Lửa tình trong phòng cuối cùng cũng dần tiêu tan, ngoài trời không biết đã đổ mưa phùn từ khi nào.
Phó Sinh để trần thân trên bước tới bên cửa sổ, mở một khe cửa nhỏ để bay bớt mùi.
... Hôm nay lăn lộn quả thật hơi lâu.
Đã hai năm chưa làm, tính từ lúc quay lại đến nay cũng đã gần hai tháng, chung chăn chung gối mỗi ngày mà không thể động vào, thật sự đã nhịn được quá lâu.
Tu Từ chưa ngủ, cơ thể bị đệm chăn bọc kín, chỉ có cần cổ thon dài lộ ra, bên trên trải đầy những dấu đỏ ám muội.
Phó Sinh lại trở về giường, khom lưng chống cạnh người Tu Từ, cúi đầu hôn một cái lên trán cậu: “Đau không em?”
Tu Từ lắc đầu, chăm chú nhìn anh.
Phó Sinh nhéo má Tu Từ: “Vậy có thoải mái không?”
Tu Từ gật gật đầu, ừm một tiếng.
“Nhóc con lừa đảo.” Phó Sinh khẽ than xốc chăn lên, ôm Tu Từ vào lòng, “Nếu không đau thì bây giờ em còn run cái gì?”
Nói là thoải mái, nhưng thực tế Tu Từ không hề có phản ứng. Trong suốt quá trình, toàn thân Tu Từ đều run rẩy, nhưng mỗi khi Phó Sinh muốn lui ra rồi nhịn thêm, cậu sẽ nhào vào lồng ngực Phó Sinh, không cho anh đi.
Phó Sinh cũng đâu phải thánh nhân, cậu quậy đến mức anh không nhịn nổi nên hơi mất khống chế, vậy nên mới tới hừng đông.
Có một khoảnh khắc, Phó Sinh không nhận rõ được rằng Tu Từ phát run, không có cảm giác là do đau và thuốc hay do phản ứng căng thẳng trước những điều đã từng trải qua.
“Không lừa anh.” Tu Từ mím môi, “Lòng thấy thoải mái.”
Về mặt sinh lý, vì uống thuốc nên ngoại trừ đau đớn thì chẳng có cảm giác gì khác.
Phó Sinh ngẩn ra, cúi đầu thơm lên đôi môi sưng đỏ của cậu.
“Vừa dọa em sợ phải không?”
Phó Sinh khẽ xoa vòng eo săn chắc của Tu Từ: “Anh trai nói xin lỗi em.”
Phó Sinh mất khống chế thật sự rất hung dữ. Trong ký ức chỉ Tu Từ mới có, dường như lần nào Phó Sinh cũng rất dịu dàng, trừ khi bị cậu chọc giận hoặc lên cơn ghen mới có xiu xíu thô bạo như vậy, nhưng về cơ bản cậu gọi vài tiếng anh ơi là động tác đã chậm lại ngay.
Phó Sinh hôm nay có chút xa lạ, làm trái tim Tu Từ đã lâu không hồi hộp lại đập nhanh đến thế.
Loại thô bạo rõ rành rành này khiến Tu Từ cảm nhận được rằng không chỉ mình cậu muốn mãnh liệt chiếm hữu đối phương mà đối phương cũng như vậy.
Tu Từ ngoan ngoãn núp trong ngực Phó Sinh: “Không dọa.”
Phó Sinh vân vê vành tai cậu, trêu cậu rằng: “Thế em thích không? Sau này cũng như vậy?”
Tu Từ mơ hồ nói: “Thích tất...”
Tu Từ vừa ngoan vừa mềm đến mức khiến lòng người nóng lên, Phó Sinh ôm chặt cậu vào lòng: “Em buồn ngủ chưa? Ngủ đi.”
Nghe được chữ ngủ, Tu Từ giãy dụa ngước đầu lên, đầu chạm vào cằm Phó Sinh: “Chị Thanh...”
