Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng

Chương 16: Chương 16: Bán thuốc




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ồ.”- Lạc đại phu đáp lại với tâm thái cực kỳ tò mò, khi ông ấy thấy được rễ cây đan sâm, cũng chính là cây huyết sâm mà mọi người thường gọi, hai mắt ông ấy sáng rỡ, kích động nói: “Là cây huyết sâm, còn là cây huyết sâm loại thượng hạng nữa.”

“Khụ khụ.”- Lúc này, vị dược đồng kia ho vài tiếng nhắc nhở.

Thầy ơi là thầy, người kích động như vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết chúng ta đang thiếu vị thuốc này đấy.

Cố Thừa Duệ liếc mắt nhìn dược đồng ngồi bên quầy, sau đó, hắn tò mò hỏi Lạc đại phu: “Không lẽ cây huyết sâm rất khó tìm sao?”

Điều kiện để cây đan sâm sinh trưởng cũng không quá khắc nghiệt, đâu có quý giá đến mức làm ông ấy kích động đến thế.

Lúc này, Lạc đại phu cũng kịp phản ứng vừa rồi mình hơi phấn khích quá đà, quan trọng là còn sơ suất để lộ manh mối, thế nên ông ấy đành phải gượng cười trả lời: “Cây huyết sâm cũng không phải loại cây quý hiếm gì, nhưng bây giờ ở phương Bắc đang phải chống chọi với hạn hán, dẫn đến sản lượng cũng ít dần đi, chất lượng cũng chênh lệch đi nhiều so với trước đây.”

“Đang có nạn hạn hán ở phương Bắc ư? Vậy tại sao chúng ta không nghe ai nói hết?”

“Không nghiêm trọng tới mức thành “nạn”, cho nên không có ai truyền ra, nhưng sản lượng dược liệu đã giảm đáng kể rồi.”

“Vậy xin hỏi, rễ cây huyết sâm chúng ta mang lại đây đáng giá bao nhiêu tiền?”

“Chất lượng cây huyết sâm của các ngươi tuy tốt, nhưng tuổi đời vẫn còn non, cho nên lão phu chỉ có thể trả nhiều nhất là một trăm văn tiền.”- Lạc đại phu vừa vuốt cằm vừa suy nghĩ đưa ra một cái giá.

Cố Thừa Duệ nghe xong giá tiền này, thấy cũng không thấp lắm, hắn gật đầu nói: “Vậy ngài xem thêm cây hoàng kì với cam thảo nằm chung trong đó luôn đi.”

Lạc đại phu mở bao ra rồi nhìn thoáng qua, chất lượng cũng khá tốt, ông ấy trực tiếp mở miệng nói: “Ta cho hoàng kì hai mươi văn tiền nửa ký, còn cam thảo chỉ được 5 văn tiền nửa ký thôi.”

“Được, làm phiền ngài cân chúng hộ ta.”

“Rồi rồi, chờ một lát.”- Sau khi Lạc đại phu dứt lời thì đi ra sau cầm lên một cái cân, tiếp đó ông ấy bắt đầu cân những loại dược liệu có trong bao bố kia.

Cây huyết sâm được một ký, hoàng kì hai ký rưỡi, cam thảo bảy ký rưỡi, tổng bọn họ kiếm được ba trăm bảy mươi lăm văn tiền, sau khi trả bảy mươi lăm văn tiền thuốc, hai người vẫn còn dư lại ba trăm văn tiền.

Lạc đại phu nhiệt tình đưa bọn họ ra cửa, ông ấy nói: “Khi nào hai vị rảnh, có thể đi đào cây huyết sâm tiếp, nếu chất lượng tốt thì lão phu sẽ thu hết.”

“Được, ta nhớ rõ rồi.”- Cố Thừa Duệ chắp tay hành lễ một cái, rồi hắn mới dắt Chu Oánh rời đi.

Khi ra được bên ngoài, Cố Thừa Duệ quay đầu nói: “Bé con, nhớ lại xem chúng ta cần mua gì?”

Chu Oánh suy nghĩ một hồi: “Nồi, gạo, muối, rau là đủ rồi, mấy cái linh tinh khác để từ từ tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.