Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 125: Chương 125: Chương 124




Chuyện phát sinh quá bất ngờ, cha của Lương Tư Nguyên nhờ Lương Quyết Thành chiếu cố thằng con của mình một chút, nói ông sẽ lập tức đi tới Hải thị ngay.

Lương Tư Nguyên tự giác làm xong đại sự cho nhà mình, giương cao lồng ngực, giống như một tiểu tướng quân vừa thắng trận trở về.

Đây là lần đầu tiên Tiễn Ý Ý chiêu đãi bạn học nhỏ đến từ Lương gia, cô thương lượng với Lương Quyết Thành một chút, không thể dẫn người trực tiếp đi gặp mẹ Lương được, sợ sẽ kϊƈɦ thích tới bà ấy. Cho nên cuối cùng là đem cậu nhóc đi tới chỗ của Lương Nguyệt Ninh.

Đều là anh chị họ của mình, nên gặp một lần mới phải.

Huống chi bên người Lương Nguyệt Ninh có rất ít bạn chơi, tự dưng xuất hiện một cậu em họ có máu mủ với mình, nói không chừng sẽ có người nói chuyện với cô bé thì sao.

Lương Tư Nguyên nói rất nhiều, dọc đường đi cái gì cậu ta cũng nói được, nhất là đối với Tiễn Ý Ý, cậu ta hết sức tò mò. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà cậu ta đã đem toàn bộ gia sản của mình vét sạch một lần, bắt đầu tò mò mối quan hệ của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.

Cậu ta biết mẹ Lương và Lương Quyết Thành đều thông qua bài viết kia, trêи thực tế thì cậu ta lại chẳng biết cái gì cả. Vốn dĩ là có thể nhận ra người anh họ này hoàn toàn là dựa vào gương mặt kia của những người trong Lương gia, còn nhiều hơn thế thì cậu ta lại không biết.

Sự tồn tại của Tiễn Ý Ý trong mắt Lương Tư Nguyên chính là một chị dâu nhỏ chính hãng.

Không thể nói cậu ta là người rất dễ thân, chỉ có thể nói là không phải người lãnh đạm mà thôi. Vẫn là một đứa nhỏ khá hướng ngoại.

Đầu tiên là cậu ta thổi phồng Tiễn Ý Ý lên, khen Tiễn Ý Ý xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, còn khen cô có ánh mắt mới chọn trúng anh họ nhà mình. Sau khi khen xong liền bắt đầu tò mò câu chuyện tình yêu của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.

Không chỉ bởi cậu ta là em trai nhỏ của Lương gia, Tiễn Ý Ý đối với Lương Tư Nguyên cũng không có phản cảm gì, thuận theo lời của cậu ta đem câu chuyện tình yêu của mình và Lương Quyết Thành mỹ hóa lên mấy lần, từ một trò chơi quan hệ bao nuôi biến thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn, cả hai vừa gặp nhau liền nhất kiến chung tình, yêu thương thắm thiết.

Trong mắt Lương Tư Nguyên đều là ánh sao nhỏ, ngồi ở bên cạnh Lương Quyết Thành chăm chú ảo tưởng theo cách nói của Tiễn Ý Ý.

Nếu như anh thật sự nhất kiến chung tình với Tiễn Ý Ý, vậy chẳng phải là anh từ lâu đã có được một bạn gái nhỏ khả ái, mềm mại ngọt ngào sao?

Vừa gặp đã yêu.

Nghe vào tai thật sự là một câu chuyện ngọt đến rụng tim.

Lương Quyết Thành lặng lẽ soạn một hàng tin nhắn gửi cho Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý còn đang bịa chuyện của cô với Lương Quyết Thành thì điện thoại rung lên một tiếng.

Cô thừa dịp cậu nhóc đang ảo tưởng, cúi đầu nhìn.

L: Nhất kiến chung tình?

Khóe miệng Tiễn Ý Ý nhếch lên.

[Lương ca mỹ mạo vô song, em đối với anh thật sự là nhất kiến chung tình nha.]

L: Trêи giường?

