Editor: Vĩ Không Gei
- ----------------------------------------------
“Hết rồi.” Trì Kính Dao vội nói.
Vật nhỏ vì chứng minh mình “trong sạch”, còn vỗ mạnh vào túi của mình, chứng minh trong người cậu quả thật không còn trứng nữa.
“Chỉ có một quả cho huynh ăn thôi.” Trì Kính Dao nói.
Ánh mắt Bùi Dã phức tạp quan sát cậu một lúc lâu, hỏi: “Vậy ngươi còn hỏi ta muốn nữa không làm gì?”
“Ta nghĩ nếu Nhị ca thích ăn, ngày mai ta lại luộc cho huynh........” Trì Kính Dao mở to mắt nói dối.
Bùi Dã nghe vậy trầm giọng nói: “Không được một mình chạy tới đây, ban ngày cũng không được.”
Ở đây nóng thế này, chẳng may vật nhỏ chạy lung tung, bị nước nóng làm bỏng thì rắc rối lắm.
Trì Kính Dao từ trước tới này đều “nói gì nghe lấy” với Bùi Dã, nghe vậy ngoan ngoãn mà đáp một tiếng.
Hai người ngồi trên tảng đá đợi thêm nửa canh giờ nữa, con khỉ kia vẫn không thấy đâu.
Trì Kính Dao mệt rã rời, đã tựa lên tảng đá ngủ. Bùi Dã ngồi ở bên cạnh, đặt tay lên vai Trì Kính Dao, phòng khi cậu lăn xuống đá.
Ngay khi Bùi Dã nghĩ có nên đưa Trì Kính Dao về hay không, khóe mắt hắn đột nhiên lướt thấy một bóng đen.
Tốc độ của bóng đen đó cực nhanh, vài bước đã nhảy tới một tảng đá cách hai người bọn hắn không xa.
Dưới bóng đêm, con khỉ kia ngồi xổm trên tảng đá nhìn chằm chằm Bùi Dã, dường như đang quan sát hắn.
Sau đó, con khỉ đột nhiên giơ một chân trước lên và thực hiện động tác ném về phía hai người.
Bùi Dã biết sử dụng phi đao, bởi vậy khả năng quan sát rất tốt. Hắn duỗi tay ra trước mắt Trì Kính Dao theo bản năng, bắt được thứ con khỉ ném tới, đó là một viên đá nhỏ.
Con khỉ thấy Trì Kính Dao vẫn không nhúc nhích, lại thấy Bùi Dã kia duỗi tay bắt lấy, lúc này như nhận ra chuyện gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Dã. Hòn đá nó ném không tốn nhiều lực nên cũng không bay quá nhanh, nếu thật sự trúng Trì Kính Dao thì sẽ không đau lắm, nhưng chắc chắn sẽ khiến Trì Kính Dao giật mình.
Sau khi Bùi Dã bắt được viên đá liền ném ngược trở lại, trúng tảng đá cạnh chân của con khỉ, phát ra một tiếng vang dội. Hiển nhiên, lực của Bùi Dã lớn hơn nhiều so với con khỉ kia, nếu mà ném trúng con khỉ, chắc chắn sẽ tạo ra một vết bầm tím.
Con khỉ dường như cũng hiểu được điều này, cảnh giác nhìn về phía Bùi Dã, sau đó theo bản năng lùi lại một chút.
Bùi Dã ngồi tại chỗ không nhúc nhích, con khỉ cũng không nhúc nhích, một người một khỉ giằng co trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, Bùi Dã cúi người nhặt một viên đá khác dưới đất lên, ném về phía túi tiền treo trên cây.
Con khỉ nghe tiếng nhìn lên cây, sau khi thấy túi tiền rõ ràng đã sửng sốt một chút, dường như đang tự hỏi sao túi tiền lại vẫn ở chỗ này?
Sau khi nó tự hỏi một lúc lâu, nhìn thử túi tiền, lại quay đầu nhìn Bùi Dã, lặp lại như thế vài lần, thấy Bùi Dã vẫn không hề động đậy, liền nhảy vài cái tới dưới tàng cây, lấy túi tiền kia xuống.
Sau khi con khỉ lấy được túi tiền, lập tức mò được hai viên kẹo đường, mà không phải cái hạt trước đó nó nhét vào, vì thế hơi khó hiểu quay đầu nhìn lướt qua Bùi Dã và Trì Kính Dao.
Sau đó, nó cầm lấy túi tiền chạy đi nhanh như chớp.
“Này.” Bùi Dã duỗi tay chọc chọc vật nhỏ đang ngủ say bên cạnh.
