Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 13: Chương 13




Editor: Vĩ không gei

Sau khi Trì Kính Dao quay lại, do dự một lúc, giơ cái bánh bao nguyên vẹn trong tay hỏi Bùi Dã: “Nhị ca, huynh có ăn không?”

Bùi Dã hơi nhíu mày, thấy vật nhỏ hơi căng thẳng, như là sợ hắn đồng ý vậy.

Tất nhiên hắn không thể giành ăn với một đứa nhỏ được, vậy nên đã từ chối.

Trì Kính Dao thấy hắn không ăn, vội rụt tay lại, yên tâm đi theo sau Bùi Dã, vừa bước chân nhỏ vừa cắn bánh bao. (Ủa con, là sao dị??? =))))))

“Nhị ca.” Trì Kính Dao rảnh rỗi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện tích phân, liền hỏi Bùi Dã: “Vừa nãy huynh và Thu thúc nói chuyện gì vậy?”

Dường như Bùi Dã không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, hơi giật mình một cái. Thu Phong là một tên không đứng đắn, cũng không có đề tài gì mới mẻ, Bùi Dã cảm thấy mấy câu bọn họ tán gẫu kia cũng chẳng có gì, đáp: “Không nói gì cả.”

Trì Kính Dao vừa cắn bánh bao vừa hỏi: “Nói xấu ta đúng không?”

Bùi Dã quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia như đang nói ngươi thì có gì mà nói?

Trì Kính Dao sớm biết là khó mà hỏi được, cũng không tiếp hỏi nữa.

Nhưng cậu luôn cảm thấy chắc chắn có quy tắc nào đó để được nhận tích phân từ xa thế này.

Mặc dù hiện giờ cậu vẫn chưa thể tìm được cách, nhưng cậu có linh cảm một khi đã giải được “bí mật” này, cậu có thể hoàn toàn nắm giữ được yếu tố then chốt để công lược Bùi Dã.

Lúc đầu cậu nghĩ yếu tố then chốt để công lược Bùi Dã chính là khóc, chỉ cần cậu khóc với Bùi Dã là có thể nhận được tích phân. Nhưng thực tế đã chứng minh, khóc có lẽ không phải yếu tố then chốt, bởi vì sau đó cậu không chỉ một lần nhận được tích phân trong tình huống không khóc.

Tích phân ngày hôm nay cũng chứng minh rằng, ngay cả khi cậu không ở cạnh Bùi Dã, tiến độ công lược cũng sẽ tự gia tăng.

Vậy có nghĩa là, những cách mà cậu đoán được từ trước đến này chỉ là ngẫu nhiên, chưa phải là đáp án cuối cùng.

Trì Kính Dao nhìn bóng lưng cao ngất của Bùi Dã, thầm nghĩ không hổ là đại lão, quả nhiên không dễ công lược chút nào.

Nhưng đại lão không dễ công lược cũng bị cậu công lược được 8% rồi, nghĩ vậy, Trì Kính Dao lại hơi khôi phục lòng tự tin.

Khi hai người về đến nhà, sắc trời cũng đã tối.

Trì Kính Dao vừa vào của đã ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được mà chẹp chẹp miệng.

“Oa, thơm quá.” Trì Kính Dao phi thẳng tới cửa phòng bếp.

Dung nương thấy Trì Kính Dao liền mỉm cười, lấy thìa múc thứ gì đó trong nồi ra bỏ vào bát, nói với cậu: “Con nếm thử xem đã chín chưa.”

Trì Kính Dao thấy trong bát chính là vài củ lạc.

Cậu không không sợ nóng, vội bốc củ lên bóc vỏ, nóng lòng muốn nếm thử.

“Chín rồi ạ.” Trì Kính Dao nói: “Thơm quá.”

“Lạc mới thu hoạch đấy.” Dung nương nói: “Nếu con thích ăn, lát nữa ta sẽ để lại chút lạc mới cho con luộc.”

Giờ Trì Kính Dao mới biết đang mùa thu hoạch lạc, nhà Bùi Dã có trồng chút lạc, hôm nay Bùi phụ ra ruộng xem lạc đã thu hoạch được chưa, tiện tay nhổ một chút về, để Dung nương nấu ăn thử xem sao.

