Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 34: Chương 34




Chữ của Hoắc Đình Sâm rất đẹp, vì để hợp với nét chữ của Cố Chi nên không có rồng bay phượng múa, mà chỉ viết ngay ngắn nhưng rất sắc bén, tựa như chỉ cần phóng to lên là có thể trực tiếp treo lên tường.

Cố Chi cẩn thận nhìn tên mình.

Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra tên mình có thể đẹp như vậy.

Nhưng sau khi viết được tên, Hoắc Đình Sâm sẽ rời đi, sau này sẽ không tới nữa.

Hoắc Đình Sâm rời đi, chỉ còn lại một mình Cố Chi trong thư phòng.

Cô phồng má, dáng vẻ giống như một con cá nóc nhỏ, cầm bút lên, viết ba chữ Hoắc Đình Sâm mà mình mới học được, sau đó lại thêm hai ký tự nữa: XX.

Hoắc Đình Sâm, XX.

Cố Chi hài lòng nhìn tác phẩm của mình, muốn mình phải học được hai chữ phía sau này.

- --

Hoắc Đình Sâm lái xe về Hoắc trạch, bảo vệ thấy là xe của thiếu gia liền cung kính mở cửa.

Mười giờ tối, Hoắc trạch rất yên tĩnh, chỉ có đèn là vẫn sáng như cũ, những cây phong được trồng so le với từng ngọn đèn trong vườn.

Hoắc Đình Sâm ném áo khoác âu phục cho quản gia, cởi một nút áo sơ mi, trở về phòng mình.

Triệu Hàm Thiến mặc một cái váy ngủ lụa màu trắng đứng ở đầu cầu thang tầng hai, mỉm cười với anh: “Đình Sâm.”

Hoắc Đình Sâm thấy bóng người của Triệu Hàm Thiến, khẽ cau mày.

“À,” Triệu Hàm Thiến cười một tiếng, giải thích: “Tối nay nói chuyện phiếm với bác gái hơi muộn, bác gái bảo em ở lại đây một đêm.”

Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Ừ.”

Triệu Hàm Thiến nghiêng đầu một chút, nhìn Hoắc Đình Sâm, tựa như muốn hỏi gì đó, cuối cùng không hỏi mà chỉ cười với anh, “Ngủ ngon.”

Cô ta nói xong liền rời đi.

Ánh mắt Hoắc Đình Sâm nhìn theo bóng lưng Triệu Hàm Thiến, một lần nữa xác nhận, lòng mình vẫn bình tĩnh như nước.

Bình tĩnh đến mức còn không bằng tâm trạng của anh khi ngồi trong thư phòng đợi Cố Chi.

Người đàn ông nhẹ nhàng mở cửa phòng mình.

Anh không muốn hoãn việc đính hôn, mà là muốn hủy bỏ.

Bên kia, Triệu Hàm Thiến vẫn giữ nụ cười trên mặt cho tới khi về phòng ngủ, đợi đến khi cô ta xoay người đóng cửa lại, nụ cười kia giống như một luồng khói xanh, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

——

Tiệm may Chức Dương Thành Y càng lúc càng có danh tiếng trong giới thượng lưu nhờ vào giá cao và kỹ thuật may đặc biệt, đơn trong tiệm càng ngày càng nhiều, Cố Chi nhìn thấy đơn hàng đang tăng nhanh liên tục, cắn răng nói: “Không nhận đơn mới nữa, làm hết những đơn đang có thôi.”

Quản lý hết sức kinh ngạc: “Tại, tại sao?” Bộ sườn xám đắt như vậy mà vẫn có người đặt, bây giờ đột nhiên dừng không nhận nữa, vậy chẳng phải là có tiền mà không kiếm sao?

Cố Chi có tính toán khác.

Quần áo của tiệm may Chức Dương Thành Y đắt ở chỗ nó có kỹ thuật may tinh xảo và có giới hạn số lượng, không phải là ai cũng có thể mua được, mà đơn đặt hàng bây giờ càng ngày càng nhiều, giới thượng lưu lại nhỏ, đến lúc đó trên người các chị em đều có sườn xám tương tự như một cái sườn xám bình thường vậy, mất đi tính khan hiếm, sẽ không đáng giá.

Có vài thứ, không mua được mới là tốt nhất.

Quản lý nghe xong liền hiểu.

Lần trước phú bà đã bảo dừng nhận thêm đơn, Cố Chi bảo bày mấy bộ sườn xám đẹp để nếu khách có đến thì không đến nỗi mất hứng mà về, đồng thời phân phó thợ may và nhà thiết kế làm thêm mấy kiểu mới, không cần phải đặt trước, thậm chí còn làm một số món phụ kiện khác như giày và túi để bán trực tiếp.

