Hai năm trôi qua, Tu Từ cuối cùng lại lần nữa trải qua cảnh tượng tỉnh lại trong lồng ngực Phó Sinh rồi nói lời chào buổi sáng với nhau.
Giọng nói trầm thấp của Phó Sinh vang lên bên tai: “Sớm.”
Tu Từ: “... Sớm.”
Nhiệt độ phía sau đột nhiên biến mất, trái tim trở nên trống rỗng, nếu có thêm một nụ hôn chào buổi sáng nữa thì tốt rồi.
Tu Từ quay người lại, bỗng nhiên thấy chỗ quần tơ lụa màu xám của đối phương hiện lên dị vật.
Phó Sinh bình tĩnh cài cúc áo đêm qua Tu Từ vô liêm sỉ cởi ra: “Đỏ mặt cái gì? Em chưa thấy bao giờ?”
“...” Tu Từ thật sự có hơi nóng mặt, nhưng không cảm thấy xấu hổ, có lẽ bản năng của thân thể làm khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng.
Cậu đã rất lâu không gặp tình trạng như thế, kể từ lúc bắt đầu dùng thuốc.
Dù không phải mỗi ngày đều uống nhưng thân thể vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng của tác dụng phụ. Chưa kể đến chán ăn, đầu óc lúc tỉnh dậy còn như bị xới tung lên, nặng nề choáng váng. Có lúc sẽ khó giải thích được mà nôn mửa, dục vọng giảm xuống, tâm tình dần dần tê dại.
Phó Sinh đi từ phòng tắm ra, thấy Tu Từ vẫn như cũ ngồi ngây ngốc trên giường nhìn về phía mình, ánh mắt không có tiêu cự.
Anh nói: “Còn chưa thay đồ, là muốn tôi thay cho em?”
Tu Từ cả người tê rần, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: “... Mặc cái gì?”
“...” Phó Sinh khẽ thở dài, “Tôi gọi em là bé con thì gọi thành con trai luôn đúng không? Mặc quần áo còn muốn hỏi ý kiến người lớn trong nhà?”
“...” Tu Từ ngơ ngác mà a một tiếng.
“Người lớn trong nhà” có hơi bất đắc dĩ: “Đưa thẻ phòng cho tôi, tôi đi lấy.”
Tu Từ dừng một lát, đầu óc thanh tỉnh chút, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “... Được.”
Lúc này coi như sớm, trên hành lang không bóng người, Phó Sinh quét mở cửa phòng đối diện, bên trong rất ngăn nắp, đại đa số đồ vật của Tu Từ đều trong vali.
Anh quay đầu lại liếc nhìn, cánh cửa không động tĩnh gì.
Không thấy cái gì đặc biệt, chỉ có một lọ nhỏ đề chữ tiếng Anh, Phó Sinh cầm lên nhìn một chút, đại khái là sáp bôi da.
Mỹ phẩm?
Phó Sinh có biết một chút về vật này, hai năm anh sinh sống bên nước ngoài, công ty từng tổ chức hoạt động Halloween. Bọn họ trang điểm trên mặt toàn máu, mới bắt đầu Phó Sinh còn tưởng là mặt nạ nhân tạo, sau đó nghe nhân viên giải thích mới biết chỉ dùng sáp bôi da sau đó vẽ màu lên mặt.
Tu Từ sao lại có vật này...
Trong tim dường như có linh cảm gì đó trỗi dậy, lại dừng lại nơi khóe mắt thoáng qua.
Trong góc ngăn kép của vali, lộ ra một cái khung ảnh nho nhỏ.
Phó Sinh lấy ra, là khung ảnh điêu khắc, ở giữa là một tiểu nhân khiêu vũ được điêu khắc tỉ mỉ 360 độ.
Anh không thể quen hơn, đây là quà sinh nhật lúc trước tặng Tu Từ mình tự tay làm.
Tiểu nhân khiêu vũ tuy rằng tí hon, nhưng dấu vết chạm khắc ở mọi nơi, từ bàn tay đến eo hông, từ đôi mắt nho nho cùng lúm đồng tiền cho đến từng sợi tóc. Anh bỏ ra đúng mười ngày, không nhớ rõ đã khắc xuống bao nhiêu dao mới đúc ra thành phẩm tinh xảo.
Đây có lẽ không phải món điêu khắc khó nhất anh từng làm, nhưng nhất định là dùng nhiều tâm huyết nhất, trút xuống nhiều tình cảm nhất.
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên rất gần, Phó Sinh không quay đầu lại, chỉ nghe Tu Từ hốt hoảng nói: “Để em tự lấy đi...”
Phó Sinh trả khung ảnh về chỗ cũ, nghiêng người tránh đi.
Không tìm được thứ anh muốn trong vali, ví như thuốc trước đây từng thấy.
Là không mang hay giấu đi rồi? Hoặc Tu Từ thật sự không nói dối, thuốc trong xe kia chỉ là thuốc ngủ bình thường?
Người bạn anh liên lạc tối qua đã nhắn lại, nói cần ba ngày, ngày mai mới đi công tác về.
