Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 19: Chương 19




Trường học bắt đầu ồn ào.

Gần đến ngày lễ tháng 11, rõ ràng mới quay lại trường hồi tháng 9, chỉ mới học một tháng nhưng học sinh lại cảm thấy giống như bị núi Ngũ Chỉ Sơn đè năm trăm năm. Hận không thể biến thành hầu tử bay xa hàng nghìn dặm.

Bây giờ là tiết Anh văn, tiếng anh của Tiền Ý Ý gần như hoàn hảo, ngữ pháp cũng rất nhẹ nhàng. Cô chôn đầu vào đống giấy viết viết vẽ vẽ.

Ngày lễ tháng 11 chỉ được nghỉ ba ngày, ba ngày làm gì được đây?

Cô không có chuyện gì muốn làm, ba ngày có thể nằm trong nhà ăn vặt, chơi game, xem phim thỏa thích rồi.

Cuộc sống khó có thời gian chán chường, không làm biếng không phải học sinh.

Giáo viên giảng trên bục, cô ở dưới tùy ý vẽ nguệch ngoạc. Bây giờ có hai trò chơi, nếu không đủ thì ba trò đi.

Hiện giờ đang là thứ sáu, vào thứ hai Lão Trương thông báo với lớp rằng thứ Bảy, Chủ nhật sẽ học bù.

Cả lớp học vang lên tiếng oán than.

Thật ra trong lòng mọi người đều đã biết trước sẽ như vậy, nhà trường sẽ không cho nghỉ liên tiếp nhiều ngày. Hoặc là thứ bảy chủ nhật thêm thứ hai, hoặc từ thứ hai đến thứ tư.

Muốn nghỉ năm ngày liên tiếp?

Mơ đi cưng.

*

“Ý Ý, ngày lễ cậu định đi đâu?”

Hết giờ học, Tô Á Na từ chỗ ngồi của Nhậm Kha ghé sát vào mặt bàn Tiền Ý Ý hỏi.

Tiền Ý Ý suy nghĩ: “Tỉ lệ ở nhà rất cao.”

“Ai, tớ cũng muốn vậy, nhưng ba mẹ muốn dẫn tớ đến chỗ anh tớ đang học chơi.” Tô Á Na rất hưng phấn, “Sau này thi xong tớ cũng có thể đến chỗ đó.”

“Mình muốn tham gia lớp huấn luyện Toán.” Nhậm Kha đẩy kính, “Cơ hội khó có được, cậu có muốn đi không?”

Tiền Ý Ý trợn mắt, lắc đầu: “Đừng, tớ không muốn kính dâng tất cả thời gian dành cho môn Toán đâu.”

“Tớ muốn sống mơ màng trong nhà.” Tiền Ý Ý dựng thẳng ngón tay, cười tủm tỉm nói, “Không nằm nghỉ trong nhà ba ngày, sao gọi là ngày nghỉ được, đúng không?”

Tô Á Na hâm mộ: “Ở nhà hình như cũng không tệ, tớ cũng muốn quá.”

Tô Á Na nhiệt tình để cử mấy trò chơi.

Sau giờ học Tiền Ý Ý tải mấy cái trò, xác nhận liên tục: “Trò chơi này hay thật chứ?”

Trước giờ cô chỉ chơi game trên đầu máy, chưa chơi game trên điện thoại bao giờ.

“Cậu phải tin tưởng mình, trò chơi này rất thú vị, rất nhiều người thích chơi, “Tô Á Na vỗ ngực, “Nếu cậu biết chơi thì tớ chỉ cho, có tớ chỉ chắc chắn cậu sẽ thích.”

Sau mười phút tan học, Tiền Ý Ý dùng gói lưu lượng cao tải xong trò chơi. Vừa mới nhìn vào giáo trình tân thủ, cô liền thông suốt. Đây rất giống loại cô chơi trên máy.

Tiền Ý Ý quen thuộc sử dụng thao tác trên điện thoại, biết được được sơ sơ hình thức hoạt động của trò chơi mới vào ghép đội trơi một trận.

Coi như cũng được.

Tiền Ý Ý một ván ăn gà, nhìn mười ba bot, hài lòng gật đầu.