Mặt Tiễn Ý Ý có hơi đỏ lên.



Không xong rồi, cô quên mất nơi đầu tiên mình gặp anh là ở đâu rồi.

Một người đang ngủ, một người đang thay quần áo.

*Nhắc cho bạn nào quên ạ, đây là cảnh ở chương 1 nha, lần đầu tiên chạm mặt của hai anh chị là Tiễn Ý Ý đang thay quần áo thì bị Lương Quyết Thành đang ngủ ở phòng y tế bắt gặp.

Lại nói, đây cũng không phải là địa điểm nhất kiến chung tình ngây thơ trong sáng gì.

Không đợi Tiễn Ý Ý kịp hồi thần lại, Lương Quyết Thành lại gửi một tin nhắn tới.

L: Anh rất mong chờ, cũng rất tán thành đấy.

Tiễn Ý Ý: “…”

Lương ca ngây thơ của cô đã đi nơi nào rồi?

Lương Nguyệt Ninh mới lớp 10, tan học sớm hơn Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành một chút. Thêm việc Tiễn Ý Ý với anh lại chậm trễ chút chuyện ở chỗ Lương Tư Nguyên cho nên lúc bọn họ đến, Lương Nguyệt Ninh đã nấu cơm xong, ngoan ngoãn ngồi chờ hai anh chị về nhà.

Mới vừa nãy hai anh chị gọi điện nói muốn tới đây, tổng cộng có ba người. Cô bé chỉ biết Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý, người còn lại là ai thì không hề biết. Cho nên liền dựa theo phân lượng ăn của một người bình thường nấu nhiều hơn một chút, chuông cửa vừa vang lên, cô bé nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Anh hai…”

Lương Nguyệt Ninh vừa mở cửa đã gặp phải khuôn mặt phóng đại đang tươi cười.

Nam sinh xa lạ, tuổi còn không lớn, thế nhưng ngoài ý muốn là nhìn có chút quen mắt.

“Chào chị họ! Quấy rầy rồi!”

Lương Tư Nguyên vừa nhìn liền biết tiểu cô nương thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược ở trước mặt chính là chị họ của cậu ta.

Trong nhà cậu ta vẫn còn giữ ảnh chụp của cô nhỏ, còn có mấy tấm ảnh thuở bé nữa. Cậu ta nhớ rõ có đôi khi cha mình mở album ảnh ra, nhìn nữ sinh 15, 16 tuổi bên trong cuốn album đó thở dài, ôm cậu ta còn bé vào lòng, chỉ vào người trong ảnh dạy cậu ta gọi cô nhỏ.

Mà cô gái trước mặt này, cũng 15, 16 tuổi, cùng với cô nhỏ hồi đó thoạt nhìn rất giống.

Giống y như đúc từ một khuôn vậy.

Đây thật sự là con gái của cô cậu ta, là chị họ nhỏ của cậu ta.

Lương Nguyệt Ninh có hơi phát ngốc, cô bé nhìn Lương Tư Nguyên loi nha loi nhoi đổi giày chạy vào trong nhà, nhìn xung quanh một vòng, ríu rít khen chỗ này một cái, chỗ kia một cái.

“Nhà này đẹp ghê, chị họ nhỏ, mọi người ở chỗ này sao, thật là lợi hại mà!”

Lương Tư Nguyên chậc chậc vài tiếng.

Cô nhỏ mất tích đã nhiều năm, thời điểm cậu ta nhìn thấy cái tin kia ở trêи mạng thì trạng thái hiện giờ của cô ấy thực sự rất nghèo túng, vừa nằm ở viện, vừa bị xem như người bị bệnh thần kinh. Vậy mà con trai, con gái của cô ấy lại có thể ở trong tiểu khu xa hoa cao cấp này.

Lương Tư Nguyên đến cùng chỉ mới hơn 14 tuổi mà thôi, cũng không thể tưởng tượng quá nhiều, cậu ta căn bản không thể tưởng tượng được một người phụ nữ mang theo một trai một gái sẽ trải qua cuộc sống gian nan như thế nào.

