Edit: Vĩ không gei
Bùi Dã cầm quả trứng đang chảy đầy trên tay, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Hiển nhiên là Trì Kính Dao cũng thấy hơi xấu hổ, rụt cổ cúi đầu, không dám nhìn Bùi Dã.
Cậu vốn nghĩ hôm nay đã giúp đỡ Bùi Dã nhiều như vậy, dù thế nào cũng có thể kiếm được từ mấy chúc đến một trăm tích phân chứ? Nhưng mà vì quả trứng nát này, Trì Kính Dao nghi ngờ hệ thống có khi lại trừ tích phân cho cậu, may là tiến độ công lược sẽ không thể tụt giảm.
Không khí trong xe la nhất thời im lặng vô cùng.
Mấy lần Trì Kính Dao muốn giải thích với Bùi Dã, nhưng rồi lại không biết tìm lý do gì.
Cậu nhớ rõ quy định của hệ thống, không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cho bất kỳ ai ở thế giới này, cho nên Trì Kính Dao không thể ăn ngay nói thật với Bùi Dã. Nhưng khả năng cao Bùi Dã chỉ cho rằng Trì Kính Dao đã trộm quả trứng này trong phòng bếp, dù sao nếu thật sự là Dung nương cho, không thể nào là một quả còn sống được.
Bùi Dã quay đầu liếc mắt nhìn Trì Kính Dao, vốn còn cảm thấy vật nhỏ này quá thông minh, giờ nghĩ lại cũng thấy không hắn.
Một đứa nhỏ 7 tuổi, ngay cả trứng sống không thể ăn cũng không biết, chẳng lẽ nó thật sự nghĩ gà mái đẻ ra trứng chín sao?
“Sau này đừng tùy tiện trộm đồ nữa?” Sau khi xe la vào thôn, Bùi Dã liền nói.
“Ta không trộm.” Trì Kính Dao phản bác theo bản năng.
Bùi Dã nhìn về phía cậu, nhướng mày nói: “Vậy ngươi lấy ở đâu?”
“Ta...... nhặt được.” Trì Kính Dao nói.
“Hôm nay ngươi vẫn luôn đi cùng ta, sao ta không biết?” Bùi Dã nói.
“Ta..... Lúc ta đi nhà xí huynh không có đi theo.” Trì Kính Dao nói: “Ta nhặt được lúc đó.”
Bùi Dã cười nhạt, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
“Huynh không tin?” Trì Kính Dao nhíu mày hỏi.
“Ngươi lại nhặt được một quả nữa ta xem, nhặt được thì ta tin.” Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần: “Huynh chờ đấy.”
Trong lúc nói chuyện, xe la đã tới đường vào nhà lão Tiền.
Trí Kính Dao nhảy xuống xe chạy chậm về phía xa xa, Bùi Dã muốn gọi cậu lại, nghĩ nghĩ lại không gọi. Hắn thật sự muốn nhìn xem vật nhỏ này có thể làm gì, xem có nhặt được một quả trứng nữa không.
Trong thôn họ có rất ít người nuôi gà, nhưng phần lớn mọi người đều nuôi nhốt, cũng không quen thả ra ngoài, để tránh bị thú hoang ăn thịt hoặc bị người ta ăn cắp. Cho nên chuyện nhặt được trứng gà trong thôn gần như là không thể.
Nhưng ngay khi hắn nghĩ vậy, liền thấy Trì Kính Dao chạy chậm về, trong tay quả nhiên có thêm một quả trứng gà.
“Bây giờ Nhị ca đã tin chưa?” Trì Kính Dao ngửa mặt lên, trong rất đắc ý.
Bùi Dã:.......
Được rồi, vật nhỏ này quả thật có chút bản lĩnh.
Trì Kính Dao vốn đang đau lòng vì tích phân của cậu, nhưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Dã, tâm trạng lập tức tốt lên.
Dù sao hôm nay tích phân cũng không tới tay, tâm trạng của Bùi Dã có tốt hay không cậu cũng không thèm quan tâm.
Mặc dù Trì Kính Dao từng sống một kiếp đến 19 tuổi, nhưng dù sao cũng chưa nếm trải sự tàn nhẫn của xã hội, nội tâm vẫn có chút trẻ con. Cũng vì lý do này, hiện giờ mặc dù cậu đang ở trong cơ thể mới 7 tuổi, nhưng thần thái và cử chỉ cũng không quá khác biệt.
