Sau Khi Xào Cp Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Chương 8: Chương 8: Tâm cơ của Giản Văn




Giản Văn: “Nếu anh qua trong một lần thì em phải đáp ứng anh một yêu cầu…”

***

Hồng Đạt Lực thầm hận trong lòng nhưng lại không dám hé răng.

Tô Dư Phong là tuyến 18, đối với hắn không có gì đáng sợ, fans cũng chẳng có mà đi đòi công đạo hộ, nhưng nếu động vào Giản Văn thì weibo của hắn sẽ tan tành.

Giản Văn cầm bình nước trái cây lên đổ vào ly của Tô Dư Phong.

“Tửu lượng của em không tốt, uống nước trái cây đi.”

Tô Dư Phong không nhịn được cười, “Em đâu phải trẻ con, uống hai hớp rượu không thành vấn đề, nhưng mà nếu anh nói thì em không uống nữa.”

Nói xong, Tô Dư Phong bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm.

Nữ minh tinh diện mạo đáng yêu Vưu Khả lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt hơi phát sáng.

Hi hi hi, giống như một ảnh đế bá đạo và tiểu kiều thê nha ~

Tô Dư Phong cảm nhận được ánh mắt đó, hoang mang nhìn Vưu Khả. Cậu không ngờ là mình xào cp xong trực tiếp câu khách mời trong chương trình thành fan cp luôn!

Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người chia nhau rời đi.

Tô Dư Phong và Giản Văn đi ra từ phòng có điều hòa ấm, trợ lý sinh hoạt tiến đến đưa áo khoác cho bọn họ. Hai người đi xuống bãi đỗ xe liền thấy được một màn không thể tưởng tượng được.

“Chìa khóa đâu?” Hồng Đạt Lực lạnh lùng nói.

Trợ lý lấy chìa khóa từ túi quần: “Chìa khóa xe đây.”

Hồng Đạt Lực trừng mắt, thần sắc càng thêm âm trầm. Sau đó, hắn cầm chìa khóa, trực tiếp tát vào mặt trợ lý một cái.

“Mày là người thiểu năng trí tuệ à? Tao bảo mày tìm chìa khóa để mày lái xe, mày còn đưa cho tao? Chẳng lẽ mày đang chờ tao làm tài xế cho mày à?”

Anh muốn tôi tìm chìa khóa, tôi nào nghĩ nhiều được như vậy…

Trợ lý không hiểu tại sao Hồng Đạt Lực lại cố ý lấy mình ra xả giận nhưng cậu ta không có cách nào, chỉ có thể nén giận, nhặt chìa khóa lên lái xe đi.

Tô Dư Phong bĩu môi: “Đúng là rác rưởi!”

“Giới giải trí có rất nhiều người như vậy, khinh thiện sợ ác. Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Giản Văn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Dư Phong: “Đi thôi, chúng ta quay về khách sạn nghỉ ngơi.”

Tô Dư Phong vỗ vỗ tay hắn, “Đầu của đàn ông không thể sờ loạn.”

Bọn họ không phải không muốn đứng ra bênh vực người trợ lý một câu mà là người trợ lý có thể trực tiếp xin từ chức, nếu hắn không thể rời đi thì sự ra mặt của Giản Văn và Tô Dư Phong sẽ chỉ làʍ ȶìиɦ cảnh của đối phương thêm khó khăn mà thôi.

…..

Kết thúc buổi ghi hình tập đầu tiên, Tô Dư Phong cũng thu dọn đồ đạc quay về nhà.

Cậu là minh tinh tuyến 18, những lúc trước đều là ở đoàn phim tự làm tự bận rộn, sau đó được Giản Văn đề cử mà bắt được một vai trong bộ “Khi Gió Nổi Lên”, công ty mới tìm trợ lý sinh hoạt cho cậu.

Có trợ lý hỗ trợ liên lạc tài xế, chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Tô Dư Phong cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

“Trợ lý nói cậu đi ăn một bữa tiệc lớn?”

Người đại diện đứng trong phòng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Dư Phong.

