết hôn sinh con cô từng là thợ trang điểm chuyên dụng cho một ảnh hậu nào đó.

“Kể từ giây phút Đỗ Thu Xuyến chết đi, đứa trẻ ấy đã không còn quan hệ với Lâm Nhiễm.” Ngoài ý muốn, Tu Từ lại rất bình tĩnh.

“Em nói đúng.” Phó Sinh ấn xuống thang máy, “Bọn họ đều sẽ bình an.”

Tu Từ im lặng suốt đường đi, đợi đến lúc hai người vào phòng, thời điểm Phó Sinh quay người chuẩn bị đóng cửa, cậu đột nhiên hỏi: “Lâm Nhiễm ở nơi đó liệu có khỏe không anh?”

Phó Sinh hơi khựng lại, anh đưa lưng về phía Tu Từ, một hồi lâu mới nói: “Sẽ rất tốt.”

Bởi vì bất kể là tồn tại hay rời đi, đó đều là kết quả mà lòng Lâm Nhiễm hướng tới.

“Chúng ta cũng sẽ rất tốt sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lần này Phó Sinh không chần chừ, anh xoay người ôm lấy Tu Từ đi vào, “Chúng ta sẽ cùng sống đến khi già thật già, đến lúc đấy có khi tôi không còn bế nổi em nữa, nhưng không sao, chúng ta có thể nắm tay cùng nhau đi dạo...”

“Em xem, tôi thương em, cả thế giới đều biết.”

Phó Sinh cười hôn một cái lên môi Tu Từ: “Em thích tôi nhường nào cả thế giới cũng biết, không ai được giành em đi, cũng không có ai đem tôi đi được.”

Tu Từ chậm rãi chớp chớp đôi mắt, Phó Sinh nói những lời này quá tự nhiên, không sến súa cũng không cưỡng ép, thật giống như chuyện vốn là như vậy.

“Hôm nay có thể không?”

Phó Sinh vừa đi vào phòng tắm xả nước, nghe vậy khẽ nhíu mày: “Có thể gì?”

“Mấy ngày rồi chúng ta không làm.” Tu Từ mím môi.

“Vậy em nói rõ đi, hôm nay em muốn cái gì?” Phó Sinh ngồi trên thành bồn tắm, bắt đầu cởi quần áo Tu Từ, “Em không nói rõ thì sao tôi biết em muốn cái gì?”

“...” Tu Từ đột nhiên ôm lấy cổ Phó Sinh, trực tiếp hôn xuống, lí nhí nói: “Muốn làm tình với anh.”

Lời mời gọi trắng trợn khiến cả người Phó Sinh nóng ran, trong lòng nóng, nơi nên nóng cũng nóng.

“Tự đến đi.” Phó Sinh ngồi dựa vào bồn tắm, bồn tắm không lớn, Tu Từ chỉ có thể ngồi lên người anh.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang, kèm theo những tràng rên rỉ trầm thấp, mãi đến khi nước tắm ấm áp dần nguội lạnh, Phó Sinh mới ôm Tu Từ đã mất hết sức lực ra khỏi bồn tắm, còn tiện tay kéo áo tắm lót lên nệm giường.

“Mệt à?”

“Ừm...”

“Vậy không làm nữa?

“Không muốn...” Tu Từ chống cự mà dùng chân vòng lấy eo Phó Sinh, “Anh động đi.”

Phó Sinh cười nhẹ, đột nhiên hỏi: “Eo tôi bao nhiêu?”

“... 74.”

Phó Sinh vừa thong thả động, vừa hỏi vặn lại: “Có đúng không?”

Tu Từ thích ứng với sự sáp nhập của Phó Sinh, cậu lấy cánh tay che mắt hồi tưởng lại số đo eo hôm đi shopping cùng Phó Sinh trả lời

“Đúng là 74...”

Phó Sinh cúi người hôn gáy Tu Từ, thúc mạnh về phía trước: “Nói đúng ra, phải là 73,8.”

