Giản Văn: “Bắt được rồi.”
***
Tô Dư Phong như một động vật nhỏ bị rơi vào bẫy, người run bần bật, đáng thương mười phần. Giản Văn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
Rượu thuốc mát lạnh đổ lên vai, bàn tay to bắt đầu xoa nắn…
Trong nháy mắt Tô Dư Phong đau đến nhe răng trợn mắt.
“Đau đau đau!”
“Ngoan, nhịn một chút.” Giọng Giản Văn hơi khàn.
Tô Dư Phong cắn răng, ngao ngao thêm vài phút, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống. Trong mắt cậu nổi lên một tầng hơi nước mỏng, đáng thương vô cùng, nhìn như một con mèo nhỏ bị chà đạp.
Giản Văn buông tay, giúp cậu kéo lại cổ áo, che kín bả vai lại.
“Được rồi, đêm nay ngủ nhớ đừng có nằm nghiêng đè lên bả vai bị đau.”
“Vâng.”
Tô Dư Phong đáp lại, sau đó đứng dậy.
“May là tư thế ngủ của em tương đối quy củ, ít khi lăn qua lộn lại, nếu không thì phiền rồi.”
Giản Văn rót một cốc nước trái cây đưa sang cho Tô Dư Phong.
“Rõ ràng Hồng Đạt Lực cố ý, đợi lát nữa anh gọi người bảo hắn biến đi, những ngày kế tiếp nhất định sẽ không để hắn sống tốt.”
Giản Văn là ảnh đế, nhân mạch trong giới không tệ, muốn nhắm vào Hồng Đạt Lực thì có rất nhiều biện pháp khiến hắn khó chịu.
Nghĩ đến một màn ngày hôm nay, trong lòng Tô Dư Phong vẫn còn sợ hãi như cũ.
Nếu lúc ấy không trốn kịp thì phỏng chừng cậu đã được đưa thẳng đến bệnh viện tĩnh dưỡng rồi, cẩn thận ngẫm lại thì, hôm nay ngoại trừ lúc Hồng Đạt Lực ngã vào bùn bị xấu mặt thì chẳng có cơ hội nổi bật nào.
Ở cửa đầu tiên cậu là người xung phong đi đầu qua cầu độc mộc, sau đó luôn ở cạnh Giản Văn, khẳng định là được lên màn hình không ít. Rõ ràng mình mới là tầng chót, sống ở phòng kém nhất, kết quả lại được lên hình nhiều hơn Hồng Đạt Lực… Hồng Đạt Lực có thể không ganh tỵ với cậu sao?
Nếu cậu bị thương phải rời chương trình, sẽ có một vị khách mời nhỏ nhoi khác đến, tình cảnh của Hồng Đạt Lực sẽ khá lên nhiều.
Tô Dư Phong oán hận nghiến răng, bám chặt vào sofa, móng tay như thể muốn làm rách cả vải ra.
“Không thể để hắn tiếp tục sống tốt như vậy được!”
Nếu đập cho gã to xác đó một trận vào bệnh viện thì cùng lắm chỉ có thể đả thương sơ sơ một lần, còn nếu Giản Văn đá Hồng Đạt Lực ra khỏi chương trình, tìm cách phong sát đối phương…
Hồng Đạt Lực lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, vẫn luôn là một minh tinh tuyến hai, tiền kiếm được hẳn là không ít, cho dù lui giới thì vẫn có thể sống tốt cả đời!
“Giản Văn, cứ để Hồng Đạt Lực ở lại đi. Em mong hắn hồng trở lại, càng hồng càng tốt, nhận đại ngôn số lượng lớn… chờ đến lúc đó mới tung scandal ra, hắn sẽ phải bồi thường đến tán gia bại sản!”
Tô Dư Phong nghiến răng, cân nhắc kế hoạch hắc chết Hồng Đạt Lực.
Giản Văn cong môi, “Nếu đây là điều em muốn thì anh sẽ giúp em.”