Ngày trước, Trì Kính Dao cũng rất thích ăn lạc luộc, nhưng theo trí nhớ của cậu thì quanh năm không phải lúc nào cũng ăn được lạc tươi. Mặc dù có rất nhiều nơi có thể trồng hai mùa xuân - thu, hơn nữa khí hậu khác biệt, thời gian thu hoạch ở mỗi nơi cũng không giống nhau. Nhưng bởi vì không dễ bảo quản, cho nên chỉ có thể ăn được vị tươi ngon nhất khi vừa được thu hoạch.

Bùi Dã giúp Bùi phụ xử lý con mồi bắt được, rửa tay xong mới vào nhà chính, liền thấy Trì Kính Dao đang ngồi ăn lạc, bên cạnh đã có một đống vỏ lạc.

“Không phải ngươi vừa mới ăn hai cái bánh bao sao?” Bùi Dã hỏi.

Lần đầu tiên hắn thấy một đứa nhỏ lại có sức ăn lớn như thế!

Trì Kính Dao:..........

Lạc trong miệng đột nhiên lại không còn thơm nữa.

Trì Kính Dao cũng biết, sức ăn của mình rất lớn nhưng cũng không thể trách cậu được.

Đang lúc cơ thể phát triển, rất là dễ đói bụng, cậu cũng không biết phải làm sao!

Ăn khỏe chẳng lẽ là do lỗi của cậu sao?

Trì Kính Dao lén nhìn sắc mặt của Bùi Dã, đẩy cái bát lạc trước mặt ra chỗ khác.

Bùi Dã nhìn vẻ mặt tủi thân của cậu, hơi bất đắc dĩ, đẩy cái bát lại trước mặt vật nhỏ, nói: “Cũng không nói là cấm ngươi ăn.”

Lúc này Dung nương bưng đồ ăn vào, thấy cảnh này liền bật cười.

“Ngày mai nhà chúng ta có thể thu hoạch lạc rồi, đến lúc đó con muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Dung nương nói.

Trì Kính Dao nghe vậy hai mắt sáng lên, hỏi: “Thu hoạch như thế nào ạ? Con có thể đi xem được không?”

Dung nương cười cười nói: “Có gì mà không được? Con có thể đi theo nhị ca săn thú được mà, tất nhiên cũng có thể đi ra ruộng xem rồi.”

Trì Kính Dao nghe vậy rất hưng phấn, thuở nhỏ cậu chưa từng tiếp xúc với công việc này, vẫn luôn thấy rất hiếu kỳ.

Màn đêm buông xuống, sau khi Bùi Dã rửa mặt xong, lấy trong túi ra tờ [Thiên tự văn].

Hắn xem tỉ mỉ từ đầu tới cuối hai lần dưới ánh nến, lúc này mới cẩn thẩn gấp lại cất đi.

“Lần sau lên trấn đệ nhớ mua thêm một cây bút nữa.” Bùi Nguyên ở một bên đột nhiên lên tiếng.

Bùi Dã nghe vậy hơi giật mình, một lúc sau mới đáp lời.

Bùi Nguyên không nói thẳng nhưng Bùi Dã cũng hiểu cây bút đó là dành cho mình.

“Hôm nay hai đứa không ở nhà, cha và ta có nói về chuyện của A Dao.” Bùi Nguyên lại nói.

Bùi Dã đang sửa sang lại giường, nghe vậy dừng tay lại, không nói gì.

Một lúc sau, Bùi Nguyên lại nói: “Cha nói, khi nào rảnh muốn đi hỏi trưởng thôn về chuyện nhập tịch của A Dao. Chỉ là A Dao do mẫu thân mang về, không có khế thân cũng không giấy tờ liên quan, không biết mọi việc có suôn sẻ hay không.”

Bùi Dã nghe mà không đáp, cũng không nhìn Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên thấy hắn không lên tiếng, hỏi: “Việc này đệ thấy thế nào?”

“Cứ làm theo ý hai người là được.” Bùi Dã thản nhiên nói.

Bùi Nguyên cười khẽ một tiến, hỏi: “Đệ nói vậy là đồng ý, hay là không đồng ý đây?”

“Không không đồng ý.” Bùi Dã nói.

Bùi Nguyên vẫn hơi hiểu một chút về cái nết kỳ quặc của đệ đệ mình, nghe vậy lại nói: “Ý là đồng ý hả?”

“Vâng.” Bùi Dã nói.