“...” Mắt Tu Từ đã nổi lên hơi nước, cậu khó nhịn cầm lấy cánh tay Phó Sinh, không hiểu 73,8 với 74 khác nhau ở đâu.

“Em dùng chân đo lâu như vậy rồi mà? Ngay cả số đo eo chính xác của tôi cũng không biết?”

Tu Từ hậu tri hậu giác nhận ra Phó Sinh đang trêu đùa mình, hai tai lại nhuốm màu đỏ bừng như hôm ở trung tâm thương mại.

“... Vậy em nặng bao nhiêu cân?”

Không phải ngày nào Phó Sinh cũng ôm cậu sao? Theo lời Phó Sinh, cậu cũng nên biết cân nặng của mình.

Phó Sinh bị chọc phát cười, nhóc con giờ đã học được cách phản công rồi.

“Tôi biết chứ, nhóc lưu manh nhà tôi chỉ nặng có 55,3 cân.”

Phó Sinh vừa chống đối vừa bịa đặt linh tinh, đương nhiên anh biết cân nặng đại khái của Tu Từ, nhưng phần thập phân lại không rõ ràng lắm, dù sao ăn bữa cơm uống chén nước cũng có thể khiến cân nặng dao động đi một hai lạng.

Mà Phó Sinh lại ỷ vào việc Tu Từ hiện tại không biết mình nặng bao nhiêu, trong phòng cũng không có cân, về cơ bản không có cách kiểm tra tính chân thực đáp án của anh.

Tu Từ cứ như bị nghẹn, không ngờ anh có thể trả lời được, cậu cảm thấy không đúng nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, nghẹn đến mức hai mắt long lanh ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhuốm màu hồng nhạt.

“Tôi biết cân nặng của em, em lại không biết số đo eo tôi, vậy có phải nên nhận trừng phạt không?”

“...”

Tu Từ căn bản không thể nói lại Phó Sinh, huống chi là vào thời điểm như thế này.

Cậu chỉ có thể mặc cho Phó Sinh muốn làm gì thì làm, đương nhiên bản thân cũng nguyện ý là được.

Kim giờ cũng kim phút chậm rãi trùng điệp, đến mười hai giờ, tiếng chuông cùng lời chúc của Phó Sinh đồng thời vang bên tai Tu Từ: “Bé con, sinh nhật vui vẻ.”

Tu Từ bị Phó Sinh bế lên, so với khi nãy đã sâu lại càng sâu.

Cậu hơi hoảng hốt nghĩ, thật ra sinh nhật chẳng có gì vui vẻ.

Bởi vì mười mấy năm quá khứ không có Phó Sinh, căn bản chẳng một ai đế ý đến sinh nhật cậu.

Cậu không nhận được quà của cha mẹ, cũng vì tính tình khác lạ mà chẳng có bạn học nào chúc phúc.

Mãi đến khi Phó Sinh xuất hiện, mỗi một năm sinh nhật của cậu đều trở nên rất vui vẻ, rất viên mãn.

Năm bọn họ mới quen, Tu Từ mới chỉ biết thầm đơn phương, nhưng đến ngày sinh nhật, Phó Sinh vẫn vượt ngàn dặm xa xôi tìm tới Tu Từ cô đơn, tự mình làm cho cậu một chiếc bánh kem nhỏ, đốt mười sáu cây nến.

Phó Sinh niên thiếu bảo cậu ước nguyện, vì vậy Tu Từ nhắm mắt lại yên lặng nói trong lòng: Hi vọng Phó Sinh có thể thích tôi... Hi vọng sau này mỗi một năm sinh nhật đều có anh ấy.

Phó Sinh hỏi cậu ước điều gì, cậu không hé răng nửa lời, bởi vì điều ước nói ra sẽ không linh.

Cậu đem tâm nguyện tuổi mười sáu chôn sâu dưới đáy lòng, chỉ có chính cậu mới rõ nó đã đạt được từ lâu, hay nói rằng đã đạt được một nửa.