“Em còn nhớ cơ à?” Phó Sinh dở khóc dở cười, khó giải thích được cảm thấy hơi ghen, “Sao em để ý đến cô ấy thế?”
Từ trước đến giờ Tu Từ tương đối nhạy cảm trước cảm xúc của Phó Sinh, thấy anh như vậy lập tức nói: “Không để ý, ngủ ngon.”
“Trêu em thôi.”
Phó Sinh xoa xoa đầu cậu: “Em xem hot search hôm nay chưa?”
Tu Từ chần chừ lắc đầu: “Em chưa.”
Cả ngày hôm nay đầu cậu đều tơ tưởng đến cuộc gặp mặt tối nay, làm gì còn tâm tư để ý chuyện khác?
Tu Từ dựa vào ngực Phó Sinh mở điện thoại lên, hot search weibo đứng đầu thuộc về Diệp Thanh Trúc đã tụt xuống hạng năm, thay vào đó là một đề mục mới.
Diệp Thanh Trúc Bùi Nhược.
— A a a a a tui điên rồi, cuối cùng thì quan hệ giữa Bùi Nhược và Diệp Thanh Trúc là gì vậy!!! Đến bây giờ weibo Diệp Thanh Trúc vẫn chưa trả lời, Phong Ngu cũng chẳng lên tiếng, tui điên mất thôii!!
— Tôi cũng điên rồi, một người là đầu tường cũ, một người là đầu tường đương nhiệm. Sở dĩ tôi thích Diệp Thanh Trúc tại vì cảm thấy khí chất trên người chị rất giống với Bùi Nhược á, không ngờ hai người này còn có quan hệ...
— Tức là xét theo tuyến thời gian, sau khi Bùi Nhược chết là Diệp Thanh Trúc gia nhập Phong Ngu, cô ấy theo gót chân Bùi Nhược mà tiến vào sao?
— Có phải quan hệ giữa hai người đã từng rất tốt không? Vậy nên Bùi Nhược mất rồi, Diệp Thanh Trúc muốn đi con đường anh đã từng đi?
— Đột nhiên nhớ tới một câu nói, anh đi rồi, em bước lên con đường anh đã từng đi, đón lấy gió đêm, làn gió đã từng thổi qua anh...
— Tôi nhớ trước đây Bùi Nhược thường xuyên nhắc rằng trong cô nhi viện có một nhóc đáng yêu thích ăn điểm tâm anh làm nhất...
— Cho nên... nhóc đáng yêu đấy là Diệp Thanh Trúc ư?
— Xin lỗi chứ tôi nói thẳng, tôi thật sự khó có thể dùng ba chữ nhóc đáng yêu để hình dung Diệp Thanh Trúc.
— Nhưng đằng đấy thử xem ảnh trước khi ra mắt của Diệp Thanh Trúc đi, thật sự rất ấm áp á, y hệt thiên sứ đem lại cho người ta cảm giác vô cùng xán lạn.
— Lâu rồi không lên weibo, tôi không ngờ hôm nay lại như vậy. Từ sau khi Bùi Bùi nhảy lầu là tôi không còn theo đuổi ngôi sao nào nữa, tôi từ thiếu nữ như hoa biến thành bà mẹ hai con, đã bao năm rồi nhưng đột nhiên trông thấy tên Bùi Bùi là lại khóc không ngừng được...
— Trời ơi, lúc trước Phong Ngu đưa ra lời giải thích về nguyên nhân cái chết của Bùi Nhược tôi đã tin, khoảng thời gian ấy Bùi Bùi trông thật sự có chút sầu não, nhưng chuyện của Diệp Thanh Trúc làm tôi đột nhiên hoài nghi tính chân thực của nó...
— Tôi cũng đang thấy nghi nghi, nếu như chỉ theo đuổi bước chân người đi trước thì cần gì phải đổi tên, cần gì phải che giấu thân phận cô nhi của mình, hơn nữa Diệp Thanh Trúc lúc trước và bây giờ thay đổi nhiều như vậy...