Vật nhỏ mờ mịt mở mắt, ngồi dậy sửng sốt một lúc, vẻ mặt có chút bối rối.
“Quay về thôi.” Bùi Dã nói.
“Con khỉ kia vẫn chưa........” Trì Kính Dao nhìn về phía cành cây, lúc này mới phát hiện túi tiền đã biến mất: “Túi tiền đâu rồi?”
Bùi Dã đứng dậy nói: “Nó lấy đi rồi.”
“Hả?” Trì Kính Dao đứng dậy đi theo sau Bùi Dã, cẩn thận từng bước nói: “Nó đến lúc nào? Nhị ca lại chẳng báo cho ta một tiếng.......”
Bùi Dã nghe vậy thản nhiên nói: “Ta sợ ngươi thấy nó lại đánh nhau.”
Trì Kính Dao:.........
Sao lời này nghe có vẻ không tốt nhỉ?
Mặc dù không thể nhìn thấy con khỉ, nhưng biết nó đã lấy túi tiền, trong lòng Trì Kính Dao cũng thấy yên tâm. Điều này có nghĩa là cậu đã đoán đúng, con khỉ kia quả thật rất thông minh, chỉ cần đối phương vẫn trả lại túi tiền như trước, “việc làm ăn” này của bọn họ coi như đã thành.
Đêm đó, Trì Kính Dao ngủ say không mộng.
Cậu mơ thấy con khỉ đưa cho cậu một đống hạt đào đen, như một ngọn núi nhỏ, sau khi cậu đổi đống hạt đào đen đó, thương thành hệ thống quá tải, số dư tích phân của cậu đã trở thành vô tận.
Lúc tỉnh lại Trì Kính Dao vẫn còn cười khà khà.
Tiếc là giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, cậu vẫn phải công lược con khỉ này từng chút một.
Bây giờ Trì Kính Dao chỉ cầu nguyện công lược con khỉ này sẽ đơn giản hơn công lược Bùi Dã một chút.
Sáng hôm sau, đợi sau khi Bùi Dã đi tới tiền viện, Trì Kính Dao tới dược tuyền đi bộ quanh một vòng, không thấy túi tiền của cậu đâu. Nhưng cậu cũng không lo lắng, bởi vì theo suy đoán của cậu về con khỉ kia, nó nhất định sẽ không từ bỏ chuyện này.
Bây giờ thứ cậu cần chính là kiên nhẫn.
Hôm đó Trì Kính Dao lại tới đi vài vòng quanh dược tuyền, vẫn không thấy con khỉ quay lại. Sau đó cậu lười, chỉ ngồi ở bên cạnh hồ vừa ngâm chân vừa đợi. Trì Kính Dao cứ đợi cho tới xế chiều, vốn tưởng rằng hôm nay nó sẽ không đến, nhưng ngay khi cậu đứng dậy chuẩn bị về, lại nghe thấy một tiếng động vang lên, có một viên đá rơi vào hồ nước nóng cạnh cậu.
Trì Kính Dao vui vẻ, biết mình đã đợi được rồi.
Cậu từ từ quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một cái đầu nhỏ xù lông nhô ra từ phía sau tảng đá.
Đôi mắt tròn xoe trên cái đầu nhỏ đang nhìn chằm chằm vào Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao sợ nó lại lấy đá ném mình, thoáng thấy hơi căng thẳng.
Nhưng cậu không biết là, tối hôm trước Bùi Dã vừa mới “dạy dỗ” một phen, thành công khiến con khỉ này sợ hắn, cho nên hôm nay con khỉ mặc dù vẫn ném đá, nhưng không dám ném lên đầu Trì Kính Dao nữa.
Con khỉ nhìn chằm chằm Trì Kính Dao một lúc, đi tới nhánh cây treo túi tiền lên.
Trì Kính Dao lau chân đeo hài đứng dậy, tiến lại gần vài bước và nhìn nó.
“Ngươi treo cao như vậy, ta không lấy được.” Trì Kính Dao chỉ vào túi tiền ở phía xa kia, lại khua tay biểu thị chiều cao của mình.
Bây giờ cũng chỉ mới 7 tuổi, đầu thật sự không tính là cao, con khỉ treo cao như vậy, có lẽ Bùi Dã cũng phải nhón chân lên mới với được.
Con khỉ nghiêng đầu nhìn cậu, dường như không hiểu cậu đang nói gì.
Trì Kính Dao thấy thế, từ từ đi tới dưới tàng cây, con khỉ hơi cảnh giác trốn sau tảng đá.
