Tiễn Ý Ý nằm mơ.
Trong mơ cô mơ đến mười mấy giấc mơ, từng mộng cảnh đều dán hai chữ “mộng đẹp“.
Tiễn Ý Ý đẩy cánh cửa có chữ “mộng đẹp” ra, phía sau đó là Lương Quyết Thành mặc đồng phục học sinh dựa vào bàn học nhìn cô mỉm cười.
Nam sinh cao lớn mỉm cười thậm chí còn mang theo chút ngại ngùng, điệu bộ chọc cho người khác phải động tâm, làm cho tâm tư thiếu nữ dễ dàng liên tưởng đến loại hình mối tình đầu.
Có lẽ cũng chính là như vậy.
Mối tình đầu.
Tiễn Ý Ý đẩy ra không biết bao nhiêu cánh cửa, một cái lại nối tiếp một cái “mộng đẹp”, cũng thấy được không biết bao nhiêu Lương Quyết Thành rồi.
Một giấc tỉnh dậy, trước mắt Tiễn Ý Ý choáng váng một trận, tổng cảm thấy Lương Quyết Thành đang nằm ngay bên cạnh mình, bên giường cũng là Lương Quyết Thành.
Đáng sợ quá.
Thời điểm con người nằm mơ thật sự là không thể khống chế.
Lúc trưa, Tiễn Ý Ý nhận được một tin WeChat.
Tô Á Na gửi tin nhắn tới, nói là cô ấy muốn tới Kinh thị tham gia thi đấu, hỏi xem Tiễn Ý Ý có rảnh không, có thể cùng cô ấy đi không.
Kinh thị?
Đầu óc Tiễn Ý Ý còn phản ứng chậm hơn cả thân thể.
Không đợi cô nghĩ cái gì, ngón tay đã ở trêи màn hình đánh ra một chữ: [Được.]
Tiễn Ý Ý do dự nửa ngày, lúc xế chiều mới tới nói với lão gia tử là mình muốn tới Kinh thị một chuyến.
“Bạn của cháu thi đấu khiêu vũ ở Kinh thị, cháu có thể đi xem được không ạ?”
Cô có chút thấp thỏm.
Lão gia tử còn đang xem báo tài chính – kinh tế, nghe được vậy chỉ ngẩng đầu liếc Tiễn Ý Ý một cái, cười cười.
“Muốn đi thì đi đi.”
Được sự đồng ý của ông nội, Tiễn Ý Ý lập tức chuẩn bị đi Kinh thị.
Cô cũng không cần thiết phải mang theo cái gì, Tô Á Na đi theo đoàn đội của cô ấy, buổi sáng đến, buổi chiều diễn, buổi tối kết thúc liền trở về Hải thị, cũng không cần thiết phải ở lại.
Tiễn Ý Ý đi cùng Tô Á Na, tự nhiên cũng không cần thiết phải ở lại. Đi về đều cùng một ngày, thu thập hành lí làm gì cho tốn công.
Ngày thứ ba, Tiễn Ý Ý mua vé máy bay cùng một chuyến với Tô Á Na, theo bọn họ đến Kinh thị.
Đoàn đội vừa đến liền trực tiếp đi gặp chủ sự, Tiễn Ý Ý cũng không tiện đi theo, cùng Tô Á Na hẹn thời gian.
“Cậu không đi cùng sao?”
Bây giờ Tô Á Na vẫn còn để mặt mộc, chuẩn bị đi trang điểm để diễn tập, biết Tiễn Ý Ý không có phương tiện đi lại, trong lòng có chút thấp thỏm.
“Trước khi các cậu biểu diễn tớ sẽ tới.” Tiễn Ý Ý nhìn đồng hồ, “Thời gian vẫn còn sớm, tớ đi dạo phố, ăn một bữa cơm đã.”
“Vậy được rồi.”
Tô Á Na bỗng nghĩ tới: “Không phải Lương ca cũng ở Kinh thị sao, cậu không tới tìm cậu ấy à?”
