Trong chớp mắt ấy, đầu Phó Sinh đã suy nghĩ đủ trăm thứ chuyện. Anh yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tu Từ, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không sao.”
Tu Từ liếc nhìn màn hình điện thoại Phó Sinh: “Vậy em đi trang điểm.”
“Được.”
Phó Sinh nhìn bóng lưng Tu Từ, đờ đẫn hồi lâu mới gọi lại cho Từ Châu: “Chuyện từ khi nào?”
“Sáng sớm hôm nay.” Từ Châu than nhẹ, “Tôi có đồng nghiệp đang giám sát cô ấy, mấy bữa nay cô ấy vẫn luôn ở cô nhi viện, sáng nay đột nhiên lại không còn tăm hơi.”
“Có thể là về nhà không?” Phó Sinh hỏi.
“Chúng tôi đến nhà cô ấy xem thử rồi, mẹ và cha cổ đang om sòm vụ ly hôn, không biết tung tích con gái.”
“Cậu muốn tôi hỏi Tu Từ?” Phó Sinh hiểu rõ ý đồ của Từ Châu khi gọi điện qua đây.
“... Phải.” Từ Châu có chút khó xử, “Tuy tạm thời chưa có bằng chứng để buộc tội cô ấy, nhưng khi vụ án còn chưa sáng tỏ, chúng tôi phải luôn kiểm soát tình trạng của cổ —”
“Trong danh sách không chỉ có duy nhất ba người bị Đỗ Thu Xuyến giết chết.”
“... Xin lỗi.” Phó Sinh nhíu mày, “Tôi sẽ không để Tu Từ dính vào những chuyện này. Chưa kể em ấy còn chưa biết, mà có biết tôi cũng không thể ép hỏi em ấy.”
“Cậu... Thôi, tôi cũng chỉ đến thử vận may, khả năng cô dâu nhỏ nhà cậu biết cũng không cao.”
Từ Châu không bất ngờ với kết quả này: “Trạng thái cậu ấy dạo gần đây sao rồi?”
“... Lúc tốt lúc kém.” Phó Sinh khẽ thở một hơi, “Em ấy đang lén lút ngừng thuốc.”
Từ Châu cười hừ một tiếng: “Chính vì cậu chiều cậu ấy quá, lúc cần thiết phải hung ác tí chứ. Cậu ấy gạt cậu làm một chuyện, vậy cậu phải cho cậu ấy biết hậu quả rất nghiêm trọng, lần sau cậu ấy mới không dám làm nữa.”
Phó Sinh: “...”
Nói thì đơn giản, lúc bắt tay vào làm nào có dễ dàng như vậy?
Tu Từ với Phó Sinh mà nói là đánh cũng không được, mắng nhiều một tiếng cũng không nỡ. Có lúc Phó Sinh thật sự không biết nên làm sao với Tu Từ bây giờ.
Ít nhất là trước kia khi trạng thái tâm lý khỏe mạnh, Phó Sinh còn có thể hung dữ với cậu một cách thích hợp, cãi nhau cùng cậu, để bản thân cậu tỉnh ra.
Nhưng hiện tại sức khỏe tâm lý của Tu Từ không ổn, nói chuyện hơi lớn tiếng chút thôi cũng sợ cậu suy nghĩ nhiều, chứ đừng nói là cãi nhau hoặc bơ lác đối phương.
“Cảnh thứ hai mươi sáu phân cảnh một lần một Action!”
【 “Tham kiến mẫu hậu.” Mộ Tương lời lẽ tôn kính, nhưng không hề có ý định hành lễ, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo nhìn nữ nhân đoạt hậu vị của mẹ ruột mình.
“Ngươi rất ghét ta.” Hoàng hậu Giang Dao vẻ mặt ôn hòa, rõ ràng tuổi tác ngang bằng Mộ Tương nhưng không thể không khuất thân dưới thân một lão nam nhân.