Góc phòng chật chột có đặt một cái máy chạy bộ, Tô Dư Phong đang ra sức chạy, mồ hôi như mưa.

“Không phải là tôi đang vận động đây sao?”

Tô Dư Phong thở dốc từng hơi.

Người đại diện đứng canh một bên, “Ừ, mỗi lần phóng túng xong nhớ phải chạy bộ, tiêu hao hết năng lượng dư thừa đi.”

“Tôi nghe trợ lý nói Hồng Đạt Lực đang muốn nhắm vào cậu?”

Tô Dư Phong vừa chạy vừa gật đầu. Bộ dáng đó vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Không biết Hồng Đạt Lực phát điên cái gì, lén lút muốn dìm tôi.”

Người đại diện cười lạnh, “Hồng Đạt Lực này cũng chả phải thứ gì tốt! Hắn rất thích ôm đùi mấy ông lớn, còn dẫn mối đưa thịt tươi mỹ nữ tới cho họ. Ở đoàn phim thì ỷ có chống lưng rồi ức hϊế͙p͙ người mới, không ngờ ở chương trình này cậu được Giản Văn che chở, mà hắn lại bị Tô Minh Minh ức hϊế͙p͙, tâm lý không biến thái mới là có quỷ…”

Trước mặt kim chủ đầu tư thì tích cực lấy lòng, khom lưng uốn gối, khi làm việc thì ức hϊế͙p͙ người mới và nhân viên công tác, phát tiết sự hung tàn của bản thân…

“Chương trình này của các cậu là làm nhiệm vụ, cho dù là người có địa vị lớn cũng không tránh được khổ. Địa vị sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thời lượng lên hình. Hiện tại ảnh đế Giản là người đầu tư cao nhất, thời lượng của cậu đạo diễn cũng muốn cho thêm.”

Một tập của gameshow khoảng hơn một tiếng, với hai người có địa vị thấp nhất xác định tranh nhau từng cảnh quay. Tập đầu phân đội, hai người một đội, lúc làm nhiệm thời gian lên hình sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng Hồng Đạt Lực sẽ không thể có đãi ngộ tốt như Tô Dư Phong.

“Đều là ở tầng dưới chót, tội gì phải khiến cả hai đều khó xử?”

Tô Dư Phong thở dài, biết về sau mình và Hồng Đạt Lực sẽ phải tranh đua không ngừng.

Nhưng mà cậu cũng đâu phải loại dễ chọc!

Người đại diện đẩy mắt kính, “Ảnh đế Giản mặc áo cho cậu?”

“Vâng, hợp tác xào cp.” Tô Dư Phong gật đầu.

Người đại diện nhếch môi cười xấu xa, “Tiếp tục nỗ lực. Cậu lăn lộn lâu như vậy vẫn không hot nổi, cuối cùng cơ hội cũng tới.”

“Có người ở hiện trường quay một đoạn video ngắn, các fans bắt đầu suy đoán, nhưng mà tạm thời sẽ không dấy lên được phong ba gì.”

“Vâng.”

Sau khi vận động xong, Tô Dư Phong sang nhà cách vách tìm Giản Văn chơi game.

Danh khí của Tô Dư Phong nhỏ, ngoại trừ chương trình “Khiêu Chiến Đi” đang quay thì cậu không còn việc gì khác, chỉ có thể yên lặng chờ đợi kỳ quay hình tiếp theo.

Ngoài dự kiến chính là gần đây Giản Văn cũng không làm gì, mỗi ngày chơi game với cậu.

“Đại ảnh đế, sao gần đây anh nhàn rỗi thế?”

“Anh muốn thả lỏng một chút, tiếp thêm sức sống.” Giản Văn cong môi.

Sói xám đuôi to há miệng nói dối, thực ra là muốn ở bên cạnh Mặt Trời Nhỏ nỗ lực xoát độ hảo cảm.

“Lúc trước anh quá liều mạng, vất vả lâu ngày dễ có hại cho sức khỏe, thỉnh thoảng thả lỏng cũng tốt.”