“Ngươi xem.......” Trì Kính Dao duỗi tay khua khua một chút, tay cách túi tiền rất xa.
Thật ra cái cây kia cũng không tính là cao, Trì Kính Dao tìm một cành cây có thể lấy được túi tiền xuống, cậu cố ý làm vậy để xem thử mình có thể giao tiếp nhiều hơn với con khỉ này không.
Nếu con khỉ này thông minh như vậy, hẳn là có rất nhiều cách để giao tiếp.
Quả nhiên, con khỉ thấy cậu khua tay hai lần liền hiểu ý của cậu. Đợi Trì Kính Dao lùi lại vài bước, nó liền nhanh chóng tiến tới, gỡ túi tiền xuống và treo lại lên một cành cây nhỏ bên cạnh.
Sau khi làm xong hết, con khỉ lại lùi về sau tảng đá.
Trì Kính Dao tiến tới lấy túi tiền xuống, mở ra liền thấy bên trong quả nhiên có hai hạt đào đen.
Con khỉ này thật ra cũng khá quy củ, một đổi một, hai đổi hai.
Trì Kính Dao lấy hai hạt đó, lần này dứt khoát đổi 5 viên kẹo đường từ thương thành hệ thống.
Cậu ở trước mặt con khỉ bỏ kẹo đường vào túi tiền, lại treo túi tiền lên cành cây vừa nãy.
Con khỉ nghiêng đầu nhìn túi tiền lại nhìn Trì Kính Dao, Trì Kính Dao thấy thế chỉ chỉ vào túi tiền, lại chỉ chỉ vào nó.
Con khỉ hiểu ý, đợi sau khi Trì Kính Dao lui lại một chút, liền tiến tới lấy túi tiền chạy đi.
Sau khi nó đã đi xa, còn quay đầu lại nhìn Trì Kính Dao vài lần, dáng vẻ đó nhìn rất thú vị.
Khi Trì Kính Dao vui sướng phấp phới quay lại, Đinh Tiểu Uyển vừa mới châm cứu xong cho Bùi Nguyên chuẩn bị rời đi.
“Có chuyện gì mà vui tới vậy?” Bùi Nguyên thấy cậu quay về, cười hỏi.
“Hì hì.” Trì Kính Dao chào hỏi Đinh Tiểu Uyển, rồi mới thần bí cười nói: “Bí mật nhỏ.”
Đinh Tiểu Uyển nhìn về phía Trì Kính Dao, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng hiếm khi lại mang theo ý cười, hỏi: “A Dao, ta nhớ trước kia ngươi có một hạt đào đen, có thể cho ta mượn được không?”
Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: “Đinh tỷ tỷ muốn hạt đào đen sao?”
“Mấy ngày nay ta đang phân loại các ghi chép về thảo dược, đang tìm người giúp ta vẽ lại hình dáng của từng thảo dược rồi đóng thành sách, nhưng ta phát hiện trong thôn trang không còn một hạt đào đen tồn kho nào hết, cho nên muốn mượn hạt của ngươi dùng một chút.” Đinh Tiểu Uyển nói.
“Được ạ.” Trì Kính Dao vội nói: “Không cần mượn, ta tặng cho tỷ tỷ một hạt là được, chỉ là đợi tới ngày mai có được không?”
“Đương nhiên.” Đinh Tiểu Uyển chỉ tưởng là cậu không biết đã để đâu, không thể tìm thấy ngay được nên mới nói thế, vậy nên cũng không hỏi nhiều.
Lại không biết Trì Kính Dao nói vậy là bởi vì tất cả hạt đào đen cậu có đã đổi lấy tích phân trong thương thành hệ thống hết rồi, căn bản là không có sẵn, nên mới tìm cái cớ như vậy. Nếu đúng theo mong muốn của cậu, ngày mai con khỉ kia sẽ mang tới 5 hạt đào đen cho cậu.
“Đinh đại phu.......” Bùi Nguyên đột nhiên gọi Đinh Tiểu Uyển lại, hỏi: “Ngươi mới vừa nói phải sắp xếp lại ghi chép về thảo dược, có việc gì ta có thể giúp được không?”
Bùi Nguyên là người hiểu chuyện, bây giờ đang dưỡng bệnh trong thôn trang này, còn phải làm phiền Đinh Tiểu Uyển châm cứu cho hắn, trong lòng vẫn luôn thấy áy náy. Bây giờ nghe nói đối phương đang sắp xếp lại ghi chép thảo dược, liền nghĩ không chừng có thể giúp đỡ người ta phần nào gánh nặng.