Cùng lúc đó, Trì Kính Dao vừa mới chui vào ổ chăn trong nhà kề, trong đầu lại vang lên âm thanh máy móc:

[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã]

[Tiến độ công lược hiện tại: 9%]

[Nhận được 50 tích phân]

[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã]

[Tiến độ công lược hiện tại: 10%]

[Nhận được 50 tích phân]

Trì Kính Dao:.........

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cậu nhìn về phía phòng của Bùi Nguyên, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Nhưng Trì Kính Dao nhanh chóng đoán được, có lẽ là chuyện mình kéo Bùi Dã học chữ theo đã khiến hắn cảm động.

Đại lão cảm kích mình đưa hắn thoát khỏi con đường thất học, cho nên cậu mới nhận được 100 tích phân!

Nhưng không đợi Trì Kính Dao nghĩ nhiều, hệ thống đã nhắc cậu nội dung mới trong thương thành đã được mở khóa.

Trì Kính Dao kiểm tra hệ thống một chút, phát hiện một phần thưởng khi tiến độ công lược đạt 10%, thương thành hệ thống mở thêm chức năng bán hàng.

Có nghĩa là, tất cả những vật phẩm cậu kiếm được ở thế giới này đều có thể bán trong thương thành hệ thống để đổi lấy tích phân, giá bán cũng bằng với giá mua trong thương thành. Cho dù là vật phẩm không có trong thương thành cũng có thể bán được.

Trì Kính Dao thật sự rất thích chức năng này, điều này có nghĩa là cậu sẽ có thêm cơ hội để kiếm tích phân.

Chỉ là hiện giờ có vẻ cậu không thể bán gì được.

Ngoài ra, các mặt hàng được bán trong thương thành cũng mở thêm: lạc và kẹo đường.

Lạc 5 tích phân một nắm, kẹo đường thì 5 tích phân một viên.

Hôm nay Trì Kính Dao mới được không ít tích phân, hiếm khi hào phóng chi 5 tích phân cho mình, đổi lấy một viên kẹo đường.

Trì Kính Dao - người chưa được ăn một viên kẹo nào kể từ khi xuyên sách, sau khi bỏ viên kẹo đường vào miệng, xúc động đến mức suýt khóc.

Đêm hôm đó, Trì Kính Dao đã có một giấc mộng đẹp, thấy mình trở thành nhà giàu tích phân mới nổi.

Nhưng tới sáng ngày hôm sau, sau khi dùng 50 tích phân đổi lấy một viên [Cường thân kiện thể hoàn] cho Bùi Nguyên, Trì Kính Dao mới tỉnh táo ý thức được mình thiếu thốn tích phân tới mức nào.

Sau khi ăn điểm tâm, Dung nương dẫn Trì Kính Dao ra đồng.

Dung nương không cho cậu xuống, chỉ để cậu ngồi trên bờ ruộng, còn đưa cậu chơi chút lạc tươi cho đỡ thèm.

Trì Kính Dao dùng củ lạc vẫn còn dính đất, thử xem có thể đổi được tích phân hay không, lại được thông báo là vật phẩm không thuộc về cậu, nói cậu không có tư cách bán. Trì Kính Dao cực kỳ sầu não, ý thức được cơ hội kiếm tích phân này cũng không dễ dàng gì.

Một đứa nhỏ 7 tuổi như cậu, biết kiếm đâu ra “thứ thuộc về mình” cơ chứ?

Trì Kính Dao nhìn xung quanh, phát hiện trên mấy cánh đồng bỏ không cách đó không xa, có vài hài tử tuổi không lớn xách theo giỏ, ngồi xổm đào thứ gì đó. Trì Kính Dao hơi tò mò, liền bước chân nhỏ tới xem thử.

“Tỷ tỷ, các tỷ đang tìm gì vậy?” Trì Kính Dao ngồi xổm trên bờ ruộng hỏi.

Tiểu cô nương tầm 13-14 tuổi ngẩng đầu nhìn Trì Kính Dao, cười cười nói: “Tìm củ lạc đấy.”

“Tìm củ lạc?” Trì Kính Dao nhìn vào rổ của tiểu cô nương mang theo, quả nhiên thấy bên trong có không ít củ lạc.

Cậu vừa hỏi mới biết, ruộng này đã thu hoạch xong rồi, nhưng vẫn còn xót lại vài củ lạc chưa đào hết, nếu chủ nhà khá giả một chút thì sẽ không bỏ công sức đi đào, vậy tức là đã bỏ đi, nên rất nhiều hài tử trong thôn sẽ xách rổ nhỏ đi đào.

