Phó Sinh ôm Tu Từ, lòng thì đau mà không biết nên làm gì.
Anh chỉ có thể bọc Tu Từ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng quá lo lắng, nếu thật sự là cô ấy làm thì sẽ xem xét mà xử lí.”
Trong thời đại hiện nay, dư luận là một vũ khí sắc bén, nếu biết dùng đúng cách, nó vừa có thể giết người, vừa có thể bảo vệ người.
Con ngươi Phó Sinh chợt ánh lên vẻ rầu rĩ, một khi Tu Từ bị phơi bày trước công chúng...
“Chúng ta lau người trước đã, lau xong ngủ một giấc. Chờ sau khi tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.”
Phó Sinh đứng bên giường, lót áo tắm trên đệm, sau đó đặt Tu Từ lên áo tắm. Anh đi buồng tắm xả một chậu nước ấm, dấp khăn mặt sạch sẽ ướt đẫm.
Toàn bộ quá trình Tu Từ đều rất ngoan, không hề nói lời nào, bảo cậu giơ tay thì cậu giơ tay, bảo cậu cởi quần áo thì cậu cởi quần áo.
Nhiệt độ trong phòng vẫn ổn, Phó Sinh không lo cậu sẽ bị lạnh, liền cởi bỏ quần áo dọc theo tứ chi, để thân thể gầy gò phơi bày trong không khí.
Phó Sinh cẩn thận lau người giúp cậu, mỗi một nơi đều không bỏ qua, mãi đến khi ngón tay chạm đến bắp đùi, ánh mắt Phó Sinh dừng lại hồi lâu.
Nơi đó xăm tên của anh — FUSHENG.
Đây là nơi bí mật mà đêm qua anh lưu luyến quên về, mỗi một kí tự đều bị dấu hôn phủ kín. Tu Từ dùng phương thức này biểu đạt tình cảm của bản thân, nên anh cũng dốc toàn lực đáp lại.
Tu Từ ở phương diện này quá mềm mỏng, vừa lớn mật vừa quyến rũ, cậu tùy ý để Phó Sinh lăn lộn đùa nghịch mà không một câu oán hận nào.
Lúc lau đến chỗ không thể nói, Phó Sinh vội vàng lau xong, bản thân anh dường như cũng bốc hỏa, nhiệt độ quanh thân có hơi nóng.
Anh lại ngâm khăn mặt vào trong nước, sau đó vắt khô, bao bọc cẳng chân thẳng tắp xinh đẹp của Tu Từ.
Cuối cùng anh nắm mắt cá chân gầy yếu của Tu Từ, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn: “Xong rồi, em ngủ đi.”
Thật ra bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới mười giờ, nhưng Phó Sinh sợ Tu Từ nghĩ nhiều, bèn dụ dỗ cậu uống thuốc ngủ.
“Anh đừng đi.”
Tu Từ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, cậu dùng sức cầm lấy cánh tay Phó Sinh, có vẻ bất an vô cùng.
“Không đi.”
Phó Sinh cũng đã tắm qua loa rồi, anh cùng Tu Từ đồng thời nằm xuống: “Ngủ cùng em.”
Tu Từ ừ một tiềng trầm trầm, siết thật chặt áo ngủ Phó Sinh, cả người hệt như bạch tuộc bấu víu vào Phó Sinh, như thể hơi thả lỏng chút thôi là anh sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Trong lòng Phó Sinh vừa yên lòng phục tùng vừa bất đắc dĩ, tư thế chặt chẽ như thế khiến anh rất khó để không dậy cảm giác đấy...
“Ngủ ngon...”
Trước khi nhắm mắt, Tu Từ nhớ nhung mà dụi vào cổ Phó Sinh, nhưng tác dụng của thuốc đến rất nhanh, ý thức không khống chế nổi dần chìm xuống.
Dỗ Tu Từ ngủ xong, Phó Sinh thì lại không hề buồn ngủ tí nào. Anh vỗ nhẹ lưng Tu Từ, cánh tay còn lại do dự một chút rồi vẫn lấy điện thoại ra xem động thái trên internet bây giờ.
Bằng cách nào đó cái chết của Đỗ Thu Xuyến đã bị tiết lộ, có vẻ truyền thông đã sớm nhận được tin tức rồi đến hiện trường, gần như là cùng lúc với cảnh sát.
