Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cũng không phải việc gì to tát, chỉ là ta mơ lại giấc mơ biến thành tiên hôm bữa thôi. Ta sống trong một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, nhưng bên trong lại trống rỗng, không có gì hết. Mỗi ngày ngoại trừ trồng cây thì chính là chơi với mấy con động vật nhỏ, nó tẻ nhạt vô cùng. Hoặc là có khi ta rảnh rỗi quá đi gây sự luôn không chừng, cảm giác cả người rất là cô đơn và lạnh lẽo. Nó làm cho ta lập tức nhớ tới những năm sau khi ông nội qua đời, lâu quá rồi, ta cũng quên mất đi khái niệm của thời gian, cứ như bị cô lập vậy, thật sự rất khó chịu.”
Cố Thừa Duệ nghe xong, nhất thời cũng đoán không ra rốt cuộc vợ mình đang gặp chuyện gì.
Nhưng hắn vừa nghe mà vừa đau lòng cho nàng, thế là chỉ đành nửa đùa nửa thật nói: “Đồ bé con không có lương tâm, sao ta không nghe nói ta xuất hiện trong giấc mơ của nàng, dù có thế nào thì Duệ ca vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng mà.”
Hắn nói đến đây, còn ngang nhiên nhào tới hôn lên mặt nàng một cười, rồi nở một nụ cười cực kỳ xấu xa: “Có phải là do hai ngày này chúng ta không ngủ chung với nhau, nên là nàng nhớ ta?”
“Gì vậy trời, hai chuyện này đâu có liên quan gì với nhau?”- Chu Oánh tức giận đẩy cái đầu lì của hắn ra.
“Ta thấy có liên quan mà, tốt nhất là đêm nay ta chuyển về ngủ cùng với nàng nhé, chứ cứ để vợ ta bất an mất ngủ thế này hoài là ta đau lòng lắm đấy.”
Chu Oánh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng đồng ý.
Bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy giấc mơ kéo dài tận hai đêm này có chút vô lý, trong lòng bắt đầu xuất hiện loại cảm giác rất khó tả, khiến cho lòng nàng cứ bồn chồn không thôi, cảm thấy lo lắng và bất an cực kỳ, đúng lúc ngủ với Cố Thừa Duệ thử xem đêm nay sẽ có gì xảy ra.
Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện, bên hỏi bên đáp, bên nói bên nghe, đồng thời cũng đốn thêm củi và đào thêm dược liệu.
Có Cố Thừa Duệ hiểu biết vị thuốc làm người dẫn đường, ngày đó hai người thật đúng là đào được không ít đồ tốt, có cây huyết sâm thượng hạng này, một ít bạch chỉ và cây khổ sâm, hai tảng phục linh* lớn cùng với hơn mười lăm ký gừng, và thêm chừng đâu hai mươi lăm ký dược liệu hoang dã ở trên núi.
*Phục linh, hình như là một loại nấm.
Sau khi bọn họ xuống núi thì trời đã tối nhèm, hai người vừa mới tiến vào miếu Mẹ, nơi đây lại xuất hiện một vị khách không mời, đó chính là con chó hoang Chu Oánh thấy hôm qua.
Nó thấy nàng đi vào thì lập tức chạy chậm lại gần, đến khi cách nàng chỉ có một mét nó mới dừng lại, ngoắt ngoắt cái đuôi, sủa hai tiếng cực kỳ trầm thấp.