— Nước mắt của tôi rơi không ngừng được rồi, nguyên nhân thật sự về cái chết của Bùi Nhược rốt cuộc là gì chứ? Thật sự là chỉ vì bệnh trầm cảm?
— Không phải thuyết âm mưu, lúc đấy nói rằng do bệnh trầm cảm nên nhảy lầu tôi cũng không tin, nhưng Bùi Bùi là một người tinh tế như vậy, anh ấy sẽ chọn cách chết mất thể diện như ở dưới mấy tòa cao ốc ồn ào náo nhiệt ư?
Biết bao nhiêu người vây xem thi thể tàn tạ của anh cơ chứ, từ đầu đến cuối tôi vẫn cảm thấy anh ấy muốn lên án gì đó.
— Đau lòng quá... Thương cho Bùi Nhược, cũng thương cho Diệp Thanh Trúc, cảm giác mấy năm qua Diệp Thanh Trúc sống cũng rất khổ...
— Ôi trời, người trong cuộc còn chưa nói gì mà, mấy người bày đặt suy luận, biết điều ghê.
— Mọi người còn nhớ không... hiện tại là hai giờ sáng, hôm nay chính là ngày giỗ của Bùi Nhược.
— Còn nhớ.
— Còn nhớ.
— Nhớ rất rõ, cái ngày anh nhảy xuống... tôi có ở hiện trường.
— Tôi đột nhiên phát hiện vào những ngày này trong năm cô Diệp sẽ không có hoạt động. Ngoại trừ năm nay ở ngoài cùng đoàn phim, còn lại mỗi một năm trước kia dù đóng phim hay quay quảng cáo cũng tránh mấy ngày này...
— Hơn nữa, mọi người qua weibo Diệp Thanh Trúc mà xem, ngày này hàng năm chị sẽ đăng một tấm ảnh mà không ghi trạng thái, lúc trước nhìn thì không cảm thấy gì, bây giờ mới nhìn chút thôi mà lòng đã đau như cắt rồi...
— Chị Thanh đăng weibo mới rồi!!!!
— Thấy rồi thấy rồi khóc chết mất!
— Đây là thông báo ư, trời ơi...
Lần này Diệp Thanh Trúc không còn như những năm trước, cô không chỉ đăng ảnh mà còn viết trạng thái.
Ảnh chụp là bầu trời đêm nay, mưa phùn mờ mịt, nhưng kỳ tích là có thể thấy rõ hình dạng vầng trăng.
Còn dòng trạng thái cô đăng là —
Trăng đêm nay thật đẹp.
- -
“Bọn họ...” Tu Từ hơi sững sờ, “Là người yêu?”
“Đại khái thì đã từng là.”
Phó Sinh cũng không quá rõ về chuyện này, Diệp Thanh Trúc rất ít khi đề cập chuyện năm đó. Cô tự cô lập bản thân trong ảo cảnh quá khứ, không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra.
“Là Lâm Trình An?”
Phó Sinh ừ một tiếng: “Hắn phải bị trừng phạt.”
Tu Từ hơi trầm mặc. Cậu không có mấy ấn tượng với tên của Bùi Nhược, dù sao năm Bùi Nhược mất cậu mới chỉ tầm hai mươi.
“Cô ấy sống qua mấy năm nay rất đau khổ.” Phó Sinh cúi đầu hôn sườn mặt cậu, phát ra một tiếng thở dài xa xăm, “Bé con...”
“Đừng để tôi giống như cô ấy.”
...
Trời mới tờ mờ sáng, Tu Từ còn đang rúc trong lòng Phó Sinh ngủ yên ổn. Trong phòng ấm áp, không giống bên ngoài mưa phùn dai dẳng, dâng lên cảm giác mát mẻ.
Rất nhiều người có lẽ cũng giống như bọn họ, đang làm ổ trong chăn đệm đắm chìm trong mộng đẹp —
Còn giây phút này, trước bia mộ Bùi Nhược đặt một bó hồng trắng muốt.