Dù những bức ảnh đáng sợ đó vừa tuồn ra vài giây đã bị xóa, nhưng vẫn có không ít cư dân mạng nhanh tay lẹ mắt đăng ảnh xuống dưới.
Phó Sinh lướt xem miêu tả chung của những người đã xem được ảnh. Đỗ Thu Xuyến chết do vết thương bị dao chém, khắp toàn thân có hơn hai mươi vết chém, toàn bộ đều ở chính diện nhưng không ở những chỗ hiểm.
Ngoài ra, phần da phía trước của cơ thể không còn chỗ nào lành lặn, giống như thịt bị róc xuống từng mảng, còn nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều.
Ngoài ra, trên sàn nhà hiện trường vụ án còn có một dòng chữ viết bằng máu — Súc sinh là tôi, người không được chết tử tế cũng là tôi.
— Trời ơi, ai làm vậy? Tại sao có thể như vậy chứ! Quá vô nhân tính, còn chưa đủ hả giận!!
— Chết như này quả thật hơi thảm... Nhưng mà, làm đẹp đấy!
— Sẽ là ai làm nhỉ? Hàng chữ này thật sự là Đỗ Thu Xuyến tự mình viết sao?
— Khẳng định không phải gã viết, chuyện người sắp chết bỗng nói việc thiện sẽ không tồn tại trên người loại súc sinh như gã đâu.
— Chết thì tốt, tôi ngột ngạt hai ngày, tâm tình cuối cùng cũng vui lên chút.
— Tuy hắn chết rất thảm nhưng tôi thật sự không thể thương xót nổi, chỉ là người động thủ giết hắn không đáng, quá hấp tấp, phải đánh đổi cả nửa kiếp người.
— Phải nói là báo ứng chứ, dù kết cục của hắn có như này cũng không thể đem những sinh mạng bị tổn thương trong quá khứ, bị phá hủy gần nửa đời người về.
— Thật sự đây là lần đầu tôi cảm thấy chết đi thật tốt.
— Mọi người đừng như vậy, chúng ta cảm thấy sảng khoái thật, nhưng hành vi này là sai lầm, cũng không đáng. Cặn bã sẽ có pháp luật trừng trị, bạn động thủ với hắn, pháp luật cũng sẽ trừng trị bạn đấy!
— Đồng ý, thật sự không đáng. Chỉ hy vọng nếu tìm được người gây án có thể xem xét xử lý phù hợp...
— Có ai xem ảnh hiện trường như tôi chưa? Cảm thấy rất kì quái, gương mặt Đỗ Thu Xuyến so với gương mặt bị truy nã của hắn dường như không hề có chỗ tương tự, toàn thân đều mập mạp, nhưng chính phủ vừa đưa thông báo xác nhận người này là hắn...
— Tôi cũng xem rồi, cộng cả thông báo chính thức cũng rất lạ. Báo cáo sơ bộ cho thấy toàn thân Đỗ Thu Xuyến từ trên xuống dưới có tổng cộng hai mươi bảy vết chém, đa số tập hợp tại thân người và chi trái, về những chỗ bị róc thịt thì không nơi nào lành lặn trừ cánh tay phải. Hiện trường tạm thời chưa phát hiện tung tích của người thứ hai, thế nhưng trong phòng vệ sinh có một đống than tro bị thiêu đốt, bước đầu suy đoán là ảnh chụp.
— Sao mà nghe mọi người nói cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai...
— Hơn nữa hai mươi nhát chém cũng không ở chỗ hiểm... Cái này chỉ có nhân viên chuyên nghiệp mới có thể làm được đi?
— Trời ơi, cảm giác phạm vi thu hẹp lại rồi, chỉ cần tra những nạn nhân mấy năm nay, có người làm công việc liên quan đến y tế hay không là có thể loại trừ một lượng lớn người...
— Hơi khó, dù sao nạn nhân của Đỗ Thu Xuyến cũng nhiều lắm chứ. Trung tâm ấy mở mười năm, với cả cũng không nhất định là người bị hại, có thể là người thân thuộc hay ai đó...