“Giản Văn, cảm ơn anh.”
Con ngươi Tô Dư Phong lưu chuyển, vài phần lạnh lẽo hiếm thấy xuất hiện trêи khuôn mặt thanh tú đáng yêu, “Tuy hiện tại sẽ không đá Hồng Đạt Lực ra khỏi chương trình nhưng em cũng sẽ không để yên cho hắn!”
Hiển nhiên là tiểu hồ ly đã có chủ ý của mình.
“Cộc cộc – “
Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Tô Dư Phong kinh ngạc, đi ra mở cửa.
“Tiểu Phong, cậu không sao chứ?”
“Nếu cơ thể không khỏe thì phần quay xé bảng tên tối mai đừng tham gia.” Đạo diễn nhẹ nhàng nói. Tuy rằng đạo diễn chẳng được tính là người tốt gì nhưng cũng không đến mức bất chấp tất cả bào mòn sức khỏe của nghệ sĩ, cưỡng ép đối phương.
Một rổ hoa quả đóng gói xinh đẹp được đưa tới, đặt ở phòng khách. Tô Dư Phong bị mọi người vây quanh, hỏi han ân cần.
Hồng Đạt Lực gãi đầu gãi tai, lộ ra biểu cảm xin lỗi chân thành.
“Tô Dư Phong, xin lỗi cậu. Nếu không phải do tôi quá ham hố vị trí hạng hai… Đều là lỗi của tôi! Tôi không cố ý…”
Tô Dư Phong cong môi, “Ừ, tôi biết rồi.”
Trong phòng ồn ào, Giản Văn mất kiên nhẫn, lười xem màn biểu diễn của Hồng Đạt Lực.
“Được rồi, chúng ta về thôi, Tiểu Phong cần nghỉ ngơi.”
Mọi người sau khi nói vài câu khách sáo thì cùng nhau rời đi.
Giản Văn đi ra cửa, quay lại xoa đầu Tô Dư Phong.
“Nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngày mai thật sự không ổn thì đừng tham gia, biết chưa?”
“Vâng.”
Tô Dư Phong ngoan ngoãn đáp, trong lòng lại có dự tính khác.
…..
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã đến buổi tối.
Tô Dư Phong xoa xoa vỗ vỗ vai trái của mình, chỉ còn cảm giác đau đớn cực nhỏ. Không hoàn toàn bình phục, nhưng hẳn là cũng không có gì đáng ngại. Cậu vừa ra cửa định đi quay hình thì Giản Văn tới.
“Anh bôi thuốc cho em.”
Tô Dư Phong không nghĩ nhiều, nằm sấp xuống, tùy ý để đối phương giúp mình bôi thuốc và xoa bóp, lần thứ hai đau đến nhe răng trợn mắt.
“Cuối cùng cũng xong.” Tô Dư Phong kéo lại áo, “Đi thôi, chúng ta đi quay.”
Giản Văn chặn một tay ngang cửa.
“Xoa bóp cho em em liền đau đến nhe răng, vậy mà em bảo đã tốt rồi à?” Giản Văn nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, “Không được đi!”
Tô Dư Phong mếu máo, “Em muốn đi…”
“Em muốn vết thương càng thêm nặng, vào bệnh viện phải không?” Giản Văn nhướng mày.
Lông mi Tô Dư Phong rũ xuống, che đậy suy nghĩ của mình.
“Giản Văn, em đã tốt lên nhiều rồi. Em hứa không cố sức, được không? Em không muốn ngồi ngốc một chỗ ở đây, cho dù là bị loại, ở trong phòng nhìn màn hình, chờ anh tới cũng được.”
Bộ dạng nhỏ bé ủ rũ, nhìn thật đáng thương.
Như một con cún nhỏ nuôi trong nhà, cầu bạn đừng bỏ rơi nó, dẫn nó ra khỏi cửa cùng đi. Trong nhà lạnh lẽo, nó không thích ở một mình, nó thích ở chỗ có bạn.