Lương Nguyệt Ninh còn đang chờ có người đến giải thích cho cô bé xem chuyện gì đang xảy ra.

Cậu nam sinh đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là ai.

Tiễn Ý Ý đi tới phòng bếp rót nước, đem không gian để lại cho ba anh em họ.

Lương Quyết Thành nói chuyện lời ít ý nhiều, đơn giản đem thân phận của Lương Tư Nguyên nói cho Lương Nguyệt Ninh biết.

Lương Nguyệt Ninh với Lương Tư Nguyên không kém nhau nhiều lắm, lúc trước cô bé chưa từng nghĩ tới, bản thân mình còn có một người em trai nữa. Bất kể là em trai gì, tóm lại không phải họ Diêu là tốt rồi.

Cha của Lương Tư Nguyên một khắc không ngừng chạy vội đến.

Tô thị cách Hải thị cũng không xa, hai tiếng trước vừa cúp điện thoại, bây giờ ông ấy đã một lần nữa gọi tới đây.

Lúc này Lương Tư Nguyên đã làm thân được với Lương Nguyệt Ninh, lôi kéo Tiễn Ý Ý cùng nhau chơi đấu địa chủ.

Lương Quyết Thành đi nghe điện thoại của cha cậu ta.

Người đã đến Hải thị, Tiễn Ý Ý liền tính toán thời gian gọi Lưu thúc đi đón người. Lúc này Lưu thúc đã đón được cha của Lương Tư Nguyên, ông ấy nói với Lương Quyết Thành trong chốc lát, bảo trước tiên sẽ tới gặp bọn họ đã rồi nói sau.

Lương Nguyệt Ninh đang ở trong phòng bếp.

Nghe nói người tới là bác cả của Lương gia, cô bé có chút luống cuống tay chân không biết làm thế nào.

Trêи thực tế, cô bé cũng vậy mà Lương Quyết Thành cũng thế, trong khái niệm của bọn họ luôn không có hai từ "thân thích".

Từ khi mẹ Lương mang theo hai anh em tái hôn, người đầu tiên hai người gọi là "cha" là một người đàn ông tốt, nhưng lại là cô nhi. Người thứ hai lại để lại bóng ma tâm lý trong lòng hai người, người cha dượng này, căn bản không có ai nguyên ý lui tới với hắn.

Cách gọi xưng hô thân thuộc như vậy, Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh đều hết sức xa lạ.

Người bác cả này sẽ mang đến cái gì, Lương Nguyệt Ninh cũng hết sức lo lắng.

Tiễn Ý Ý nhìn ra, thế nhưng lại không có cách nào, đây là việc cô bé nhất định phải trải qua, hơn nữa hẳn là một việc không tồi.

Trước kia cô bé quá cô độc, chỉ có mẹ và anh trai, thế nhưng lại rất khó có cơ hội ở cùng nhau. Về sau có ông bà ngoại, có cậu mợ, có anh em họ, có lẽ cô bé sẽ nói nhiều hơn trước, không còn cô đơn nữa.

Bác cả Lương gia tới rất nhanh.

Lưu thúc khả năng cũng biết chuyện cho nên tốc độ lái xe so với trước đều nhanh hơn không ít.

Từ nơi đón người một đường chạy về nhà, chỉ tốn chưa đến một tiếng đồng hồ.

Mà lúc này, Lương Nguyệt Ninh đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn tối phong phú dưới tâm trạng sợ hãi, than vãn của Lương Tư Nguyên.

Bác cả Lương gia rất nhanh đã tới nơi này, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lúc tới trước cửa lại có hơi chần chờ.

Lương Hoài Âm.

Em gái của ông.

Em gái ông là tiểu bảo bối được mọi người trong nhà sủng ái đến tận trời, từ nhỏ chính là một người rất yếu ớt.

Mười mấy năm trước, con bé đột nhiên không từ mà biệt.

Toàn bộ Lương gia tìm con bé rất lâu, sau này vẫn là ông ta từ chỗ em trai thứ hai của mình thăm dò được một chút tin tức, con bé thích một người đàn ông, đã sớm chạy theo tên đó rồi.