“Người là mẫu hậu, sao nhi thần lại ghét người được.” 】
Tu Từ đối mặt với Phó Sinh ngoài sân mang vẻ mặt có tâm sự rõ ràng, há miệng còn chưa kịp nói gì, phân cảnh tiếp theo đã bắt đầu.
“Cảnh thứ hai mươi sáu phân cảnh hai lần một Action!”
【 “Vào sinh nhật thái tử năm ngoái, ta đã thấy người.”
Giang Dao tự xưng “ta”, lời nói mơ hồ phát triển về hướng tà đạo nhân luân: “Lúc đó đã nghĩ rằng nhị hoàng tử mi mục như họa, khí chất phi phàm, không hề thua kém thái tử.”
“... Mẫu hậu muốn nói gì?” 】
Vẻ mặt Phó Sinh giây phút này giống hệt như Giang Dao, hơi lặng lẽ nhìn Tu Từ, lời trong miệng chưa ra đã nuốt vào, như đang suy nghĩ nên cất lời ra sao.
“Cảnh thứ hai mươi sáu phân cảnh ba lần một Action!”
【 “Ngày ấy ta về đến nhà, phụ thân liền hỏi ta rằng trong mấy vị hoàng tử ta coi trọng nhất vị nào.”
Ý của Giang thống soái chính là con gái của ông vừa ý vị nào, ông sẽ đi nâng đỡ vị ấy.
Nhưng không ngờ, con gái thế mà lại nói ra tên của nhị hoàng tử ông không coi trọng nhất.
Mà vẻ quý mến trong mắt Giang Dao lộ rõ ra ngoài, Giang thống soái quá yêu con gái nên đành chiều theo ý nàng.
Trước khi kịp liên hệ Mộ Tương, lão hoàng đế liền hạ thánh chỉ muốn nạp Giang Dao làm phi. 】
Tu Từ yên lặng đứng tại chỗ để thợ trang điểm dặm lại lớp trang điểm, cách một đám người bận rộn cùng Phó Sinh nhìn nhau.
“Cảnh thứ hai mươi sáu phân cảnh bốn lần một Action!”
【 “Ta nói tên ngươi khi nghe xong câu hỏi của phụ thân.”
Giang Dao giơ tay vuốt lên hoa đào trên cành: “Vốn tưởng rằng không lâu sau có thể chờ đến ngày đại hôn của chúng ta, mà không ngờ tương lai sẽ bị cha ngươi cưỡng ép nhét vào hậu cung.”
Mộ Tương: “...”
Giang Dao đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt mỉm cười: “Thực căn thảo là một loại độc dược mãn tính, phụ thân bảo ta rằng hoàng thượng năm đó đã dùng thực căn thảo độc chết hoàng đế, e là hắn chẳng nghĩ tới bản thân sẽ sa vào đường cũ của phụ hoàng nhỉ?” 】
Lòng Tu Từ run mạnh một cái, không phải là bàng hoàng vì chuyện hạ độc bị phát hiện của phim, mà vì Phó Sinh ngoài sân sau khi liếc mắt nhìn điện thoại thì lông mày nhíu vào thật sâu, nhìn về phía cậu bên này.
Anh nhìn thấy gì? Ai đang trò chuyện với anh?
Là phát hiện vụ camera hay chuyện gì khác...
“Cảnh thứ hai mươi sáu phân cảnh năm lần một Action!”
【 “...” Sau khi khựng lại vài giây, Mộ Tương mở miệng hỏi, “Mẫu hậu muốn gì?”
“Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, ta có thể để phụ thân giúp ngươi. Binh quyền trong tay thái tử lớn hơn ngươi, Lạc Hoàng cũng bừng bừng dã tâm, thế lực của nàng ta lại không thể khinh thường. Nếu phụ thân đứng về phía ngươi, tất cả sẽ thuận lợi hơn nhiều...”
“Điều kiện là sau khi chuyện đã thành — ngươi cưới ta.”
“Không thể.” Sắc mặt Mộ Tương lạnh đi trong chớp mắt.