Tô Dư Phong cũng không nghi ngờ gì, ngược lại còn cảm thấy may mắn vì đồng bọn cũng rảnh, có thể tận tình chơi game ~

Chơi game mấy ngày, đoạn trailer tuyên truyền cho “Khiêu Chiến Đi” cũng được lên sàn.

“Có người nói Giản Văn và Tô Dư Phong là thật, tôi cảm thấy họ chỉ đang làm nhiệm vụ thôi.”

“Nếu thực sự là thật thì sao có thể càn rỡ như vậy, trực tiếp làm trò tú ân ái trước mặt người qua đường?”

Ôm theo hoang mang ʍôиɠ lung, fans của Giản Văn và Tô Dư Phong bấm vào xem trailer tuyên truyền.

Mở đầu là cảnh mọi người trang điểm, xuất hiện đầu tiên là mặt mộc đáng yêu thanh tú của Vưu Khả.

“Không ngờ mặt mộc lại đẹp như vậy, mlem mlem ~”

Hồng Đạt Lực đã bàn bạc qua với tổ tiết mục, tất cả cảnh trang điểm của hắn đều bỏ hết, cho dù là trailer hay tập chính đều sẽ không có.

Kế tiếp là một đoạn ngắn trong phòng trang điểm của Giản Văn, Tô Dư Phong móc thanh socola ra, bên cạnh xuất hiện một biểu cảm hoạt hình: “Muốn cùng nhau trốn người đại diện ăn vụng hả?”

“Ha ha ha, cười chết tôi!”

“Hai người này đích thực là liên minh tham ăn, người đại diện thật thảm, ha ha ha…”

Sau đó là hình ảnh mọi người chụp ảnh tạo hình, vài điểm nổi bật của tập 1.

“Nổi bật 1: Giản Văn rốt cuộc đã làm gì khiến đồng bọn mệt chết?”

Kết hợp với hình ảnh Giản Văn mặc áo giúp Tô Dư Phong, tỏ vẻ đối phương bị mình làm liên lụy, muốn bồi thường.

“Nổi bật 2: Tổ hợp chuyển phát nhanh này, thật sự không có vấn đề gì sao?”

“Nổi bật 3: Giáo viên xinh đẹp, mau tới xem nào ~”

Người qua đường mà fans xem trailer xong ríu rít thảo luận.

“Trời ơi, tổ tiết mục dám để Tô Minh Minh đi giao hàng chuyển phát nhanh? Muốn xem ranh giới cuối cùng của anh ấy ~”

“Tô Minh Minh quá thảm, trước khi đi quay còn nói muốn giảm béo…”

“Giáo viên đẹp như tiên nhưng lại đến trường mầm non!”

Hai vị nữ minh tinh đều chưa kết hôn, tổ tiết mục cho hai cô đi tới một trường mầm non trông trẻ, khá đáng xem.

“Nhiệm vụ của ảnh đế Giản là gọt khoai tây và cà rốt, đầy hai sọt lớn…”

“Ca ca nhà tôi không biết nấu cơm, gọt khoai tây chắc chắn sẽ không nhanh, này chẳng phải đa số sẽ do Tô Dư Phong làm sao? Quá ấm áp rồi…”

“Ca ca mặc quần áo cho người ta, thật ấm áp a ~ Nếu là tôi thì tốt rồi…”

“Thật đáng yêu a ~ Tôi muốn đẩy thuyền cp này ~”

Tuy rằng cử chỉ của Giản Văn đúng là hơi thân mật nhưng rất nhiều fans đều cảm thấy là do kỹ thuật gọt khoai tây của Giản Văn quá cùi bắp, lương tâm áy náy nên không nghĩ nhiều.

Một bộ phận nhỏ bắt đầu đớp đường, hình thành làn sóng fan cp đầu tiên.

Fans của Tô Dư Phong ít ỏi nhưng cũng ra sức bàn luận sôi nổi, hiệu quả rất tốt. Đây mới chỉ là trailer chứ chưa phải tập chính thức đâu!

“Ca ca cười thật đẹp ~”

“Ca ca không đi diễn phim thanh xuân học đường thật đáng tiếc, nếu thay đồng phục cấp ba thì cảm giác rất không tồi.”