“Ta có thể tìm không?” Trì Kính Dao vội hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Tiểu cô nương nói: “Phía ruộng đằng kia ta vẫn chưa đào đâu, ngươi có thể tìm thử.”

Trì Kính Dao nghe vậy liền kiếm một cục đá bên cạnh cầm trong tay, ngồi xổm xuống ruộng bắt đầu đào.

Không lâu sau, quả nhiên đào được mấy củ lạc.

Trì Kính Dao đào đủ, thử vào trong thương thành, thành công đổi được 5 tích phân.

Lúc này cậu phấn khích không thôi, giống như tìm được con đường làm giàu mới tinh vậy.

Chủ yếu là cậu chưa từng trải qua chuyện như này, cảm giác giống như đào kho báu vậy, khá thú vị.

Buổi sáng hôm đó, Trì Kính Dao cùng với tiểu cô nương kia đào được non nửa ruộng đất.

Tiểu cô nương thu hoạch được hơn nửa rổ, Trì Kính Dao thì đổi được 45 tích phân.

“Sao ngươi chẳng đào được chút nào vậy?” Sau khi tiểu cô nương đứng dậy, thấy hai tay Trì Kính Dao trống trơn, lúc này thấy rất bất ngờ.

Trì Kính Dao xấu hổ cười cười, cũng không biết nên giải thích như thế nào với nàng.

Không ngờ tiểu cô nương lại bốc củ lạc trong rổ của mình nhét vào túi của Trì Kính Dao, vừa nhét vừa nói: “Ngươi đúng là hay thật, chẳng đào được một củ nào mà vẫn cặm cụi lâu như vậy.”

“Ta không cần, ta........” Trì Kính Dao sao lại không biết xấu hổ nhận đồ của người khác được, nhưng tiểu cô nương kia 13-14 tuổi, cao hơn cậu cái đầu, Trì Kính Dao tay chân bé nhỏ không thể đẩy qua đẩy lại với đối phương được, lúc này túi của cậu đã bị nhét đầy rồi.

Trì Kính Dao thật sự áy náy, đổi một viên kẹo đường đưa cho tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy, sau đó xoay người xách rổ của mình rời đi.

“Có cái gì ngon vậy, cho ta nếm thử chút đi.” Đợi cô nương kia đi rồi, một nhóc mập khoảng 10 tuổi chạy tới nói với Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao liếc mắt nhìn, liền cảm thấy thằng nhóc mập này có cảm giác “thèm đòn“.

Quả nhiên, nhóc mập duỗi tay đẩy bả vai của Trì Kính Dao, nói: “Nói ngươi đấy, tiểu nha đầu!”

Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn nhóc mập lớn gần gấp đôi mình, thầm nghĩ xem nên đối phó với nó thế nào.

Nếu không cố kỵ dù sao mình cũng là một nam nhân, lúc này Trì Kính Dao liền khóc chạy về méc Dung nương.

“Sao lại không nói gì?” Nhóc mập duỗi tay niết mặt nhỏ của Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao lùi lại sau tránh bàn tay béo của nó, ngẩng đầu nói với nó: “Ngươi có biết nhị ca của ta là ai không?”

“Nhị ca ngươi là ai?” Nhóc mập hỏi.

Hai tay Trì Kính Dao chống nạnh, vênh mặt lên nói: “Nói ra sợ dọa chết người, nhị ca của ta chính là Bùi Dã!”

Nhóc mập đang định nói gì đó, liền thấy Bùi Dã cách đó không xa đang sải bước tới.

Bọn họ đều là người một thôn, nhóc mập đương nhiên biết Bùi Dã, đừng nói là nó, mấy hài tử lớn tuổi hơn Bùi Dã trong thôn cũng không dám chọc vào hắn.

Nhóc mập thấy Bùi Dã tới, nhất thời kinh hãi, rụt cổ lại giống như con chim cút béo.

Trì Kính Dao không ngờ tên của Bùi Dã lại hữu dụng tới vậy, liền vênh váo nói tiếp: “Nhớ cho kỹ, lần sau gặp ta phải ngoan ngoãn hơn chút, không thì ta sẽ nói với nhị ca là ngươi khi dễ ta, cẩn thận huynh ấy lấy phi đao chém cho ngươi quỳ xuống đất gọi cha.”

Nhóc mập:..........

Bùi Dã:...........

- ---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Đơ mặt.jpg



Hết chương 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.