Giang Dao cũng không bất ngờ với cậu trả lời này, trái lại lại có chút thoải mái: “Vậy thì thay điều kiện, sau khi chuyện thành công, ta muốn được vị trí thái hậu ngang hàng với mẫu phi ngươi.” 】
“Qua.”
Phó Sinh cúi người, sau khi xem kỹ vài lần thì không đi tìm Tu Từ đầu tiên mà nói khẽ với Giang Huy bên cạnh: “Buổi chiều tôi phải ra ngoài một chuyến, đến tối trở về, anh giúp tôi để ý Tu Từ, đừng để em ấy chạy loạn... cũng đừng để em ấy bị bắt nạt.”
Giang Huy liếc mắt nhìn Tu Từ lẻ loi đứng một bên, thoáng do dự: “Tôi thì không thành vấn đề, nhưng cậu có muốn thương lượng trước với cậu ấy không?”
Phó Sinh ừ một tiếng, đến bên Tu Từ giúp cậu chỉnh lại tóc giả bị gió thổi loạn: “Bé con...”
“Em xin lỗi.”
“Cái gì?” Phó Sinh sững sờ.
“Có phải anh giận em không?” Tu Từ đột nhiên ôm chầm lấy anh.
Xung quanh có vài ánh mắt đánh giá nhìn sang, Phó Sinh hơi bất đắc dĩ ôm lấy đứa nhỏ: “Tại sao lại phải giận em?”
“Em không biết.” Tu Từ siết chặt quần áo Phó Sinh, mặt chôn trong lồng ngực anh, “Trông anh... không vui mấy.”
Phó Sinh nhất thời nói lỡ, biết rằng mình vừa khác thường đã khiến Tu Từ suy nghĩ nhiều.
Anh hơi kéo giãn khoảng cách của hai người, nắm cằm Tu Từ đặt xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ở trước mặt mọi người.
Mọi người mắt trông mũi mũi trông tim tim giả mù, có Tiêu Duyệt che miệng làm dáng vẻ muốn rít gào.
“Là tâm trạng không ổn lắm, nhưng không liên quan tới em.”
Phó Sinh lựa lời, nói dối Tu Từ: “Em còn nhớ Từ Châu không?”
“... Là cảnh sát gọi điện thoại cùng anh.”
Phó Sinh dở khóc dở cười: “Cậu ấy là bạn cấp ba của tôi, là cái người mới đầu gọi em là nhóc theo đuôi ấy.”
Tu Từ dừng vài giây, miễn cưỡng nhớ ra món nợ này từ trong kí ức xa xăm: “Có tí ấn tượng.”
“Cậu ấy xảy ra chút chuyện, bị tai nạn xe ngã gãy chân, có khả năng tôi phải đi xem sao.” Phó Sinh mặt không biến sắc nói, hoàn toàn không cảm thấy phải xin lỗi Từ Châu.
“... Anh phải đi?” Âm thanh của Tu Từ trở nên khá cứng ngắc.
“Chỉ đi chiều thôi, đến tối sẽ về.”
Phó Sinh xoa gáy Tu Từ, nhẹ giọng dỗ dành: “Cậu ấy giúp tôi không ít chuyện, nên xảy ra vấn đề đương nhiên phải đi thăm. Lúc trước về nước, tôi vốn định giúp cậu ấy tìm kiếm tin tức của em.”
“... Nhất định phải đi sao?”
“Ừm, tôi đảm bảo buổi tối chắc chắn sẽ trở về.” Phó Sinh làm vẻ mặt nghiêm túc, thiếu điều muốn thề với trời.
“Em không thể đi cùng anh sao?”
“Bé con, chiều em có rất nhiều cảnh quay.” Phó Sinh thở dài, “Nếu em thật sự muốn đi cùng, chỉ có thể lập tức thay đổi thời gian với dàn dựng cảnh mới...”
“Không cần.” Không ngoài dự liệu của Phó Sinh, Tu Từ nhanh chóng từ chối. Cậu mím môi: “Anh về sớm chút.”