Trò chơi giết thời gian đã có.

Tới lúc nghỉ trưa, Tiền Ý Ý nhận được điện thoại của mẹ Tiền.

Cô không thoải mái nhìn tên người gọi trên màn hình di động, cơm trưa cũng không ăn, trực tiếp lên sân thượng.

“Có gì không mẹ?”

“Vòng bạn bè của con, người đó thất sự là bạn trai của con sao?”

Mẹ Tiền đi thẳng vấn đề.

Tiền Ý Ý ghé vào rào chắn, ánh mắt thản nhiên.

“Đương nhiên là thật.”

Từ ngày đó cô và Lương Quyết Thành đã làm một cái hẹn, ngày nào cũng phải đăng ảnh ân ái trên mạng.

Khi cha Tiền mẹ Tiền nhìn thấy rất kinh ngạc, không chắc đây là việc gì. Sau một tuần rốt cuộc cũng không nhịn được, gọi điện đến hỏi.

“Gia đình của bạn trai con ra sao?”

Trọng tâm của mẹ Tiền là ở điểm này.

Tiền Ý Ý không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Gia đình bình thường.”

Giọng nói mẹ Tiền rõ ràng có chút thất vọng.

“Ý Ý, giờ con còn nhỏ tuổi, hãy nên suy nghĩ kĩ việc qua lại với ai thì tốt nhất.”

“Mẹ và cha con nhìn trúng con trai Diêu gia...”

“Không phải còn chị sao?”

Tiền Ý Ý mỉm cười, nhưng trên mặt không hề vui vẻ.

“Con không phải con ruột, sau này người ta chắc chắn sẽ biết. Mẹ để con đính hôn với người ta lỡ đến lúc người ta biết được, kết thông gia không được lại còn kết thù.”

“Con không phải con ruột nhưng ông nội và chú con rất cưng chiều con, có khác gì thân sinh đâu.” Mẹ Tiền còn muốn khích lệ, “Hãy nghe mẹ nói, chia tay bạn trai đi, cuối tuần này không phải ngày lễ sao, đến gặp mặt con trai nhà họ Diêu đi.”

Tiền Ý Ý rất kiên quyết:“ Xin lỗi, con rất yêu bạn trai mình, và không có ý định sẽ xa anh ấy suốt đời. Xin mẹ tôn trọng ý kiến của con.”

Mẹ Tiền bị từ chối, có hơi tức giận.

“Mày chắc chắn hối hận sớm! Không có hôn phu gia thế mạnh mẽ ủng hộ mày, Tiền Ý Ý, mày rời khỏi nhà họ Tiền sẽ thấy được mày là một phế vật trắng tay.”

Khóe môi hạ xuống.

“Mẹ nói xong rồi à, xong rồi thì con đi ăn cơm đây, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Tiền Ý Ý không thể giữ lịch sự.

Lòng quá tệ.

Tiền Ý Ý bắt đầu tìm trên mạng.

Bạn trai trưởng thành rồi thể trở thành người giám hộ không?.

Tìm kiếm xong, tất cả đều nói chỉ có ba mẹ làm được.

Tiền Ý Ý ghé vào lan can để gió thổi vào người, đếm ngón tay tính tuổi, còn hơn nửa năm.

Hơn nửa năm, làm cách nào triệt để suy nghĩ này của cha mẹ Tiền đây?

Cái khác Tiền Ý Ý không sợ, cô chỉ sợ ông nội bỗng nhiên cảm thấy cô nên có một gia đình nhà chồng vững chắc thì sao đây. Lão đại thời niên thiếu không có sức cạnh tranh nổi đâu.

Làm sao bây giờ?

Bụng cô kêu rột rột, Tiền Ý Ý thở dài.

Ăn cơm trước rồi tính.

Vừa nghĩ xong, chóp mũi đã ngửi thấy mùi hương.

Lương Quyết Thành cầm trong tay một hộp đồ ăn đã hâm nóng, gói bằng một tấm vải, kín đáo đưa cho Tiền Ý Ý.

“Ăn đi.”

“Sao cậu đến đây...”