— Huhu tôi mong cuối cùng không tra được, hãy nhanh tự thú đi, tuy Đỗ Thu Xuyến chết cũng không hết tội nhưng cách chết này thật sự rất ác liệt, ra đầu thú thì cũng có nhiều khả năng được khoan hồng hơn...
Phó Sinh im lặng hồi lâu, khẽ phát ra một tiếng thở dài.
Tu Từ trong lòng anh cũng ngủ không yên, hai tay vẫn siết thật chặt quần áo anh.
Phó Sinh nhẹ nhàng chặn lại hai chân đang cọ loạn của Tu Từ, hoàn chỉnh giam chặt cậu vào lòng, cậu mới hoàn toàn yên tĩnh lại, không động đậy nữa.
Người khác ngủ đều không thích quá gò bó, nhưng Tu Từ lại thích bị Phó Sinh giam cầm, dường như chỉ khi có ràng buộc cậu mới có cảm giác an toàn.
Phó Sinh không quen biết Lâm Nhiễm, ngoại trừ lần trước từng thấy dáng vẻ cô trong video thì không còn biết gì khác.
Nếu nói lý trí, cô bé này không hề có chút quan hệ gì với anh. Phó Sinh đồng cảm với những chuyện cô từng trải qua, nhưng nếu như việc này thật sự là do cô làm, chỉ có tự thú mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng...
Điều kiện tiên quyết để tự thú là cô còn bận tâm đến cuộc sống sau này.
Cô thật sự còn để ý sao?
— Tin sốt dẻo đến!!!!! Khiếp đảm, Đỗ Thu Xuyến từng làm phẫu thuật chuyển giới!!
— ** má ** má ** má!!!
— Tôi tra thử rồi, Đỗ Thu Xuyến chắc vì trốn truy nã mới làm phẫu thuật chuyển giới, hắn uống quá nhiều thuốc nội tiết tố nữ nên cả người mới nhìn như vậy...
— Thân phận của hắn bây giờ cũng ở quốc gia kế bên, ôi trời, rốt cuộc hắn mang giới tính nam hay nữ?
— Giới tính nữ đi. Hình như hắn không còn bộ phận kia nữa, nhưng chính phủ không nói cụ thể, chỉ giải thích về nguyên nhân mặt hắn thay đổi, giống như từng phẫu thuật thẩm mỹ vậy...
— Hắn sống cũng khó khăn quá ha... Nhưng mà thật sự đáng đời, nếu lúc trước không làm ra những chuyện táng tận lương tâm thì sao phải sống thành như vậy?
— Mấy người không cảm thấy chuyện Đỗ Thu Xuyến thế mà lại ở trong nước là một việc rất kỳ quái à.
— Có khi hắn không ngờ danh tiếng đã qua lâu vậy rồi mà vẫn có người nhớ kỹ hắn, muốn giết hắn.
— Hắn hoàn toàn có thể trốn ở nước ngoài không quay về, cũng có thể sống tạm bợ một thời gian mà.
Đỗ Thu Xuyến vì cớ gì lại về nước vào lúc này, không ai nói rõ được. Phó Sinh không quan tâm chuyện này, chỉ cần đừng đánh chủ ý lên đứa nhỏ nhà anh.
Tu Từ không biết mơ thấy gì, nhắm mắt lẩm bẩm: “Anh ơi.”
Phó Sinh vỗ nhẹ lưng cậu: “Tôi đây.”
Đến tận quá nửa đêm, Phó Sinh vẫn không thể ngủ. Anh nghĩ về rất nhiều chuyện, những thứ anh nợ Tu Từ trong quá khứ, những thứ anh sẽ đem đến cho Tu Từ trong tương lai.
Còn cả con đường tương lai Tu Từ muốn đi như thế nào?
Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, nếu có một ngày tất cả những gì Tu Từ từng trải qua đều bị phơi bày trước mắt công chúng, cậu thật sự sẽ chịu đựng được những lời nói bóng nói gió đó ư?
Không phải lòng ai cũng mang thiện ý, đặc biệt là khi Tu Từ còn là một nhân vật của công chúng, những cặp mắt ẩn hiện trong âm thầm có thể đem đến vô số ác ý.