Tu Từ không muốn trở thành phiền phức trong mắt Phó Sinh, mà cũng chỉ tách ra nửa ngày mà, đâu có gì phải lo lắng chứ?
Đoàn phim ở đây, lẽ nào Phó Sinh còn có thể chạy mất ư?
“Ngoéo tay, nhất định tôi sẽ trở về trước giờ ngủ.” Phó Sinh móc lấy ngón út Tu Từ, cười cười với cậu.
“... Lừa người phải làm cún.”
...
“Đây chính là cái gọi là nếu không thành vợ anh thì sẽ làm mẹ anh cả đời à?” Vu Mạc nhận lời nhờ vả của Phó Sinh lại đây trò chuyện cùng Tu Từ, miễn cho cậu nghĩ đông nghĩ tây.
Ngụy Lạc biết anh đang nói cảnh diễn vừa rồi của cô và Tu Từ, cũng không nín được cười: “Tu Từ trông trẻ quá. Nếu tôi lớn hơn vài tuổi, khéo người khác lại cảm thấy chúng tôi cách cả một thế hệ thật.”
Khí chất quanh thân Ngụy Lạc trông có vẻ đã thả lỏng hơn nhiều, hẳn là vì chuyện Lâm Trình An đã bị ban ngành liên quan bắt giữ cũng như sắp sửa mở phiên tòa thẩm tra xét xử.
Trải với cô, tâm tình Tu Từ rõ ràng là không tốt. Phó Sinh vừa đi, vành mắt cậu đỏ hết lên, người không biết còn tưởng rằng cậu và Phó Sinh cãi nhau rồi chứ.
Nghe người bên cạnh bàn tán, cậu cũng chẳng định tham dự, chỉ nhìn chằm chằm về hướng Phó Sinh rời đi.
- -
Phó Sinh mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe. Từ Châu thì đương nhiên là không sao, chỉ là anh kiếm đại một cái cớ thôi.
Vừa nãy trong quá trình Tu Từ đóng phim, anh suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy không nên bỏ mặc Lâm Nhiễm, dù sao Tu Từ đối với cô cũng không phải không hề để tâm.
Anh nhắn tin với Merlin, kể hết tất cả những chuyện xảy ra gần đây cũng như suy đoán của anh về việc Lâm Nhiễm xúi giục Đỗ Thu Xuyến phạm tội và tự sát, hỏi xem dưới tình huống này Lâm Nhiễm biến mất sẽ xảy ra khả năng gì.
Merlin bên kia nhanh chóng đưa ra đáp án — Muốn rời khỏi thế giới này.
Những người khác trong danh sách cũng không bị ra tay trước khi Đỗ Thu Xuyến chết, cho thấy rằng Lâm Nhiễm cũng không có chấp niệm quá sâu với việc trả thù, mà ngày Lâm Trình An ra tòa cũng đã ấn định, mức án tối thiểu là tù chung thân. Lúc này, mọi xiềng xích giam cầm cô đều đã buông ra...
Phó Sinh lái xe hơn bốn tiếng, đi đến một cổng bệnh viện bị niêm phong —
Nơi đây chính là cơ sở khám và điều trị tâm lý Tu Từ từng ở, cũng chính là nơi gọi là trung tâm điều trị cho người đồng tính.
Đây là vị trí có khả năng Lâm Nhiễm đang ở nhất mà Merlin đưa ra dựa theo những thông tin đã biết.
Đám Từ Châu cách nơi này quá xa, đi xe qua đây không thể đến nhanh bằng Phó Sinh.
Nơi này đã bị niêm phong hai năm. Dải vải trắng trên cửa chính phất phơ theo gió, hẳn là đã bị người mở ra, thật sự đã có người đến đây.
Phó Sinh nhẹ nhàng đẩy một cái, dễ dàng tiến vào.