Biểu tình Tiễn Ý Ý có chút vi diệu.
“Tìm cậu ta làm cái gì?”
Tô Á Na kỳ quái: “Người yêu gặp nhau còn cần lý do sao? Chẳng lẽ không phải cứ nhớ là sẽ đi gặp à?”
Những lời này, thế mà lại rất đúng.
Tiễn Ý Ý vẫn có nhớ. Lúc ấy đáp ứng sảng kɧօα”ϊ như vậy cũng không chỉ đơn thuần là tới xem Tô Á Na biểu diễn, trong nháy mắt đó, cô lại nghĩ tới nếu đi Kinh thị thì có thể gặp được Lương Quyết Thành hay không.
Giống như chẳng có lí do gì, chỉ là vừa muốn đến xem, vừa muốn nhìn thấy anh?
Tiễn Ý Ý rời khỏi khách sạn của đoàn người Tô Á Na đã mười một rưỡi sáng, cũng sắp tới giờ cơm rồi, cô nghĩ nghĩ, trước gửi cho Lương Quyết Thành một tin nhắn WeChat.
[Các cậu ăn ở canteen bên đó sao?]
Gửi tin nhắn xong, Tiễn Ý Ý gọi xe tới chỗ Lương Quyết Thành.
Dương tiên sinh ở Kinh thị là làm ở công ty khai phá phần mềm do Tiễn thị với Ngô thị hợp tác
Ở Kinh thị cũng vậy mà ở địa phương khác cũng thế, đều là những nhà thập phần có tiếng, làm ăn vô cùng xuất sắc. Nhất là khi có Ngô gia ở Kinh thị, cái này cứ phải gọi là chỗ dựa của công ty phần mềm, không thể khinh thường.
Đồng dạng, công ty này thu hút không ít cao thủ còn trẻ tuổi. Có Dương tiên sinh làm cố vấn, còn tùy tiện mang theo một nam sinh cấp ba, tự nhiên kéo theo không ít người so bì, ghen tỵ.
Người lớn hơn lại có phần lớn ý tứ, người trẻ hơn lại đều không phục.
Bất quá cứ như vậy, cơ bản mọi người đều biết Dương cố vấn mang theo một cậu học trò, vừa trẻ tuổi soái khí lại vừa có thực lực.
Nghe nói có nhân tài đến mười ngày nửa tháng, khiến cho tiểu công chúa của Ngô gia nhìn thấy, trong tối ngoài sáng có ý đồ thông đồng.
Thời điểm Tiễn Ý Ý đến báo lên tên của Dương tiên sinh, lúc mở ra phòng khách liền nghe thấy nhóm tiểu tỷ tỷ đang ngồi nghỉ trưa thành một khối, thảo luận về Lương Quyết Thành.
Nam sinh mười tám tuổi tuy trầm mặc ít lời nhưng lại đẹp trai như thế, hơn nữa còn là một thiên tài, không ít người chẳng sợ không cam lòng đều không thể không thừa nhận thiên phú về phương diện đó của Lương Quyết Thành. Nói về thành tựu của anh về sau, không hề kém so với những người ngồi trong văn phòng kia, nếu so sánh với Dương tiên sinh hồi bằng tuổi anh thì có lẽ anh đã có thể vượt qua vị đại lão trong ngành sản xuất này rồi.
Thời điểm các cô gái nhắc tới anh đều để ý tới khuôn mặt kia.
Không thể không nói, gương mặt kia của Lương Quyết Thành cơ hồ chính là điểm bất công mà mẹ tác giả phối cho anh, bất công đến tận Bắc Thái Bình Dương.
“Nghe nói tiểu công chúa Ngô Y Y thích cậu ta?”
“Hình như cậu ta cũng có ý tứ với người ta hay sao ấy? Lúc tiểu công chúa tới xem cậu ta, cậu ấy còn nhìn chằm chằm cô ấy nữa cơ mà.”
“Cho nên tiểu soái ca này là phò mã tương lai?”