Nhất là giờ phút này, cậu đi theo sau Bùi Dã, đắc ý đến mức cằm như vênh lên trời.
Sắc trời vừa ngả tối.
Trong phòng bếp tại Bùi gia, Bùi phụ đang giúp Dung nương nấu cơm tối.
“Hôm nay sắc mặt thằng cả thật sự tốt lên không ít, buổi trưa còn ngồi trong sân một lúc đấy.” Dung nương nói xong hốc mắt liền hơi đỏ lên. Bà không nhớ rõ lần cuối cùng Bùi Nguyên ra khỏi phòng là khi nào, bọn họ không dám để hắn ra ngoài, sợ gió trời khiến bệnh càng nặng thêm.
“Đây đều là công của ngươi.” Bùi phụ an ủi nói: “Sau này nói không chừng cơ thể thằng cả sẽ ngày càng tốt hơn.”
Vốn ông cũng không tin chuyện xung hỉ, nhưng hôm nay ông cũng thấy được sắc mặt của lão đại, quả thật đã tốt hơn trước không ít.
Không chỉ là sắc mặt tốt, cả người Bùi Nguyên như có thêm sức lực, trong ánh mắt cũng không trầm lặng như trước nữa.
“Tối nay hầm con thỏ thằng hai săn được hôm qua đi, bồi bổ cho thằng cả.” Bùi phụ nói: “Còn cả tiểu nữ hài kia nữa, nhìn người gầy tong teo, cũng phải bồi bổ chút mới được.”
Dung nương nghe vậy rất vui mừng, vội gật gật đầu.
Bùi phụ lại nói: “Nhưng ta nói trước, ngươi không thể quá sủng nữ hài kia, nếu không thằng hai sẽ không vui, nói không chừng lại ngầm khi dễ nữ hài kia đấy.”
“Bùi Dã cũng không phải hài tử nhỏ nhen như vậy.” Dung nương cười nói.
“Ta thấy từ tối qua tới giờ nó đều rất ủ rũ, không hề lộ ra chút hòa nhã nào.” Bùi phụ nói.
Vừa dứt câu, Bùi Dã và Trì Kính Dao một trước một sao bước vào cửa.
Bùi phụ thấy vẻ mặt kia của Bùi Dã, hướng ánh mắt về phía Dung nương, ý muốn nói: ta nói có sai đâu?
Lúc cơm tối, Dung nương thấy Trì Kính Dao không mang bộ đồ mới về, liền muốn hỏi Bùi Dã.
Trì Kính Dao đoán được bà muốn hỏi gì, vội vàng chủ động nói với Dung nương: “Hôm nay Nhị ca bán da được nhiều tiền lắm, huynh ấy muốn mua cho con bộ đồ mới, nhưng con thấy xiêm y trong cửa tiệm còn không đẹp bằng bá mẫu làm, nên con không muốn.”
Dung nương nghe vậy ngẩn ra, nhìn về phía Bùi Dã.
Trì Kính Dao không đợi bà hỏi, lại nói: “Nhị ca còn mua cho con hai cái bánh bao lớn, rất thơm.”
Nói tới đây, Dung nương liền hiểu ý của Trì Kính Dao, trong lòng cực kỳ yên tâm.
Bùi phụ thấy Trì Kính Dao còn nhỏ mà lanh lợi, trong lòng cũng hơi vui, thuận miệng nói: “A Dao, sau này con nên gọi a nương và a cha mới đúng.”
Nếu Bùi phụ đã chấp nhận Trì Kính Dao ở lại trong nhà này, vậy cũng không coi cậu như người ngoài nữa. Hiện giờ Trì Kính Dao còn nhỏ tuổi, cũng không thể thành hôn với Bùi Nguyên, vậy tất nhiên là Bùi phụ sẽ đối đãi với cậu như khuê nữ nhà mình.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Mặc dù tính cách của cậu khá thoải mái, nhưng việc gọi người khác là “cha mẹ”, cậu vẫn chưa thể thích ứng kịp.
“Con đi đưa cơm cho đại ca.” Bùi Dã nói đúng lúc.
Trì Kính Dao nghe vậy vội chủ động hỗ trợ, bưng một bát cháo đi theo sau Bùi Dã.
Dung nương và Bùi phụ nhìn nhau cười, cũng không để ý.