Tu Từ tùy ý lấy ra một chiếc áo len với quần tây, vội vàng đóng vali lại, nhất cử nhất động đều như đang chột dạ.
Phó Sinh híp nửa mí mắt, ngồi xuống ghế sô pha bên giường, không hề có ý định rời đi.
Tu Từ mím môi: “Em thay quần áo...”
Phó Sinh nhàn nhạt ừm một tiếng, không nhúc nhích.
Tu Từ do dự một chút, ôm quần áo vào buồng tắm.
Buồng tắm lắp kính mờ phun cát, nhìn không rõ cảnh tượng bên trong, chỉ thấy một cái bóng mờ mịt, mơ hồ có thể đoán ra đại khái động tác của cậu.
Phó Sinh tự đánh giá phản ứng vừa rồi của Tu Từ, hiển nhiên trong vali có đồ vật không muốn để anh thấy.
Anh chưa xem ngăn phụ... Mà lần trước thấy bên trong chứa đầy quần áo cũ của anh.
Cái khác, chỉ có hộp sáp kia. Cũng có thể Tu Từ để thuốc trong ngăn phụ.
Tu Từ mặc một bộ trang phục xanh nhạt, nhìn cậu trông càng nhỏ hơn.
Phó Sinh gõ nhẹ tay vịn ghế sô pha: “Hình xăm là chuyện gì?”
Lúc trước mang Tu Từ từ Kim Ti Ngạn về phòng cho thuê, Phó Sinh liền nhìn thấy mấy chữ kia.
“...” Tu Từ thoạt nhìn có chút hoảng hốt: “Tùy tiện xăm...”
“Tùy tiện xăm trên bắp đùi?”
Tu Từ cắn môi, nhất thời không biết nói sao.
Phó Sinh khẽ thở dài, bắt gặp ánh mắt như động vật nhỏ của cậu, mềm lòng một chút: “Đi trước đã, trở lại nói sau.”
- -
Bữa sáng giải quyết luôn trên xe, Phó Sinh mua cho Tu Từ bánh bao ngọt nhân trứng sữa, được người bán tạo hình thành gấu trúc nhỏ, trông đáng yêu lạ thường.
Tu Từ không thích ăn bánh bao, nhưng không thể chống cự trước sức hút của bánh bao ngọt nhân trứng sữa, trước đây vẫn luôn yêu thích.
Tu Từ ngoan ngoãn ngồi ghế phó lái, rất yên tĩnh tự thắt dây an toàn cho mình, làm động tác Phó Sinh chuẩn bị nghiêng người cứ vậy khựng lại tại chỗ.
Tu Từ dường như không hiểu vì sao: “Ca, anh ăn không?”
Phó Sinh nhất thời có chút hoảng hốt, giống như trước đây bởi vì quên thắt dây an toàn mà làm Tu Từ tức giận.
Có điều đã hai năm... Ai rồi cũng đã thích ứng với sinh hoạt độc lập đi.
Từ lúc gặp lại tới nay, sự yêu thích của Tu Từ đối với anh không giảm phần nào, nhưng sự dựa dẫm như hình với bóng dường như đã tiêu tan.
Trong lòng Phó Sinh có chút mất mát, không rõ cảm giác.
Anh ừm một tiếng: “Ăn một cái.”
Phó Sinh đã khởi động xe, hai tay đều đặt trên vô lăng, Tu Từ liền lấy một cái bánh bao gấu nhỏ nhân trứng sữa đưa đến miệng anh.
Bánh bao ngọt nhân trứng sữa không to, vừa vặn một miếng. Thời điểm rút tay về, ngón tay Tu Từ giống như lơ đãng đụng phải môi dưới của Phó Sinh.
Cậu dời tầm mắt, nhiệt độ trên đầu ngón tay còn lưu lại, thấy Phó Sinh dường như không chú ý tới bên này, cẩn thận chống tay dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe môi, lúm đồng tiền nho nhỏ phản chiếu trên kính xe.
Nơi bọn họ cần đến là một cái biệt thự ở phía tây thành phố, người ở chỗ này không giàu thì quý, đương nhiên cũng có một vài đỉnh lưu sống ở đây.
Có vẻ đã đánh tiếng, xe Phó Sinh không bị cản lại ở cổng an ninh, rất thuận lợi tiến vào, dừng lại gần một biệt thự bên trong. Biệt thự ở trong tiểu khu xanh hóa, bên cạnh còn có hồ nước xanh lam.
Chủ nhân biệt thự đã chờ ở cửa: “Lái vào đi?”
“Không được.” Phó Sinh lắc đầu một cái, “Chúng tôi còn phải về đoàn phim.”
“Bận rộn quá.” Đối phương nở nụ cười, đấm đấm Phó Sinh, “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Tu Từ đi sau Phó Sinh đến gần chút, mới nhận ra nam chính lý tưởng của Phó Sinh hóa ra lại là Bạch Đường Sinh...
Cũng không phải người này không tốt, ngược lại Tu Từ còn từng ngưỡng mộ anh, sau khi Phó Sinh đi rồi, ngưỡng mộ biến thành tràn đầy đố kị.