“Ai biết được, tiểu công chúa coi trọng cậu ta, chính là coi trọng cái gương mặt kia, cũng không nhất định sẽ cưới vào cửa.”
Tiễn Ý Ý cắn ống hút trà sữa, nghiến răng.
Ngô gia tiểu công chúa?
“Hình như hôm nay tiểu công chúa cũng tới nữa, bảo là muốn mời toàn bộ phòng ăn cơm, ai mà không biết ý tứ đằng sau đó chứ.”
“Bất quá cũng tốt, tiểu công chúa xuất mã, Tiểu Lương lại không thể không nể tình, chúng ta có thể nhìn nhiều vài lần, chụp lén vài tấm.”
“Lại nói, Tiểu Lương có bạn gái hay chưa?”
“Hắn mới mười tám, sao có bạn gái được.”
“Thanh niên mười tám tuổi thời nay, đừng nói tới bạn gái, khéo con gái cũng có thể có rồi đó.”
Tiễn Ý Ý phun ngụm trà sữa trở về.
Cô ném vào thùng rác, không dám tiếp tục nghe.
Mới có mười ngày mà thôi, Lương Quyết Thành thế mà đã trêu chọc đến một đám hoa đào?
Cô hẳn là nên khích lệ mị lực của anh, hay là nên lễ phép sinh khí (tức giận) một chút?
Tiễn Ý Ý đi phòng trà rót cốc nước, người cô chờ rốt cuộc cũng tới.
Chỉ có một mình Dương tiên sinh.
Thời điểm ông đi tới, người xung quanh đều cúi người chào hỏi.
“Ý Ý tiểu thư.”
Dương tiên sinh chống lại ánh mắt của Tiễn Ý Ý, nở nụ cười vi diệu: “Cháu không chờ được người mình muốn, thất vọng à?”
Tiễn Ý Ý vẫn duy trì nụ cười mỉm.
“Dương thúc thúc nói đùa.”
“Chờ hắn một lát, tiểu tử đó còn đang bận.” Dương tiên sinh không nhanh không chậm nói, “Ai bảo cháu nói đến tìm ta đâu? Cháu xem, nếu không chú đi lên thông báo một chút?”
Tiễn Ý Ý bị trêu ghẹo, cũng chỉ có thể cười: “Vậy làm phiền chú một chuyến?”
Cô còn không hề khách khí một chút nào.
Từ xa tới đây, không thể đến người cũng không gặp được.
Dương tiên sinh cười ha ha.
“Nhất định sẽ không để cháu chờ lâu, chú liền gọi người tới ngay đây.”
Tiễn Ý Ý ngồi ở phòng khách tiếp tục chờ, chờ lại chờ, chờ nửa ngày cũng không thấy người tới.
Cô nhớ rõ Dương tiên sinh vừa mới từ tầng 32 xuống.
Tiễn Ý Ý đi tới thang máy, thang máy đang đi xuống.
[Đinh đoong]
Thang máy tới.
Cửa vừa mở, một thiếu niên từ bên trong đi ra ngoài.
Tâm tình của Lương Quyết Thành hình như không tốt, mím môi đen mặt, bước chân nhanh chóng đi ra, còn mang theo một trận gió thổi.
“Đợi đã, aizz tên tiểu tử này, có người còn đang đợi cậu kìa…”
Dương tiên sinh đuổi theo ra còn chưa kịp nói xong liền bị một thiếu nữ mặc áo bành tô màu trắng chen trước hai bước.
“Lương Quyết Thành, anh đi đâu đấy, em đã nói là mọi người cũng nhau đi ăn cơm trưa cơ mà!”
Cô bé kia có chút khó thở, hổn hển chạy theo bước chân của Lương Quyết Thành.
Mà Lương Quyết Thành thì càng lạnh lùng, tay đút trong túi, chân bước không ngừng.
Đứng ở vị trí của Tiễn Ý Ý, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy người này.
