Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lòng Cố Thừa Hỷ vẫn còn sợ hãi hỏi: “Tam tẩu, hai người nuôi con chó to bự, hung dữ đó từ lúc nào thế?”
Cậu vừa dứt lời thì vội bỏ cái gùi sang một bên, sau đó ngồi xuống tảng đá bên cạnh đống lửa.
“Chưa có nuôi chính thức đâu, có điều, đồ ăn còn thừa lại mỗi ngày ta đều chia cho nó một phần.”
“Vậy con chó này cũng biết ơn quá nhỉ.”
“Nếu không thì sao ta hay nói chó là người bạn trung thành chứ.” Chu Oánh nói đến đó, nàng lấy một cái bát mới ra, đổ nước sôi để nguội vào rồi đưa cho cậu.
Cố Thừa Hỷ nhận lấy, cầm lên uống ừng ực một nửa, sau đó cậu lên tiếng: “Sau khi tẩu tử dọn ra ngoài ngược lại nhìn sáng sủa hơn rất nhiều.”
“Không có người đè ép, nặng nhẹ ở trên, tâm lý cũng được thư thản phần nào.”
Cố Thừa Hỷ nghe xong thì chỉ cười một tiếng mà không đáp lời, cậu chỉ hỏi: “Vừa rồi tiểu đệ có nghe nói, chiều nay tam ca nhảy xuống nước cứu được Thiết Ngưu- cháu trai của trưởng thôn, hiện tại tam ca vẫn ổn chứ ạ?”
“Rất ổn, hai ngày này chúng ta có lên núi đào chút dược liệu, rồi đi lên trấn trên đổi mấy gói thuốc cho tam ca đệ uống, hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
Cố Thừa Hỷ nghe thấy thế thì sửng sốt một lúc, cậu thật đúng là không ngờ rằng hai người bọn họ có thể dựa vào dược liệu lật thân, cậu thấy rất vui đồng thời trong lòng cũng nảy lên một ý định.
Nhưng khi mở miệng ra thì cuối cùng cậu vẫn sửa lời nói: “Tam ca không có việc gì là tốt rồi, nếu có chỗ cần hỗ trợ thì nhất định phải mở miệng, tiểu đệ phải đi đốn củi tiếp đây.”
Cậu uống chút nước còn sót lại trong bát, sau đó cầm cái gùi lên đi ra ngoài.
“Vậy được, có thời gian rảnh thì ghé chơi nhé.” Chu Oánh nói xong thì đứng dậy đi tiễn cậu.
Sau đó, nàng lấy tất cả quần áo phơi trên tảng đá khi nãy, ném chúng vào trong không gian.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thừa Duệ chạy về, hắn lấy ba lượng bạc trả tiền vật liệu gỗ, rồi lại chạy xuống núi tiếp.
Khi hắn lại lần nữa quay về thì đã là khoảng tám giờ đêm, nhìn thấy trong nồi còn cơm nóng, mới ngẩng đầu hỏi: “Bé con, nàng ăn cơm rồi à?”
“Đúng vậy, sợ chàng chưa ăn nên có chừa một ít đó.”
“Ta ăn ở nhà trưởng thôn luôn rồi, chuyện sửa phòng ở cũng đã quyết định xong. Ngoại trừ phí nguyên vật liệu, tiền công mỗi ngày là mười văn tiền, trưa thì nấu cơm cho công nhân ăn.”
“Còn phải nuôi cơm nữa à.” Chu Oánh nghe xong thì hơi lúng túng một chút, ở trong nhà bây giờ đâu còn cái gì đâu, muốn nấu cơm mỗi ngày sao mà được.
“Lúc đầu ta cũng không định quản chuyện ăn uống, nhưng mà trưởng thôn đề nghị là nên nấu cho họ ăn, nói là bữa cơm gắn kết tình cảm gì đó, bọn họ ăn vui thì chúng ta mới hòa tan vào thôn được.” Cố Thừa Duệ nói xong thì nắm lấy tay của nàng nói: “Hai ngày này vất vả cho nàng rồi, có khó khăn gì chúng ta sẽ cùng vượt qua hết cả thôi.”