Người đại diện mừng rỡ cười không khép miệng được, hận không thể lập tức đóng gói Tô Dư Phong ném thẳng lên giường Giản Văn!

Lần này là vì muốn tuyên truyền phim và chương trình tạp kỹ mà ảnh đế Giản đề xuất kiến nghị xào cp. Chờ hết chương trình, nhiệt độ qua đi sẽ phải cởi trói… rất đáng tiếc!

Nếu bọn họ có thể thật sự ở bên nhau thì tốt rồi ~

Đọc truyện ở trang chính chủ để editor không đặt pass những truyện về sau: truyenwiki.com andyh976 hoặc wordpress

…..

Tập 2 bắt đầu quay hình, tổ tiết mục thuê một cái sân rộng dựng xong cảnh.

Khách mời tụ tập một chỗ, nhìn đạo cụ cách đó không xa, biểu cảm hơi méo mó.

Cầu độc mộc, một con đường gắn bảng di động và vách núi…

Mỗi cái đã rất khó, còn có bùn lầy…

Hai nữ minh tinh và Tô Minh Minh muốn ngất, đây là cái chương trình ma quỷ gì thế?!

Tô Minh Minh nghiến răng, “Đạo diễn, ông muốn về nhà làm ruộng sao?”

“Chương trình của chúng ta là “Khiêu Chiến Đi”, đương nhiên sẽ không dễ dàng. Nếu tôi làm đơn giản quá khán giả sẽ không hài lòng.”

Đạo diễn cũng rất đau đầu, tính chất của chương trình này chính là đắc tội khách mời. Ông hắng giọng một tiếng, cầm loa lên.

“Bây giờ công bố quy tắc. Thông qua ba cửa ải này là có thể lấy được manh mối. Đây là manh mối có liên quan đến nhiệm vụ cuối cùng tối nay, nếu không lấy được thì nhiệm vụ cuối sẽ rất khó, hi vọng mọi người sẽ nỗ lực hết sức.”

“Cửa đầu tiên là qua cầu độc mộc, chỉ cần được 5 người hoàn thành là có thể thông qua.”

Sắc mặt Vưu Khả hơi khó coi, “Vũng bùn này…”

“Rất thú vị đó, bây giờ đang lưu hành phong cách bình dân…”

Tô Dư Phong cắn môi, nỗ lực nhịn cười.

Ý nghĩa mặt chữ của từ bình dân, quá hãm hại rồi đó!

“Mời mọi người bắt đầu, thời gian thực hiện cửa thứ nhất là một tiếng.”

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Vốn là một đội không hòa thuận bỗng nhiên tính đoàn kết cao vút, đều muốn đánh cho đạo diễn một trận!

Nhưng mà đạo diễn cơ trí đã sớm nghĩ cách rồi.

“Mọi người nhìn thấy cái lều che nắng bên kia không? Trêи bàn đã chuẩn bị nước trái cây và đồ ăn vặt, những người thông qua được cầu độc mộc có thể sang đó nghỉ ngơi.”

Nhờ vậy mà sắc mặt mọi người mới tốt lên không ít.

Nhiệm vụ này là của toàn đội, Tô Dư Phong có địa vị ở tầng chót, không được lên hình nhiều, cậu phải tự tranh thủ cho mình!

“Tôi đi trước, dò đường giúp mọi người.”

Giản Văn vỗ nhẹ lên vai cậu, “Cố lên!”

Nói thì nói thế nhưng trong lòng Giản Văn rất lo lắng.

Tô Dư Phong hít sâu một hơi, bước lên đài. Một chân cậu dẫm lên cầu độc mộc, nỗ lực ổn định thân thể.

Tô Dư Phong đã từng tham gia một đợt huấn luyện của công ty, học kiếm thuật, bởi vì tham ăn mà vận động cũng nhiều, cơ thể dẻo dai, khả năng giữ thăng bằng không tồi.

Cậu thành công đứng thẳng trêи cầu độc mộc, cẩn thận di chuyển. Mọi người nín thở ngưng thần, không dám phát ra tiếng, lẳng lặng nhìn Tô Dư Phong.