Đinh Tiểu Uyển ngẩn ra, nói: “Nếu ngươi không chê lộn xộn, thật ra có thể giúp ta sắp xếp lại một ít ghi chép đấy.”
“Đại ca của ta rất kiên trì, hơn nữa huynh ấy viết chữ thật sự rất đẹp.” Trì Kính Dao vội nói.
Bùi Nguyên nghe vậy cười cười, nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn A Dao tới tiền viện hỗ trợ.”
“Vậy làm phiền ngươi.” Đinh Tiểu Uyển dứt lời, lại cười cười với Trì Kính Dao, lúc này mới xoay người rời đi.
Hai người nhìn theo bóng dáng Đinh Tiểu Uyển rời đi, lúc này Bùi Nguyên mới chuyển ánh mắt tới Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao thấy hắn nhìn mình chằm chằm, bất giác thấy hơi chột dạ.
Hai ngày nay cậu bồn chồn không yên, chỉ nghĩ tới chuyện con khỉ, cũng không nghiêm túc đọc sách, có lẽ Bùi Nguyên đã để ý rồi.
“Ngày mai ta đi giúp Đinh cô nương sửa sang lại ghi chép, muội cầm theo giấy bút, ở bên cạnh ta luyện chữ.” Bùi Nguyên nói.
“Dạ.” Trì Kính Dao không tình nguyện đáp lại.
Bùi Nguyên thấy vẻ mặt này của cậu, nhịn không được mà duỗi tay xoa nhẹ lên đầu cậu một cái, dẫn cậu vào phòng.
Bây giờ Bùi Nguyên có chút cảm giác được làm đại ca, thậm chí còn thấy may mắn khi Trì Kính Dao là nam hài, như vậy hắn có thể tùy ý xoa nắn khuôn mặt, xoa xoa đầu của cậu.
Trước đây, hắn bị bệnh mấy năm, vẫn chưa thể làm tròn trách nhiệm đại ca đối với Bùi Dã. Bây giờ cơ thể hắn đã tốt hơn, nhưng qua nhiều năm Bùi Dã đã trưởng thành với tính tình người quen cũng chớ tới gần, Bùi Nguyên muốn thân cận với hắn cũng không có cơ hội.
Cũng may bây giờ có Trì Kính Dao ở đây, vô hình trung cũng đã kéo khoảng cách giữa hai huynh đệ Bùi Nguyên và Bùi Dã lại gần hơn.
“Đại ca, đợi Nhị ca quay lại, huynh đừng nói cho huynh ấy hôm nay ta ra ngoài nha.” Trì Kính Dao nói với Bùi Nguyên.
“Vì sao?” Bùi Nguyên khó hiểu hỏi: “Muội lại gây ra chuyện gì à?”
“Nhị ca nói, không cho ta một mình đi tới dược tuyền.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Nguyên hỏi: “Sao đệ ấy lại không cho muội đi?”
“Có lẽ là sợ ta đánh nhau với khỉ?” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã chỉ nói không cho cậu đi, bảo cậu ở trong phòng với Bùi Nguyên, cũng không nói nguyên nhân là gì.
Trì Kính Dao không phải người thích nghĩ nhiều, nào biết được tâm tư của Bùi Dã.
“Muội có vẻ sợ Nhị ca quá nhỉ?” Bùi Nguyên cố nhịn cười hỏi.
“Huynh không sợ huynh ấy sao?” Trì Kính Dao nghiêm túc hỏi: “Khuôn mặt của Nhị ca cứng đơ cả ngày, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy cười.”
“Đúng vậy, Nhị ca muội nên cười nhiều hơn.” Bùi Nguyên nhướng mày nhìn thiếu niên đứng ở cửa, nói đầy dụng ý.
Trì Kính Dao đưa lưng về phía cửa, không biết ở cửa có người, nói với Bùi Nguyên: “Huynh nói Nhị ca cả ngày đều lạnh lùng, sau này cưới tức phụ chẳng lẽ Nhị tẩu suốt ngày phải đối mặt với khuôn mặt đó sao? Vậy Nhị tẩu cũng đáng thương quá nhỉ?”
Bùi Nguyên nhìn thiếu niên ở cửa, thấy sắc mặt đối phương càng ngày càng đen, sợ Trì Kính Dao bị đánh, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Trì Kính Dao:.........
Quả nhiên, mỗi lần nói xấu sau lưng Nhị ca, nhất định sẽ bị nghe thấy.
- -------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Bùi Dã: Ngươi còn rảnh đi lo lắng cho Nhị tẩu của mình sao?
- ------------------------------------------
Hết chương 26.