Cảm giác đầu tiên sau khi bước vào chính là ngột ngạt, nhìn quanh bốn phía đều là tường vây xám xịt cao ngất, trên tường còn dùng sơn đỏ viết bốn chữ lớn — “Phục tùng tuyệt đối“.
Xung quanh không một bóng người, Phó Sinh đi về phía tòa nhà chính, trong phòng khách chỗ nào cũng có thể thấy giấy tờ vứt đi, bàn ghế phủ một lớp bụi dày.
Nhà chính nhìn qua rất bình thường, chủ yếu là một số phòng khám thông thường, còn có cả phòng làm việc của bác sĩ, trông cũng ra hình ra dạng.
Đi ra khỏi cửa sau của nhà chính sẽ bước vào một thế giới mới, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một sân tập rộng rãi, bốn phía còn có đường chạy, đối diện với đường chạy là nhà ăn.
Sau lưng là núi, gió rất lớn. Phó Sinh đi trên sân tập không một bóng người, gió thổi quần áo anh kêu loạt soạt, dưới chân còn có tiếng sột soạt khi đi trên lá khô.
Nhà ăn bị khóa lại, xuyên qua kính thủy tinh có thể trông rõ tình huống đại khái, bên trong kê rất nhiều bàn nhưng lại không có ghế, trên tường viết một loạt khẩu hiệu màu đen —
Đồng tính luyến ái thật ghê tởm, tôi thật ghê tởm!
Phó Sinh khó chịu nhíu mày, vừa mới quay người đã thoáng trông thấy trên nóc nhà đối diện có một bóng người màu vàng.
Anh vội vã đi vào, tòa nhà này hẳn là nơi được gọi là phòng tạm giam. Phó Sinh không ở lại lâu, đi thẳng đến tầng cao nhất.
Một nữ sinh mặc váy dài màu vàng đứng bên lan can, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì chậm rãi quay đầu lại: “Không ngờ anh sẽ đến.”
“...”
Phó Sinh lần đầu mặt đối mặt cùng Lâm Nhiễm. Không thể phủ nhận, cô là một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, nhưng đáng tiếc trong ánh mắt ấy lại mang theo vẻ tịch mịch và lãnh đạm không phù hợp với tuổi tác, miễn cưỡng làm vẻ đẹp giảm đi vài phần.
Váy dài là loại ngắn tay, ánh mắt Phó Sinh dừng trên cánh tay Lâm Nhiễm. Đó là những vết tích đếm không xuể, so với Tu Từ phải nhiều gấp mấy lần, trải rộng khắp nơi như nhện giăng tơ, vừa dữ tợn vừa khó coi.
“A... xin lỗi, trông hơi xấu.”
Lâm Nhiễm nở một nụ cười nhẹ với Phó Sinh: “Chỉ là chiếc váy này là quà của cô gái tôi thích tặng tôi năm sinh nhật mười tám tuổi, lâu rồi chưa mặc.”
Phó Sinh nhất thời không biết nên dùng lời lẽ gì để khuyên bảo Lâm Nhiễm. Nhìn những vết tích xấu xí trên người cô, Phó Sinh không tưởng tượng được cô gái này đã có tâm thái thế nào mà có thể vừa tổn thương bản thân, vừa khích lệ người bị hại khác sống sót.
“Anh tới để hỏi chuyện Đỗ Thu Xuyến sao?”
Thanh âm Lâm Nhiễm dịu dàng, đề cập đến kẻ thù bình thản như đang nói về một người xa lạ: “Đừng lo, sẽ không dính dáng tới Tu Từ.”
“Bởi vì con?” Phó Sinh thừa dịp cô mở lời lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy...”
Lâm Nhiễm cụp mắt, nhìn tòa nhà dưới chân đã hành hạ cô suốt hai tháng: “Anh thấy cũng nực cười làm sao... Một tên cặn bã chơi đùa với thân thể người khác như vậy, thế mà lại giữ tư tưởng cổ hủ nhất, phải vì dòng họ sinh con nối dõi, nếu không chính là bất hiếu.”