Bạch Đường Sinh là một trong hai người duy nhất ở giới giải trí, đỉnh lưu quang minh chính đại công khai mình đồng tính luyến ái.
Còn vị thứ hai kia chính là ảnh đế Ô Bách Chu từng đứng trên đỉnh cao làng giải trí, cũng là người yêu đồng tính của Bạch Đường Sinh.
Bạch Đường Sinh nhíu mày nhìn Tu Từ biểu tình không mấy thân thiện bên cạnh: “Vị này là...”
Phó Sinh khoác vai Tu Từ: “Đứa nhỏ trong nhà.”
Bạch Đường Sinh hiểu rõ: “Hiểu rồi, tập trung bồi dưỡng?”
Phó Sinh: “Xem như vậy.”
Tu Từ sợ Phó Sinh không cao hứng, bất đắc dĩ nói tiếng “Bạch lão sư“.
Bọn họ cùng đi vào sân trong biệt thự, trước mắt là con đường chính, bên trái là ao nước nhỏ trong vắt, bên phải là chòi nghỉ nối liền với nhà chính.
Tu Từ bám quần áo Phó Sinh, lặng lẽ theo sau.
Hai năm Phó Sinh nghìn trùng cách trở, Tu Từ thật lòng đố kị với đôi phu phu này.
Bọn họ có sự nghiệp thành công, tình yêu viên mãn, mỗi tháng đều có hot search liên quan tới tình yêu của hai người, có lúc là họ tự đăng Weibo, có lúc là fan ngẫu nhiên gặp...
Họ mỗi giây mỗi phút đều là hai người kề bên, chưa bao giờ thấy tách rời.
Ngay cả lúc Ô Bách Chu ra nước ngoài đóng phim, Bạch Đường Sinh cũng sẽ theo cùng, công việc một năm đã ít lại càng ít, chỉ để có nhiều cơ hội bên nhau hơn.
Tu Từ bây giờ vẫn ghen tị như cũ, ngay cả khi Phó Sinh đã ở bên cạnh cậu.
Trước đây bên nhau, Phó Sinh hiếm khi dẫn cậu đi giao lưu với vòng bạn bè của anh... Tuy sau đó Tu Từ đã rõ nguyên do nhưng cái rào cản quá khứ này khó mà vượt qua được.
Cậu vẫn là kẻ vô danh không tên tuổi trong vòng bạn bè của Phó Sinh trước đây.
“Trước đây tôi chưa từng có ngoại lệ nào ngoài Bách Chu.”
Bạch Đường Sinh cười nói: “Nhưng cảm ơn anh tiến cử, tôi cũng đã xem kịch bản, thấy rất được, cũng tin tưởng năng lực của anh, tôi cảm thấy có thể thử một lần.”
Trong phòng khách, Bạch Đường Sinh mặc bộ quần áo trắng ở nhà, khom lưng rót cho bọn họ hai chén trà.
TV đối diện đang chiếu kênh tin tức, giọng nam dẫn chương trình êm tai nói: “Sự kiện 163 hai năm trước khiếp sợ toàn quốc lại tái hiện bi kịch, một trong những nạn nhân Hoàng X phóng hỏa đốt nhà vào 3 giờ đêm hôm qua, cha mẹ ngủ say không cấp cứu kịp thời đã tử vong, em trai toàn thân nhiều chỗ bỏng, còn Hoàng X lúc 4 giờ đã nhảy lầu từ tòa nhà đối diện sau khi chứng kiến lửa tàn...”
Thấy Phó Sinh đang nhìn tin tức này, Bạch Đường Sinh giải thích: “Sự kiện 163 là vụ án hai năm trước, lúc đó anh ở nước ngoài, chắc không biết rõ...”
Âm thanh bên tai dần dần mơ hồ trở nên không rõ, giống như ù tai vào lúc máy bay cất cánh.
Tu Từ chỉ còn nhìn thấy trong bản tin, người dẫn chương trình mở miệng rồi khép, bên cạnh còn phát video hiện trường.
Trong mắt chỉ còn dư lại một trời đỏ rực, lửa lớn bùng cháy, thiêu thẳng vào trái tim cậu.
Tu Từ kiềm chế cơn run rẩy của mình, kìm nén cảm giác muốn nôn mửa nơi cổ họng: “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Bạch Đường Sinh để dì Mai dẫn đường cho cậu, bước chân Tu Từ như lơ lửng, thậm chí còn không nghe thấy Phó Sinh nói chuyện với mình, lao vào phòng vệ sinh khóa cửa lại.
Tu Từ vô lực nằm trên mặt đất, đôi mắt ướt át mờ mịt nhìn chăm chú phía trước.
Cho đến khi cổ họng đột nhiên buồn nôn, Tu Từ hung hăng ói vào bồn cầu, bánh bao ngọt nhân trứng sữa yêu thích cũng phun ra ngoài.
Tiếng gõ cửa bên ngoài không ngớt, trên nền gạch sứ trắng sáng phòng tắm, một giọt lại một giọt máu tươi tí tách rơi xuống, tóe ra từng bông từng bông hoa máu đỏ rực