Tiền Ý Ý được sủng mà sợ, không nghĩ đại lão biết cô chưa ăn cơm.

“Cậu ăn rồi à?”

Lương Quyết Thành tựa lưng vào lan can, tay chọc vào túi. Anh giống như đang nhìn nơi xa xa, ánh mắt hơi trống rỗng.

“Ừ.”

Bây giờ cách giờ cơm không bao lâu, đại lão nhanh thật.

Tiền Ý Ý mở hộp, phát hiện đồ ăn Lương Quyết Thành đưa cho cô đều là món đắt tiền nhất trong căn tin, có đầy đủ hỗn hợp ba tầng, còn có canh sườn.

Như vậy Tiền Ý Ý sẽ không ăn hết, với nguyên tắc sẽ không bỏ phí thức ăn, Tiền Ý Ý thuận miệng nói một câu:“ Cái này mình không ăn hết được, chia làm hai phần nha?”

Lương Quyết Thành dời mắt.

Hộp cơm không quá lớn, đối với ánh thì không quá mức. Nhưng lại biến thành to lớn trong tay Tiền Ý Ý.

Không biết là cô ăn không hết, hay là...

Lương Quyết Thành chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Tiền Ý Ý đã đưa một tầng xuống, chia thành hai phần. Đũa thì đưa cho Lương Quyết Thành, mình thì dũng muỗng.

Sức ăn của con gái là theo sở thích, sức ăn Tiền Ý Ý rất bình thường, nửa phần liền no.

Có thể lo do vừa mới gọi điện với mẹ Tiền xong, lời của mẹ Tiền làm lòng người không thoải mái, sức ăn cũng hạ thấp theo, nửa phần cũng ăn không vô.

Lương Quyết Thành rất nhanh giải quyết xong nửa phần, Tiền Ý Ý không muốn anh ăn giúp mình, chỉ có thể cố mà nuốt hết.

Tay Tiền Ý Ý bị đè xuống.

“Ăn không vô thì đừng cố.”

Cô run tay, buông thìa xuống.

Lương Quyết Thành thu dọn hộp lại.

“Tâm trạng không tốt à?”

Từ lúc xuống lầu, Lương Quyết Thành khó chủ động nói một câu.

Tiền Ý Ý vẫn do dự, chưa nói việc của mẹ Tiền.

Lời của mẹ Tiền quá hà khắc, hơn nữa việc yêu đương giữa cô và Lương Quyết Thành chỉ là một cái hiệp ước, quan hệ mà thôi. Bây giờ cũng không nghe mấy lời của mẹ Tiền nói.

“Có một chút.”

Lương Quyết Thành:“Không nói cho tôi biế sao?”

Tiền Ý Ý giật mình.

Không ngờ đại lão lại quan tâm đến việc này. Lúc bình thường khi đi với cô anh không quan tâm chuyện gì, sao hôm nay lại hỏi thế?

Chẳng lẽ tâm trạng cô tệ đến nỗi lão đại cũng thấy được?

Tiền Ý Ý cố nặn ra khuôn mặt tươi cười.

“Không có việc gì đâu, cậu đừng có lo lắng.”

Tiền Ý Ý quyết định không nói cho Lương Quyết biết.

Việc này cô kim chủ biết là được, không cần thiết đưa Lương Quyết Thành vào.

Lương Quyết Thành nhìn xuống, che giấu đi ý nghĩ xấu xa trong mắt.

Lúc đến quán ăn anh phát hiện không có Tiền Ý Ý, nghe Tô Á Na nói đã lên sân thượng gọi điện thoại. Lương Quyết Thành lập tức mua một hộp cơm đi tìm Tiền Ý Ý, không ngờ chưa đến chỗ đã nghe thấy mấy lời đó.

Hai câu đó lọt vào tai anh, dù không biết người đó là ai nhưng vẫn có thể chắp vá thành một câu hoàn chỉnh.

Người bên kia điện thoại không đồng ý Tiền Ý Ý qua lại với anh, giới thiệu người khác cho cô.

Sau đó Tiền Ý Ý nói....

Rất thương anh, cả đời này sẽ không rời xa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.