Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng do dự một lúc rồi lắc đầu, nói: “Thôi không cần đâu, cũng không thật sự bị thương nặng, ngươi thu con gà về đi.”
Hắn ta kinh ngạc nhìn nàng, lúc này người mới nghiêm túc nhìn kĩ mặt nàng, nhận ra có hơi hơi quen mắt, sau đó, hắn ta không chắc hỏi: “Ngươi là người Cố gia mới chuyển về đây à?”
Chu Oánh nghe thế thì cảnh giác nhìn hắn ta: “Vậy còn ngươi là ai?”
Người đàn ông nghe xong, ngược lại rất nhanh đã xác định được thân phận của nàng, chỉ là hắn ta không nghĩ đến nàng sẽ gầy yếu đến mức này.
Sau đó, hắn ta lại đưa con gà rừng đến trước mặt nàng lần nữa: “Kẻ hèn này họ Điền, tên là Gia Vượng, sống ở chân núi thôn Thượng Hà, con gà rừng tặng cho cô nương xem như quà an ủi. Đúng rồi, ngươi đừng có đi sâu vào trong núi nữa nhé, trong đó có lợn rừng.”
Hắn dứt lời thì nhanh chóng rời khỏi đây.
Chu Oánh thấy vậy thì không tiếp tục khách sáo nữa, nàng trực tiếp ném gà rừng và bó củi vào trong không gian, sau đó đi đến bụi cỏ nhặt rìu.
Không ngờ vậy mà may mắn phát hiện có một ổ thiên ma* trong bụi cỏ, nàng lập tức thu hồi rìu, lấy ra cây xẻng chuyên dụng rồi vùi đầu vào bụi cỏ đào.
*Một vị thuốc Đông y.
Đợi đến khi nàng đào xong thì số lượng cây thiên ma chiếm được một nửa bao bố, nàng cực kỳ vui vẻ, bao nhiêu đây cây thiên ma thôi thì ít nhất họ cũng có thêm tiền để tìm phòng ở rồi.
Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, bây giờ trời đã về chiều, nàng lập tức quan sát xung quanh, khi xác định xong không có ai ở đây mới mang theo bao bố chứa cây thiên ma đi vào không gian.
Khi Cố Thừa Duệ - người lo lắng chờ ở trong không gian – vừa thấy nàng thì vội tiến đến nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên quần áo nàng có dính máu thì hắn gấp gáp hỏi: “Sao trên người nàng có nhiều máu vậy, nàng làm gì để bị thương thế này?”
Chu Oánh nghe hắn nói thế, nàng thấy hơi nhức nhức cái đầu, lập tức cúi đầu chỉ vào vết thương gắt giọng đáp: “Bị thương rồi nè, chàng mau mau nhìn cái ót hộ ta đi.”
Cố Thừa Duệ nghe xong thì lập tức lấy ra tay của nàng để kiểm tra một phen, khi hắn thấy rõ thương thế thì thở phào nhẹ nhõm nói: “May là chỉ bị sưng một tí thôi, dưỡng mấy ngày là sẽ hết à.”
Hắn dứt lời thì đi lấy hòm thuốc dự phòng, dùng dầu hoa hồng* thoa phần bị thương sau cổ nàng rồi hỏi: “Nàng gặp phải chuyện gì à, sao lại để bị thương thế này?”
*Dầu hoa hồng:
Chu Oánh cũng không giấu diếm làm gì, nàng trực tiếp kể hết toàn bộ câu chuyện Điền Gia Vượng bắn giết gà rừng rồi dọa nàng một trận cho hắn nghe, nàng hỏi: “Ồ đúng rồi, chàng có biết hắn ta là ai không, ta thấy hắn ta là người tốt, nên không làm khó chi cho mệt.”