Giản Văn chống đỡ không nổi, lập tức mềm lòng.
“Nhớ kỹ lời em nói, không được chơi quá sức, sẽ tổn thương tới vai.”
“Vâng vâng.” Tô Dư Phong liên tục gật đầu.
Tổ chương trình thuê một khu thư viện để làm nơi quay phần xé bảng tên. Ban ngày hoạt động ở thư viện vẫn diễn ra bình thường, cho nên chỉ có thể quay vào buổi tối.
Ở tầng một là một đại sảnh lớn, đạo diễn cầm loa, bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
“Ở trong thư viện giấu giấy và bút, tìm giấy và bút, viết tên một người bất kỳ lên. Sau khi viết tên, nếu bảng tên của người đó bị xé xuống thì sẽ bị loại. Người sống đến cuối cùng là người chiến thắng.”
“Ngày hôm qua mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được ba manh mối.”
“Manh mối thứ nhất: Giấy được giấu ở trong một cái hộp.”
“Manh mối thứ hai: Một tờ giấy có thể viết một cái tên, nhưng một cây bút có thể viết thoải mái, không hạn chế số lần.”
“Manh mối thứ ba: Toàn bộ bút được giấu ở tầng một.”
Sau khi công bố quy tắc xong, mọi người bắt đầu hành động.
Giản Văn vẫy tay với Tô Dư Phong, “Đi thôi, chúng ta liên hợp thành một đội.”
“Vâng.” Tô Dư Phong vui vẻ đáp ứng.
Tô Dư Phong bị thương, không thể chơi quá sức, sức chiến đấu bị hạ thấp. Giản Văn không yên lòng, chỉ có thể dùng danh nghĩa tổ đội để mang người theo bên cạnh mình.
Bởi vì bút đều ở tầng một nên hai người đi tìm bút trước.
Chỗ nào cũng là giá sách, trêи giá sách bày kín sách, khiến người nhìn tê dại cả đầu.
Tô Dư Phong xoa xoa ấn đường, “Ở chỗ này tìm một cây bút? Có khác gì tìm kim dưới biển đâu hả trời?”
“Từ từ tìm, sớm muộn gì cũng tìm được.” Giản Văn bình tĩnh, bắt đầu tìm kiếm.
Ánh mắt của Tô Dư Phong dừng trêи một cái bồn hoa, đi qua bới bới.
“A, em tìm được bút rồi!”
Giản Văn thả lại sách lên giá, đi qua.
Là một cây bút ghi nhớ, trêи thân dán tên chương trình “Khiêu chiến đi”.
“Có vẻ đây là cây bút chúng ta cần tìm, tới lượt giấy, chúng ta đi tìm hộp.”
“Vâng.”
Tô Dư Phong cân nhắc một chút, “Hay là chúng ta phân công nhau hành động đi, nếu anh tìm được giấy thì gọi em, chúng ta lại hành động chung với nhau.”
Thư viên có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng là một thiết kế khác nhau, vừa rộng vừa lớn, muốn tìm một cái hộp trong không gian như thế này không phải chuyện đơn giản.
Có tổng cộng 6 khách mời, số lượng giấy chắc chắn sẽ không nhiều, cho dù phòng trường hợp khách mời không tìm được hết thì sẽ dư ra mấy tờ, cùng lắm mười tờ, phân tán khắp bốn tầng, muốn tìm thật quá mất sức.
“Được, vậy em cẩn thận.”
Suy xét đến hiệu suất thành công, Giản Văn chỉ có thể đáp ứng.
Hai người bắt đầu tìm hộp, nhưng vận khí không tốt, trước sau vẫn không tìm được.
“Tô Dư Phong bị viết tên, bảng tên có thể bị xé.”
Tô Dư Phong đang tìm đồ ở tầng bốn: “…..”
Ai viết tên cậu?
Chẳng lẽ là Hồng Đạt Lực?