Vì chuyện này cho nên lúc đó, ông vô cùng tức giận.

Nha đầu kia não bị hỏng rồi sao, chỉ là một nam nhân mà thôi, mang về nhà cho mọi người gặp mặt là được rồi, tại sao lại phải chạy, lại còn cắt đứt hết liên lạc với người trong nhà nữa chứ?

Sau đó lại do em trai thứ hai của ông dò thăm mới biết, người đàn ông kia đã sớm kết hôn sinh con, mà em gái của ông ta lại là người thứ ba chen chân vào.

Em trai ông ta nói, con bé bị ma quỷ ám ảnh, căn bản không chịu về nhà, hoàn toàn không phải đứa em gái trước kia của ông ta nữa. Vì để ông ta không thể tìm được mình mà ngay trong đêm đã dọn đi.

Ông ta suy nghĩ rất lâu, cũng không biết đứa em gái luôn luôn nghe lời hiểu chuyện như thế vì sao phải làm như vậy.

Vì một tên nam nhân mà nhà cũng không cần, loại chuyện này, thật đúng là chuyện mà con bé có thể làm được sao?

Lương gia vẫn luôn ở Tô thị, mọi người luôn ở đó, chưa từng di chuyển đi đâu cả. Nếu như con bé muốn về nhà, tùy lúc đều có thể trở về. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, ông ta tìm nhiều năm, mong chờ nhiều năm, em gái ông ta từ đầu đến cuối đều chưa từng về nhà.

Nhiều năm đã qua, ông ta không nghĩ đến, sẽ có một ngày mình tìm lại được đứa em gái này.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tâm tình của ông có chút phức tạp.

Ông đứng ở cửa hồi lâu, ngón tay đưa lên hạ xuống cũng không có cách nào ấn chuông cửa.

Cửa nhà bỗng nhiên được mở ra.

Là Lương Quyết Thành mở cửa.

Ngoài cửa, bác cả Lương gia giật mình sửng sốt.

Thiếu niên trước mặt, bộ dáng 18-19 tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhìn còn có hơi quen mắt, bề ngoài rất giống người Lương gia.

18-19 tuổi.

Trong lòng bác cả Lương gia thoáng trầm xuống.

Em gái mình, cũng mất tích từng ấy năm.

“… Mời vào.”

Lương Quyết Thành nghiêng người sang bên cạnh.

Người đàn ông này ước chừng hơn 40 tuổi, có một loại khí tức nho nhã, ánh mắt dừng ở trêи người anh có chút thương tiếc.

Loại thương tiếc này, đoán chừng chính là đối với mẹ Lương đi.

Lương Quyết Thành mím môi.

Bác cả Lương gia vừa đến đã trực tiếp cùng Lương Quyết Thành đi ra ban công.

Đóng cửa trêи ban công lại, trêи tay ông đã kẹp một điếu thuốc lá.

Lương Nguyệt Ninh kéo cánh tay Tiễn Ý Ý, thấp thỏm lại bất an chờ đợi.

Không biết là một tiếng, hay là hai tiếng.

Cánh cửa ngoài ban công kia rốt cuộc cũng mở ra.

Bác cả Lương gia bước vào, sắc mặt cùng với lúc mới tới hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt của ông rất ôn hòa, dừng ở trêи người Lương Nguyệt Ninh, chính là một trưởng bối từ ái dễ gần, mang theo một chút hoài niệm, lại có chút yêu thương.

“Ngày mai ta đi thăm mẹ của hai cháu có được hay không?”

Bác cả Lương gia nói tiếp: “Sẽ không kϊƈɦ thích tới em ấy.”

Ở trêи phương diện này, Tiễn Ý Ý cũng không tiện nói gì, Lương Nguyệt Ninh nhìn sang Lương Quyết Thành.

Trêи người anh dính lây một thân khói thuốc.

Anh cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt.

“… Được.”

Gánh nặng mà mẹ đeo trêи lưng, có lẽ rất nhanh sẽ có thể buông xuống được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.