Hồng Đạt Lực cũng lo lắng cho vấn đề lên hình của mình, đang chuẩn bị lên tiếng thì bị Tô Dư Phong giành trước mất.

Thằng nhóc Tô Dư Phong này, đúng là trời sinh ra để khắc hắn!

Tô Dư Phong mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bị gió thổi dán lên người, phác họa thắt lưng tinh tế câu nhân.

Giản Văn lòng tràn đầy lo lắng: “…..”

“Tiểu Phong cố lên! Cậu có thể!” Hồng Đạt Lực bỗng nhiên hô to một tiếng.

Tô Dư Phong giật mình, chân dừng lại giữa không trung, bởi vì không kịp đặt chân mà thân thể cậu hơi lung lay. Cậu dang hai tay ra, múa may lung tung vài đường nỗ lực lấy lại thăng bằng rồi nhanh chóng đặt chân xuống.

Hữu kinh vô hiểm, Tô Dư Phong thành công ổn định lại.

Hồng Đạt Lực há hốc mồm: “Tôi, lòng tốt của tôi thành chuyện xấu rồi sao?”

Đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lúc nào cũng đầy âm mưu trong đầu!

Nhưng cố tình ngoại hình bẩm sinh của hắn nhìn lại rất trung thực thật thà chất phác, người xem tám phần sẽ bị lừa.

Giản Văn nghiêng đầu, liếc nhìn Hồng Đạt Lực, âm thầm ghim trong lòng một lần.

“A, tôi thành công rồi!”

Thông qua cầu độc mộc, Tô Dư Phong hưng phấn nhảy nhót, chạy về bên cạnh Giản Văn.

Bởi vì không thân thiết với những khách mời khác nên khi ở chung cậu luôn mất tự nhiên, chỉ khi ở cạnh Giản Văn mới có thể thả lỏng, lộ ra nụ cười chân thật nhất.

“Tiểu Phong, em thâm tàng bất lộ thật đấy. Tổ tiết mục chuẩn bị bãi bùn lầy vô ích rồi.” Giản Văn không hề tiết kiệm lời khen.

Có lẽ bởi vì đã từng là cô nhi nên Tiểu Phong rất khát khao được nghe lời khen ngợi, Giản Văn biết rõ điều này, tự nhiên sẽ hết sức làm cho người trong lòng vui vui vẻ vẻ.

“Chờ anh một lát rồi chúng ta cùng nhau đi uống nước trái cây.”

Tô Dư Phong gật đầu, khóe miệng vẫn đang cười, “Cố lên!”

Giản Văn cởi áo khoác trêи người ra đưa cho Tô Dư Phong.

“Em đoán xem mấy lần thì anh có thể qua?”

Tô Dư Phong ôm áo khoác nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Ba lần?”

Giản Văn cao hơn 1m8, trọng tâm hơi xa, muốn duy trì thăng bằng có lẽ sẽ không dễ dàng…

“Nếu anh qua trong một lần thì em phải đáp ứng anh một yêu cầu, thế nào?”

Giản Văn hơi cong môi, dụ dỗ nói. Thanh âm của hắn trầm thấp đầy từ tính, mang theo mê hoặc vô hình.

Tô Dư Phong không hề phòng bị, đáp ứng luôn: “Được!”

Không giống với dáng vẻ cẩn thận của Tô Dư Phong, Giản Văn chạy nhanh lên đài, bước qua cầu độc mộc…

Hắn giống như một con báo nhanh nhạy, xẹt ngang qua cầu độc mộc, vài phút đã sang bờ bên kia.

Dáng người mạnh mẽ anh dũng kia cực kì tuấn tú mê người…

Tô Dư Phong hơi há hốc miệng, xem đến mức ngây người.

Này, này cũng quá mạnh rồi đó!

Lời tác giả:

Tô Dư Phong: “Yêu cầu gì?”

Giản Văn: “Đi tới Cục Dân chính một ngày.”

Toàn văn hoàn.

Tác giả: “Giỡn đó ~”

*** Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.