Cố Chi lại đi đến tiệm trang sức Vĩnh Mỹ xem một vòng, thái độ phục vụ của nhân viên cửa hàng rất nổi tiếng ở Thượng Hải, có rất nhiều khách quen, bởi vì kinh doanh tốt nên Cố Chi định mở thêm một chi nhánh trong hai ngày tới.

Cố Chi đi dạo một vòng nơi buôn bán rồi về nhà, nhận được điện thoại của Cổ Dụ Phàm, nói có người tìm cô.

“Tìm tôi?” Cố Chi không hiểu, “Ai vậy?”

Cổ Dụ Phàm: “Là một vị tiểu thư họ Triệu, cô ấy nói rằng cô biết cô ấy, cho dù bây giờ không biết thì sau này chắc chắn sẽ biết, hẹn cô ba giờ chiều gặp ở quán cà phê Tước Lam.”

Cố Chi nhớ lại mình quen vị tiểu thư họ Triệu kia từ khi nào, lại hỏi Cổ Dụ Phàm: “Ông có nhìn thấy cô ấy không, dáng vẻ thế nào?”

Cổ Dụ Phàm: “Không, là người hầu của cô ấy đến công ty, nói là tìm ca sĩ Cố Chi, chẳng lẽ cô không biết người này?”

Cố Chi dường như nghĩ đến điều gì, nhỡ miệng đáp: “Không biết.”

Cổ Dụ Phàm: “Không biết? Không biết thì cô đừng đi, có lẽ là một người hâm mộ điên cuồng nào đó muốn gặp cô.”

Cố Chi đáp ứng: “Được.”

Cô nhận điện thoại xong, buông ống nghe xuống, như có điều suy nghĩ.

Nếu như cô đoán không sai, cô biết Triệu tiểu thư kia, chỉ có một Triệu tiểu thư đột nhiên đến tìm cô.

Đến tìm cô làm gì, cô đương nhiên biết rõ là chuyện của cô và Hoắc Đình Sâm.

Cố Chi “hừ” một tiếng, lại nghĩ đến tên khốn Hoắc Đình Sâm.

Đều là tên đàn ông khốn kiếp gây thêm chuyện cho cô, nhưng đúng lúc cô cũng muốn gặp vị tiểu thư này.

Ca sĩ Cố Chi có thể kiêng kỵ Triệu tiểu thư một chút, chẳng lẽ phú bà thần bí của Thượng Hải lại còn sợ một Triệu tiểu thư hay sao?

Ba giờ chiều, Cố Chi dừng xe ô tô của mình trước quán cà phê Tước Lam.

Trong điện thoại chỉ nói địa điểm gặp mặt ở quán cà phê, cũng không có nói cụ thể ở vị trí nào, Cố Chi đến cửa quán, chờ người hầu tới gọi cô: “Cố Chi tiểu thư.”

Người hầu làm động tác tay mời: “Mời cô đi bên này.”

Tước Lam là quán cà phê ngon nhất ở Thượng Hải, giá một tách cà phê đáng giá một bàn sơn hào hải vị trong nhà hàng, trong tiệm hầu hết đều là người tây, Cố Chi đi theo người hầu vào trong một căn phòng riêng, người hầu kéo cửa ra, Cố Chi thấy Triệu Hàm Thiến đang ngồi ở bên trong.

Trước mặt Triệu Hàm Thiến là một tách cà phê, cô ta mặc một bộ quần áo phương Tây màu trắng, trang điểm cũng không quá đậm, cũng không đeo trang sức quá khoa trương, dáng vẻ hào phóng trang nhã, đúng kiểu tiểu thư khuê các.

Quả thật là cô ta.

Đây là lần đầu tiên Cố Chi nhìn Triệu Hàm Thiến ở khoảng cách gần như vậy. Hai lần trước cô chỉ nhìn thấy ở xa xa, lúc này nhìn gần trong lòng Cố Chi khá đắc ý.

Cô phát hiện Triệu Hàm Thiến xinh chỉ là do có khí chất, tách khỏi khí chất danh viện cùng trang sức, nếu nhìn kỹ thì kỳ thật cũng không được như thế này.

Nói trắng ra, Triệu Hàm Thiến không đẹp bằng cô.

Triệu Hàm Thiến nhìn thấy Cố Chi, ánh mắt hai người giao nhau, Cố Chi cũng không khách khí với cô ta nữa, trực tiếp đi vào, ngồi đối diện với cô ta, “Có chuyện gì thì nói đi.”