Rạng sáng bốn giờ, Phó Sinh vừa mới chợp mắt một lát đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Anh vội vàng cài chế độ im lặng, Tu Từ trong lồng ngực cựa quậy mấy lần, hai tay ôm lấy anh, chân cũng quấn chặt anh hơn.
Đợi đến khi lông mày nhíu lại của Tu Từ buông ra, Phó Sinh mới ấn nút nghe: “Hết bận rồi?”
Vẫn là người đàn ông ban ngày: “Chưa hết, vừa được giải lao một lát, đến nói cho cậu tình hình.”
“Nói thế nào?”
“Rất kì quái.” Đối phương khẽ thở dài, “Cậu thấy báo cáo khám nghiệm tử thi tổng quát của Đỗ Thu Xuyến chưa?”
“Là những cái phía đối ngoại của chính phủ đưa ra?”
“Đúng, không chỉ có vậy, Đỗ Thu Xuyến còn bị ung thư tuyến tiền liệt, bản thân hắn không còn bao nhiêu thời gian.”
“Đáng đời.”
“Đúng là đáng đời, cho nên cậu nói thử xem người động thủ phải tội gì chứ?”
Phó Sinh lặng lẽ, có lẽ người này cũng không phải vì để Đỗ Thu Xuyến phải chịu quả báo, chỉ sợ là muốn giải mối hận trong lòng đây.
“Hiện trường cũng rất quái lạ. Nằm ở tầng chín một khu chung cư, hoàn toàn không có dấu vết của người thứ hai, camera xung quanh cũng không phải hiện nhân viên khả nghi.”
“Hung khí ở ngay mặt đất bên cạnh người chết, trên đó chỉ phát hiện dấu vân tay của người đã chết, thịt bị róc trên người hắn cũng do cây dao này gây nên. Trong WC có dấu vết đốt cháy, có vẻ là một vài bức ảnh.”
Phó Sinh hỏi: “Chủ phòng là ai?”
“Phòng này là phòng cho thuê, chủ phòng sơ ý, ngay cả hợp đồng cũng không ký với người ta, vì lúc trước người thuê thanh toán thẳng hai năm tiền nhà trong một lần luôn.
“Đã biết là nam hay nữ chưa?”
“Nữ.”
“...”
Phó Sinh thở nhẹ một hơi, thật ra bọn họ đều biết rõ là ai làm, chỉ là không có chứng cứ thôi.
“Hơn nữa” Đầu bên kia do dự vài giây, “Có một chuyện vẫn chưa công bố ra ngoài, cũng nói luôn cho cậu, có ba nhân viên lúc trước có liên quan đến mắt xích giao dịch đằng sau sự kiện 163 đã chết.”
Phó Sinh có chút bất ngờ: “Chết khi nào?”
“Trước Đỗ Thu Xuyến.”
Đầu bên kia điện thoại dừng một lát: “Ba người bọn họ trước khi chết đều đã từng gặp mặt Đỗ Thu Xuyến. Từ một góc độ nào đó mà nói, Đỗ Thu Xuyến là người cuối cùng nhìn thấy bọn họ.”
“Bị giết? Tại sao?”
Phó Sinh khẽ nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút, trong đầu đột nhiên hiện ra những gì đã thấy trên mạng —
“Đỗ Thu Xuyến không có chức năng nam giới phải không?”
Người kia chế nhạo nói: “Chuyển giới, cậu nghĩ sao.”
“Có phải hắn không có con không?”
“Có ý gì?”
Người bên kia điện thoại sững sờ, còn chưa kịp hỏi lại đã thấy đồng nghiệp gào một câu: “Tìm thấy Lâm Nhiễm rồi, cô ấy ở cô nhi viện!”
“Mang người tới chưa?”
“Đang ở phòng bên đây, anh cả đi xem thử xem, hình như chúng ta nghi ngờ nhầm người rồi...”
Phó Sinh bên này nhíu nhíu mày, lại nghe thấy đồng nghiệp của bạn nói tiếp: “Lâm Nhiễm ở cô nhi viện cả ngày, có rất nhiều người chứng minh, camera gần đó cũng xác nhận chuyện này.”
Phó Sinh: “...”
Nếu như không phải Lâm Nhiễm, vậy thì là ai?
Hoặc, suy đoán của anh đã đúng.