Trì Kính Dao có thể như vậy khi còn nhỏ đã khiến bọn họ hài lòng lắm rồi.
Về phân xưng hô thì cứ để từ từ.
Trì Kính Dao lại đổi một viên [Dung quang hoán phát hoàn], lặng lẽ bỏ vào bát cháo của Bùi Nguyên. Hôm nay vốn còn lại 60 tích phân, cậu đổi hai quả trứng cho Bùi Dã tốn hết 6 tích phân, viên [Dung quang hoán phát hoàn] lại tốn 20 tích phân, bây giờ chỉ còn lại 34 tích phân.
Nếu không nhanh chóng công lược chiếm được thiện cảm của Bùi Dã, tích phân của cậu sẽ hết rất nhanh.
Trì Kính Dao vốn cảm thấy công lược Bùi Dã là việc đơn giản, giờ nghĩ lại hình như không phải như vậy.
Cậu vẫn không hiểu, vì sao hôm nay mình làm nhiều việc như vậy, Bùi Dã lại không thấy động tĩnh gì?
Chuyện này thật sự khác thường, Trì Kính Dao cảm thấy nhất định có gì kỳ lạ trong đó, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được.
Hay là, cách mình công lược Bùi Dã có vấn đề?
Màn đêm buông xuống Trì Kính Dao lại gặp ác mộng, mơ thấy tiến độ công lược Bùi Dã của mình biến thành số âm, hệ thống trừ sạch tích phân của cậu. Sau khi cậu tỉnh lạ vội vàng kiểm tra số dư tích phân của mình, phát hiện không thay đổi mới yên tâm hơn chút.
Trì Kính Dao vừa cảm giác ngủ thẳng tới sáng, lúc cậu dậy thì Bùi phụ và Bùi Dã đã ra ngoài.
Dung nương để lại điểm tâm cho cậu, Trì Kính Dao rửa mặt xong, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn điểm tâm.
Hôm nay sắc mặt của Bùi Nguyên vẫn khá tốt, Dung nương đỡ hắn ra sân ngồi một lúc.
Trì Kính Dao rảnh rỗi không có gì làm, vừa giúp Dung nương hái rau, vừa nói chuyện với Bùi Nguyên một lát.
Cậu từ miệng của Dung nương và Bùi Nguyên biết được, bệnh này của Bùi Nguyên bắt đầu từ đợt nhiễm phong hàn mấy năm trước. Lúc đó Bùi phụ không có nhà, Dung nương vừa chăm Bùi Dã lại phải chăm Bùi Nguyên nên có hơi quá sức. Cũng không có khả năng lên trấn tìm đại phu, vậy nên bệnh của Bùi Nguyễn cứ bị trì hoãn lại.
Nhưng không ai ngờ là căn bệnh của Bùi Nguyên lại bị trì hoãn lâu tới thế.
Theo lời của đại phu, hình như đã khiến phế tạng tổn thương, để lại mầm bệnh.
Nếu người nhà không cho Bùi Nguyên dùng thuốc thích hợp, có lẽ cái mạng này của hắn đã mất từ lâu. Cũng chính do Dung nương và Bùi phụ rõ ràng thật sự túng thiếu, nhưng vẫn không từ bỏ Bùi Nguyên, lúc này mới hắn chống đỡ được tới bây giờ.
Trì Kính Dao thầm nghĩ, bệnh này của Bùi Nguyên có lẽ cần một loại thuốc tốt. Tiếc là hiện giờ tích phân của cậu quá ít, ngay cả thương thành cũng chưa mở hoàn toàn, tất nhiên cũng không thể đoán được có loại thuốc nào chữa trị được cho Bùi Nguyên hay không.
Hết thảy mọi chuyện đều là do cái tên Bùi Dã vừa thối tha vừa cứng đầu kia!
Vì sao lại khó công lược như vậy hả?
Tối đó, sau khi sắc trời tối đen mà Bùi Dã vẫn chưa về.
Trì Kính Dao hỏi mới biết Bùi Dã lại lên núi săn thú, có lẽ phải 3-5 ngày mới về.
Trì Kính Dao vừa nghe được liền nóng ruột, 3-5 ngày là quá lâu.
Hiện giờ tích phân của cậu chỉ đủ mua được một viên [Dung quang hoán phát hoàn] mà thôi.