Triệu Hàm Thiến dường như không nghĩ tới Cố Chi lại thẳng thắn với cô ta như vậy, cô ta vuốt tóc ra phía sau tai, cười: “Cố Chi tiểu thư, tôi đã từng nghe qua đĩa nhạc của cô rồi, hát thực sự khá hay.”

“Cảm ơn.” Cố Chi cũng không khiêm tốn, “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Triệu Hàm Thiến: “…….”

Cô ta hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt cũng phai mờ đi không ít, nếu không cần khách sáo nữa liền thay đổi sắc mặt rất nhanh, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng xa cách, cô ta mở miệng nói: “Nói vậy Cố tiểu thư cũng biết, tôi sắp đính hôn với Đình Sâm.”

Cố Chi thực sự không có gì để nói về chuyện này: “Tôi nghe nói hai người muốn đính hôn từ mấy tháng trước rồi, đến bây giờ mới sắp đính hôn, tôi nói này hai người có thể nhanh lên chút không, không phải chỉ là chuyện đính hôn sao, sao lại giống như vải bó chân của bà già vậy, để lâu thành thối đấy, cô có biết mọi người ở Thượng Hải thấy hai người mãi còn chưa đính hôn còn thấy rất phiền không.”

Triệu Hàm Thiến cố gắng nén lửa giận trong lòng, chỉ là ngón tay đang cầm tách cà phê đã nắm thật chặt, “Không cần Cố tiểu thư lo nghĩ, tôi và Đình Sâm sẽ đính hôn đúng hẹn.”

Cố Chi “ừ” một tiếng. Cô phát hiện trước mặt mình là tách cà phê, cô không thích uống cà phê, ở trước mặt Triệu Hàm Thiến không cần phải giả bộ, vì vậy liền kêu người phục vụ ở bên ngoài cửa lấy cho cô một cốc nước lọc.

Triệu Hàm Thiến lạnh lùng nhìn dáng vẻ thờ ơ của Cố Chi. Ngoại trừ khuôn mặt ra, không hiểu sao Hoắc Đình Sâm lại giữ cô bên người những ba năm, thậm chí còn muốn nạp cô làm vợ lẽ, cho dù sau đó đã chia tay, nhưng vẫn còn vương vấn không dứt được, những lúc không ở công ty hay ở nhà cũng đi đến tìm người phụ nữ này.

Thậm chí có một đêm, hai người còn ở lại khách sạn Westin. Nghĩ đến đây, Triệu Hàm Thiến âm thầm cắn răng.

Cố Chi uống một ngụm nước lạnh, Triệu Hàm Thiến ung dung lấy trong túi xách ra một món đồ, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt cô.

Cố Chi thấy trên bàn là một tờ chi phiếu, số tiền là một trăm ngàn.

Triệu Hàm Thiến: “Tôi cũng không vòng vo với Cố tiểu thư nữa, đây là chi phiếu, cô cầm rồi rời khỏi Hoắc Đình Sâm đi.”

Cố Chi nghĩ trong đầu Triệu Hàm Thiến thật hào phóng, một trăm ngàn này quả thật không phải con số nhỏ, không nghĩ tới tên đàn ông khốn kiếp Hoắc Đình Sâm này còn đáng giá như vậy, nếu là trước kia sợ rằng cô đã động lòng, chỉ là bây giờ cô còn có thể tùy tiện quyên góp ba trăm ngàn, làm sao để một trăm ngàn này vào mắt.

Cô cũng không thèm để ý đến chuyện rời khỏi Hoắc Đình Sâm, chỉ là không muốn hạ thấp mình trước mặt Triệu Hàm Thiến.

Nếu như là người khác bảo cầm một trăm ngàn để rời đi, Cố Chi chắc chắn sẽ nhận lấy hơn nữa còn rời đi không quay đầu lại, nhưng nếu là Triệu Hàm Thiến thì lại khác.

Phụ nữ là một sinh vật kỳ quái, kỳ quái vô cùng.

Cô không thích người phụ nữ này, người phụ nữ này tựa như muốn đè đầu cưỡi cổ cô, ở trước mặt người phụ nữ này, cô không lấy tiền, cần mặt mũi.

Cố Chi bĩu môi, nói: “Hóa ra Hoắc tiên sinh trong lòng vị hôn thê chỉ trị giá một trăm ngàn, thật là rẻ tiền.”