“Hôm nay lại tới thăm anh, nhưng đừng chê em phiền nhé.”
Diệp Thanh Trúc che ô, cụp mắt nhìn thanh niên tuấn tú xán lạn trong ảnh, gương mặt của anh vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi ba.
“Em kết thúc hợp đồng với Phong Ngu rồi.” Diệp Thanh Trúc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên di ảnh, “Đáng ra nên kết thúc từ sớm, nhưng em vẫn luôn không dám.”
“Đã bao năm rồi, em đều nghĩ muốn vén màn chuyện ban đầu, muốn để bọn họ phải trả giá thật đắt...”
Sắc mặt Diệp Thanh Trúc buồn tẻ, tự nói với mình: “Nhưng đột nhiên mục tiêu gần đạt được rồi, em lại không biết tương lai phải sống sót bằng cách nào.”
“Đừng buồn, không phải em muốn chết, chỉ là rất mê man, không biết nên đi con đường mai sau như thế nào.”
“Đơn Lệ cũng vậy, là một cô gái rất tốt, nhưng có lẽ trong lòng cô ấy thấy hổ thẹn, không dám tới thăm anh.”
“Cô ấy cảm thấy chính bản thân mình hại chết anh.”
“Em dự định...” Diệp Thanh Trúc dừng một lát, “Dự định quay xong bộ phim này thì rút khỏi giới, em không có đam mê cháy bỏng với nghề nghiệp này như anh. Sau khi mọi chuyện kết thúc, em chỉ muốn đi đến những nơi lúc trước chúng ta từng muốn đi cùng nhau thử xem...”
“...”
Cô nói miên man, hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày: “Không biết anh còn nhớ không, hồi bé anh lừa em, anh bảo chờ em lớn lên muốn cầu hôn em ở Nam Cực, để chim cánh cụt đưa nhẫn cho em.”
“Em vẫn chưa nói cho anh biết, mặc dù lúc đấy đồng ý nhưng em chỉ cảm thấy anh trai này thật tinh tướng, chúng ta căn bản không có tiền ra nước ngoài.”
...
Mưa phùn liên miên, có chút dịu dàng khó giải thích.
Diệp Thanh Trúc bỏ ô ra, ngẩng đầu nhìn trời, hạt mưa mỏng manh lướt qua mặt cô, dường như người yêu âu yếm.
“Giống như anh, cãi nhau cũng dịu dàng quá mức.”
“Lúc đầu em từng nghĩ chờ sau khi tất cả kết thúc thì tự sát, sạch sẽ đi tìm anh.”
Diệp Thanh Trúc rũ mắt, cười khổ: “Nhưng hôm nay em toàn thân dơ bẩn chắc chẳng xứng với anh đâu nhỉ?”
Mấy năm qua cô đi tìm rất nhiều tình nhân, dù không hề có ấn tượng với ai nhưng những gương mặt tương tự đó cuối cùng đều hóa thành một dáng vẻ.
“Đừng trách em...”
Cô ngẩng đầu, những giọt nước lớn chừng hạt đậu mà mưa phùn không thể sánh bằng cuồn cuộn lăn xuống hai bên má: “Mấy năm đầu rất gian nan...”
Cô không rõ tình cảm của mình với Bùi Nhược sâu đậm bao nhiêu, nhưng thiếu niên cô thương mến đã bị chôn vùi ở độ tuổi đẹp nhất, vì vậy ấn tượng vốn có dường như đều được bỏ thêm vào lăng kính mộng ảo. Mỗi một lần hồi tưởng, yêu thương ấp ủ sẽ tăng một phần.
Vậy nên không thể quên được, lại không có cách nào để làm lại từ đầu.
“Em hiện tại ô uế, không xứng với anh.”
“Cho nên thu hồi câu nói lúc trước bảo anh chờ em nhé.”
“Đừng chờ, kiếp sau làm cha con cũng không tồi.”