Tối hôm đó, Trì Kính Dao không cho Bùi Nguyên dùng thuốc.
Nhưng cậu lại sợ sắc mặt Bùi Nguyên xấu đi, ảnh hưởng đến tâm tình của đối phương, ngược lại khiến bệnh tình của hắn tái phát.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Trì Kính Dao cắn răng đổi một viên [Dung quang hoán phát hoàn] lén đút cho Bùi Nguyên.
“Bá mẫu, con muốn đi đưa cơm cho Nhị ca, người có biết huynh ấy đang ở trên ngọn núi nào không?” Trì Kính Dao hỏi Dung nương.
“Đường đi rất xa, con không cần để ý tới nó.” Dung nương cười nói: “Nó thường xuyên đi vài ngày như vậy, cũng mang theo lương khô, không đói đâu.”
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói với vẻ mặt buồn buồn: “Nhưng con rất muốn đi lên núi thăm Nhị ca, con muốn học săn thú với huynh ấy.”
Dung nương nghe vậy phì cười, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Kính Dao nói: “Một nữ hài như con học việc khổ sở vất vả đấy làm gì? Lát nữa ta sẽ dạy con thêu thùa.”
Trì Kính Dao:........
Thêu thùa cũng không phải không thể học, nhưng cậu muốn gặp Bùi Dã mà, nếu không sao mà tiến hành công lược được?
Nghĩ thử xem, Bùi Dã trên núi ăn gió uống sương, bỗng được ăn đồ nóng hổi, nhất định sẽ cảm động không thôi, đến lúc đó nói không chừng mình còn được thêm tích phân đấy!
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao đành phải nhõng nhẽo với Dung nương.
Dung nương chỉ nghĩ cậu nhỏ tuổi vẫn còn ham chơi, nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Vừa lúc bà định hôm nay đi lên núi hát chút quả dại và nấm, nếu Trì Kính Dao muốn đi, vậy dẫn nó đi cùng.
Trì Kính Dao nghe vậy liền vui sướng, tươi cười hớn hở bắt đầu đi theo Dung nương chuẩn bị đồ này nọ.
Dung nương cho cậu một cái sọt, cũng không lớn, nhưng bởi vì vóc người của Trì Kính Dao nhỏ, đeo lên lưng cậu nhìn có vẻ rất “khổng lồ“. Dung nương sợ cậu mệt, Trì Kính Dao cũng để ý, kiên trì đeo lên lưng, còn muốn đặt cơm của Bùi Dã vào sọt của mình.
Trước khi ra khỏi cửa, Dung nướng nói với Trì Kính Dao rằng đường rất xa, vốn Trì Kính Dao tưởng đối phương nói quá, cho tới khi cậu đi đến mức chân tê rần, mới ý thức được lời của Dung nương là thật.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Bùi Dã thà ở lại trên núi chứ không về, đi tới đi lui thực sự rất mất sức.
Đoạn đường còn lại, sọt trên lưng của Trì Kính Dao đã được Dung nương cầm, nhưng cậu vẫn thấy chân bủn rủn.
Ngày trước cậu chạy trốn khỏi đám buôn người mà chân đã bị nổi bọc nước, hôm nay có lẽ bọc nước vỡ luôn rồi.
“Mau tới đây.” Dung nương chỉ mấy gian nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, nói với Trì Kính Dao: “Đi sâu vào rừng sẽ rất nguy hiểm, để cơm ở đây là được, Nhị ca của con và thợ săn trong thôn sẽ về đây để nghỉ đêm.”
Trì Kính Dao vội nói: “Nhưng con vẫn chưa gặp Nhị ca mà!”
Không ngờ cậu đi một quãng đường xa như vậy lại không thể gặp được Bùi Dã, vậy thì tổn thất lớn quá.
Đúng lúc này, một thanh niên đi xuống đường núi, người nọ nhìn thấy Dung nương thì chào một tiếng, ánh mắt nhịn không được mà nhìn về phía Trì Kính Dao hỏi: “Đây là tiểu tẩu tẩu của Bùi Dã sao?”
Trì Kính Dao:..........
Dung nương cười nói: “Bùi Dã đâu? Ta và A Dao tới đây đưa cho nó chút cơm.”