Triệu Hàm Thiến có vẻ không nghĩ tới cô sẽ như vậy, khẽ mỉm cười: “Một trăm ngàn này dĩ nhiên không đáng nhắc tới, nhưng tôi khuyên Cố tiểu thư vẫn nên nhận đi, nếu không tôi không muốn Cố tiểu thư bận đến phút cuối cùng.”

“Tôi không quan tâm Cố Chi tiểu thư là muốn làm vợ lẽ phải cúi đầu gọi tôi một tiếng phu nhân, hay là muốn ngồi vào vị trí của tôi tự xưng là Hoắc phu nhân, tôi hy vọng cô biết, hai điều này cô vĩnh viễn không thể làm được.”

Cố Chi thuận miệng hỏi: “Tại sao tôi không thể làm được.”

Triệu Hàm Thiến liếc nhìn Cố Chi, vẫn là giọng điệu xem thường, chậm rãi nói: “Dĩ nhiên bởi vì chúng ta khác nhau.”

Cố Chi dĩ nhiên biết cô ta nói khác nhau là gì, dẫu sao Triệu Hàm Thiến muốn nói hai người khác nhau ở gia thế, học thức.

Sắc mặt Cố Chi cũng lạnh xuống, mím chặt môi. truyện tiên hiệp hay

Cô càng vui mừng mình không làm vợ lẽ của Hoắc Đình Sâm, mất công lúc trước cô còn suy nghĩ, sau khi mình vào làm vợ lẽ ở Hoắc gia thì sẽ bị giảm bớt cảm giác tồn tại, không nên chọc giận Hoắc Đình Sâm, nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù cô bị hạ thấp cảm giác tồn tại đến mức trong suốt, cuộc sống căn bản cũng không tốt hơn.

Nói không chừng trong một đêm nào đó, mình bị Triệu Hàm Thiến, hay là người Triệu gia muốn bảo vệ con gái, thần không biết quỷ không hay xử lý mình.

Không, có bà Hoắc ở đây, cô căn bản không vào được cửa Hoắc gia.

Ánh mắt Cố Chi đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn Triệu Hàm Thiến, hai người đối chọi nhau gay gắt.

Triệu Hàm Thiến dường như rất để ý Hoắc Đình Sâm.

Bây giờ Cố Chi đã không còn là Cố Chi trước đây, cho nên Triệu Hàm Thiến càng muốn có được, vậy cô càng phải đoạt lại trước cô ta một bước.

Cố Chi đứng dậy: “Cảm ơn Triệu tiểu thư đã chiêu đãi, chỉ là xin lỗi đã làm cô thất vọng rồi, rõ ràng là vị hôn phu của cô nhưng có vẻ anh ấy quan tâm tới tôi hơn.”

Cô nhướng mày, nói với giọng điệu khiêu khích.

“Cô!” Triệu Hàm Thiến cho tới bây giờ có vẻ chưa bao giờ gặp đối thủ như vậy, dầu muối không ăn, thấy Cố Chi sắp đi, bắt lấy cánh tay cô, cánh tay của Cố Chi bị móng tay của cô ta cắm đau, vùng vằng tay ra mà Triệu Hàm Thiến vẫn không buông, Cố Chi cau mày, lấy cốc nước trên bàn trực tiếp hắt vào người Triệu Hàm Thiến.

Triệu Hàm Thiến cũng không yếu thế, lấy cà phê hắt lại cho Cố Chi.

Trên người Triệu Hàm Thiến là nước lạnh, quần áo phương Tây của cô ta mặc có chất liệu vải không thấm nước, căn bản không ướt bao nhiêu, ngược lại là Cố Chi, trước ngực đều dính cà phê.

Cố Chi cực kỳ hối hận hôm nay đã mặc sai quần áo rồi, cũng chọn sai đồ uống rồi.

Nhưng mà ngay vào lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, người hầu dẫn Hoắc Đình Sâm đi vào: “Hoắc tiên sinh.”

Không một ai nghĩ tới Hoắc Đình Sâm lại đột nhiên xuất hiện.

Triệu Hàm Thiến thấy Hoắc Đình Sâm, sửng sốt một chút, buông cánh tay đang nắm cánh tay Cố Chi.

Cố Chi cũng nhìn thấy Hoắc Đình Sâm.

Cô thấy dáng vẻ yên lành của Triệu Hàm Thiến, lại nhìn đám hỗn độn trước mặt mình, cắn răng, mang theo vết cà phê trên người, chạy tới ôm cánh tay Hoắc Đình Sâm.

Cô chôn mặt vào áo Hoắc Đình Sâm, ấm ức tố cáo: “Anh xem đi, cô ấy bắt nạt em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.