Cả đời quá dài, không một ai có thể đảm bảo tương lai sẽ ra sao, chỉ có giây phút trước lúc chết mới có thể tiết lộ đáp án cuối cùng.

...

Phó Sinh cảm giác cổ mình ươn ướt, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tu Từ: “Sao vậy em? Làm em đau rồi?”

“Không phải...” Tu Từ nghẹn ngào trong lồng ngực Phó Sinh, “Năm ngoái không có ai mua bánh ngọt cho em, không có ai nói với em sinh nhật vui vẻ...”

“Có mà...” Phó Sinh một tay đỡ mông Tu Từ, một tay nhấc cằm cậu, hôn lên nước mắt trên khóe mắt cậu, “Không phải chỉ có em gửi đi tin nhắn hiện dấu chấm than màu đỏ đâu.”

“...” Tu Từ giật mình, nước mắt rơi lã chã.

“Vào 0 giờ đêm tôi có chúc em sinh nhật vui vẻ, chỉ là em không nhận được.”

Phó Sinh đi đến sopha rồi ngồi xuống, hai người vẫn dính chặt vào nhau: “Tôi làm bánh ngọt, cũng ước cho em.”

Tu Từ khóc nấc lên: “Anh ước... ước điều gì?”

“Không nói cho em.” Phó Sinh học dáng vẻ lúc trước của Tu Từ, đùa cậu, “Nói ra sẽ không linh.”

Phó Sinh bấy giờ vẫn ở bên bờ đại dương cô đơn nhìn bánh kem thắp sáng hai mươi ba cây nến, lần đầu tiên cũng ký thác tương lai vào những ước nguyện.

Anh hi vọng Tu Từ khỏe mạnh, hi vọng cậu nói chia tay không phải thật lòng, hi vọng bọn họ còn có cơ hội cùng nhau đến già.

Không chỉ mỗi năm ngoái, năm kia cũng như vậy, anh sẽ đúng giờ đúng phút mà gửi lời chúc từ nơi đất khách quê người, sau đó một mình ăn hai phần bánh ngọt.

Nguyện ước của họ đã thành một nửa, còn một nửa ở tại tương lai.

“Vậy đừng nói...” Tu Từ lại khóc nấc lên, thoảng chút vị sữa.

Phó Sinh buồn cười giúp cậu thuận khí: “Miệng sắp bị kẹo sữa xâm chiếm rồi.”

...

Hôm nay weibo Phó Sinh lại có cập nhật:

— Chúc bảo bối sinh nhật vui vẻ.

Anh tag weibo Tu Từ, còn chụp một tấm ảnh. Trong hình, đôi tay rộng của Phó Sinh che khuất hai mắt Tu Từ, tóc trên đỉnh đầu Tu Từ còn vểnh lên, đôi môi khẽ nhếch, hình như là đang ngủ.

— Vãi chưởng, hôm nay sinh nhật Tu Từ!

— Bảo bối là xưng hô thần tiên gì z!

— Hic hic đáng yêu quá, ảnh Tu Từ ngủ ngoan dữ! Đạo diễn Phó anh phải thật cưng cậu ấy nhé!

— Sinh nhật vui vẻ nha bé Từ, bọn tui sẽ luôn ở đây!

— Sinh nhật vui vẻ, nhất định phải sống lâu trăm tuổi cùng đạo diễn Phó nha!

— Sinh nhật vui vẻ, tiện thắc mắc xíu, hôm nay lại là mệt rồi ngủ sao!?

Đúng là mệt nên ngủ, Phó Sinh lấy điện thoại ra xem vận chuyển, quà anh chuẩn bị cho Tu Từ chưa tới, nhưng hiện tại đã ở trạm trung chuyển, chờ sau khi rời giường chắc có rồi.

Anh ở bên tai Tu Từ nhẹ giọng nói: “Bảo bối, ngủ ngon.”

Như thể nghe thấy anh, Tu Từ trong mộng rúc vào lòng anh một cách vô cùng chính xác, hai tay siết chặt lấy góc áo anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.