“Hôm qua Bùi Dã đặt bẫy và đợi con mồi dính, có lẽ sẽ phải đợi 1-2 ngày.” Thanh niên kia nhiệt tình nói: “Lúc nãy hắn vừa đi xem bẫy về, đang ngủ ở trong rừng phía trước, cũng không xa, ta dẫn hai người đi.”
Trì Kính Dao nghe vậy rất hưng phấn, vội nhận lấy sọt trong tay Dung nương, đi theo sau thanh niên kia. Hai người đi được một lát liền tới một chỗ khá bằng phẳng, chỗ đó không có gì ngoài cỏ dại, hiển nhiên là một nơi nghỉ chân của nhóm thợ săn.
Từ xa, Trì Kính Dao nhìn thấy Bùi Dã đang ngồi trên cây nghiêng đầu lim dim, vội chạy chậm qua.
Trong rừng rụng rất nhiều lá, cũng không bằng phẳng, Trì Kính Dao không may vấp phải một tảng đá, dưới chân một truyền tới cảm giác đau đớn.
Bùi Dã nghe được tiếng liền quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy được cảnh này.
“Ngươi tới đây làm gì?” Bùi Dã nhảy từ trên cây xuống, mày nhíu chặt lại như thành một đường thẳng, giọng điệu cũng hơi lạnh.
Vui vẻ tràn đầy trong lòng Trì Kính Dao bị một cái ngã này mà tan biến sạch sẽ, lúc này mắt cá chân vốn đã đau vô cùng, lại còn bị Bùi Dã quát một câu chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Mặc dù trước khi xuyên sách cậu đã 19 tuổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ trưởng thành trong xã hội hiện đại, rất ít khi chịu uất ức gì. Càng đừng nói đã nhiều ngày trôi qua, không chỉ chịu uất ức đơn giản như vậy, nói chính xác thì cậu cũng coi như đã trải qua sinh tử, nhưng vẫn chưa kịp phát tiết cảm xúc mà thôi.
Lúc này cảm xúc của cậu dâng trào, hơn nữa mắt cá chân rất đau, bất giác rơi ra hai giọt nước mắt.
Cảm xúc của con người thường như vậy, một khi dâng trào lên thì rất khó để kiểm soát. Lỗi lo lắng, bất an, sợ hãi đối với thế giới xa lạ và tương lai của mình cùng dâng lên trong lòng, khiến tâm trạng của Trì Kính Dao gần như sụp đổ.
Lúc đầu cậu còn nghĩ như vậy là không được, nhưng nhớ ra hiện giờ vẻ ngoài mình chỉ là đứa nhóc 7 tuổi, gánh nặng “nam nhân không được khóc” trong lòng liền bị gỡ xuống hơn phân nửa, cứ thế càng khóc thương tâm hơn.
Bùi Dã tiến lên định kéo cậu dậy, nhưng lại bị Trì Kính Dao nắm lấy ống tay áo. Vật nhỏ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, kéo Bùi Dã khóc thút thít hỏi: “Huynh tại sao lại...... sao lại ghét ta như vậy?”
Rốt cuộc sao lại khó công lược ngươi như vậy hả?
Trì Kính Dao càng nghĩ càng tủi thân, hơn nữa chân vô cùng đau, khóc quả thực thương tâm muốn chết.
“Ta không ghét ngươi.” Bùi Dã nói.
“Huynh nói dối!” Trì Kính Dao khóc ròng nói.
Nhưng mà đúng lúc này, trong đầu Trì Kính Dao đột nhiên vang lên giọng máy móc:
[Đạt được giá trị thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 2%]
[Đã nhận được 50 tích phân]
Trì Kính Dao mờ mịt nhìn về phía Bùi Dã, quên luôn cả khóc, nhịn không được mà nấc lên.
Hóa ra Bùi Dã thích chiêu này sao?
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao hút sâu, oa lên một tiếng, nước mắt chảy càng nhiều hơn, miệng còn nức nở nói: “Ta không tin, rõ ràng huynh chán ghét ta.”
“Ta thật sự không có.” Vẻ mặt Bùi Dã không được tự nhiên, nhìn cũng rất nghiêm túc, như sợ Trì Kính Dao không tin mình.
Giọng máy móc lại vang lên:
[Lại đạt được giá trị thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 3%]
[Đã nhận được 50 tích phân]
Trì Kính Dao:.........
Vậy cũng được luôn hả???
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Cơ hội làm giàu tới rồi đây
Hết chương 6.