Tô Dư Phong bước được hai bước thì đụng phải Hồng Đạt Lực, hai người ở hai đầu hành lang nhìn nhau.
Hồng Đạt Lực giơ tờ giấy trong tay lên, cười một tiếng, vọt nhanh sang phía Tô Dư Phong!
“Đúng là bị hắn tìm được thật, nhưng mà cũng tốt.”
Tô Dư Phong không chán nản, ánh mắt lóe sáng, vụt nhanh về phía cầu thang. Cậu trượt theo lan can xuống dưới, chạy tới chỗ cua, rồi lại chạy theo cầu thang khác đi lên.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bị kéo ra một khoảng lớn.
“Muốn xé tôi? Đuổi được tôi đã rồi nói, ha ha ha…”
Toàn bộ tầng bốn thư viện đều ngập tràn tiếng cười thiếu đòn của Tô Dư Phong.
Hồng Đạt Lực may mắn, sau khi viết được tên Tô Dư Phong liền muốn thi triển năng lực, giải quyết chướng ngại Tô Dư Phong này đầu tiên, biểu hiện nổi bật một lần.
Nhưng mà lại không đuổi kịp, còn bị chọc giận!
Khuôn mặt Hồng Đạt Lực trầm xuống, tiếp tục đuổi theo.
Tô Dư Phong hoàn toàn có cơ hội thoát thân sạch sẽ nhưng cậu không chạy. Cậu cố ý chạy về hướng nhiều giá sách, tới tới lui lui, linh hoạt như một con cá chạch nhỏ.
Hồng Đạt Lực vốn muốn nhanh chóng xé bảng tên của Tô Dư Phong xuống, kết quả lại bị cậu dẫn theo chạy tới chạy lui, vờn như vờn cẩu. Hắn căn bản không sờ được vào người đối phương chứ đừng nói là xé bảng tên!
“Tô Dư Phong, là một người đàn ông chân chính thì đứng ra, đường đường chính chính đấu solo với tôi!”
Tô Dư Phong núp sau một cái giá sách, thò ra nửa cái đầu.
Cậu vô tội chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Vì sao tôi không đứng ra thì không phải là đàn ông? Rõ ràng là anh bắt không được nha, đuổi kịp tôi là được mà ~”
“Tôi nhìn anh một thân cơ bắp, còn tưởng anh mạnh thế nào, hóa ra chỉ có như vậy ~”
Chọc thẳng vào tử huyệt!
Ánh mắt Hồng Đạt Lực hung ác, lần thứ hai nhào tới.
“Hiện tại chưa xé được bảng tên của anh, chờ tôi mở khóa nó xong sẽ lại tới tìm anh chơi đùa nhé ~”
Tô Dư Phong chơi đủ rồi, vỗ vỗ ʍôиɠ, mau chóng thoát khỏi tầm mắt của Hồng Đạt Lực.
“Ha ha, thật sự cho rằng dễ bắt tôi như vậy à?”
Tô Dư Phong vừa nói vừa mở một cánh cửa, bởi vì đang bận trốn nên không kịp dừng lại, đâm sầm vào ngực Giản Văn.
Tô Dư Phong: “!!!”
Giản Văn ôm cậu, cười nhẹ một tiếng, “Bắt được rồi.”
“Cho anh một lý do để không giết em, nếu không thì em phải vào “phòng giam” uống nước trái cây rồi.”
Tô Dư Phong: “???”
Từ từ đã, không phải chúng ta là một đội sao? Con thuyền nhỏ hữu nghị, nói lật là lật?!
Đầu óc Tô Dư Phong lâm vào hỗn loạn, quên cả để ý cánh tay đang ôm eo mình, ngây ngốc để yên cho sói đuôi bự “ăn đậu hủ”.
Lời tác giả:
Giản Văn: “Cho anh một lý do để không giết em.”
Tô Dư Phong lấy bàn giặt đồ ra.
*** Hết chương 11