Cô cắn ngón tay, ánh mắt đảo qua một vòng trêи người Lương Quyết Thành, lại rơi xuống trêи người cô bé kia, sau đó dừng lại ở Dương tiên sinh đi theo sau hai người.
Cho nên đây là cái gì?
Tiễn Ý Ý nhìn ba người này, có chút nói không nên lời.
Phòng khách với đại sảnh cách nhau một tầng thủy tinh, người ở trong và ngoài đều có thể nhìn thấy nhau.
Ngay từ đầu Dương tiên sinh còn muốn xem náo nhiệt, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tiễn Ý Ý, ông liền thở dài, tiến lên kéo cánh tay Lương Quyết Thành, bĩu môi hất hất về hướng Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành mím môi, cơ hồ là đang tức giận cho nên nhanh chóng ngẩng đầu đảo qua bên kia tấm thủy tinh, trong mắt anh đột nhiên hiện lên một tầng không thể tin.
Thậm chí còn trừng mắt, chăm chú nhìn Tiễn Ý Ý không buông, xác định xem có phải mình quá nhớ người trước mặt nên sinh ra ảo giác hay không. Hay là… cô là thật, cô thật sự đến.
“Lương Quyết Thành?”
Ngô Y Y đứng sau lưng Lương Quyết Thành bỗng cảm thấy ánh mắt anh có chút không đúng; theo tầm mắt của anh đảo qua, nhìn thấy cô gái đứng ở khu tiếp khách.
Cô gái kia tầm mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo rất xinh đẹp, cô búi kiểu tóc hoàn tử, mặc áo lông màu trắng, không biết vì sao lại cắn móng tay, vẻ mặt rối rắm.
Người này quen biết Lương Quyết Thành sao?
Ngô Y Y không nghĩ quá nhiều, cô ta ý đồ bắt lấy tay áo Lương Quyết Thành.
“Lương Quyết Thành…”
Lời còn chưa dứt, Lương Quyết Thành đã nhanh chân chuyển hướng, bước nhanh về phía phòng tiếp khách.
Ngay từ đầu bước chân còn rất ổn định, bất quá ngắn ngủi có vài bước liền tăng tốc độ như đang chạy.
Cửa kính mở ra, khiến cho người cũng dễ dàng đi vào.
Lương Quyết Thành vội vàng chạy tới chỗ Tiễn Ý Ý, anh đi quanh Tiễn Ý Ý một vòng, có chút muốn đem người ôm tới, lại cưỡng ép chính mình nhẫn nại.
“Cậu… cậu đến rồi.”
Trong đầu anh loạn cả lên.
Không nghĩ tới cô sẽ tới Kinh thị.
Càng không nghĩ tới, cô sẽ xuất hiện ở đây.
Tiểu cô nương mà anh thích, mang nỗi nhớ của anh đi tới gặp anh.
Tiễn Ý Ý khó có khi gặp được bộ dáng ngốc nghếch như vậy của Lương Quyết Thành, một tia không thoải mái trong lòng kia bỗng chốc tan thành mây khói, cười cười.
“Na Na đi thi đấu nên tớ đi cùng cậu ấy, thuận tiện tới thăm cậu luôn.”
Thuận tiện sao.
Lương Quyết Thành bỗng nhiên muốn hỏi, ở trong lòng Tiễn Ý Ý, rốt cuộc là Tô Á Na quan trọng, hay là anh quan trọng hơn.
Nhưng nghĩ một lát, vấn đề này mà hỏi lên có chút … kỳ kỳ.
Hoặc là nói… giống oán phụ quá.
Không thể như vậy.
Lương Quyết Thành tự an ủi mình, thuận tiện cũng được, ít nhất thì trong lòng cô vẫn còn có mình, thuận tiện tới tìm mình.
Cái này so với việc anh tự mình nhẫn nại nỗi nhớ cô đến khi trở về đã tốt hơn rất nhiều.
Con người nên bằng lòng với hiện tại…
Cái rắm*.
* Một câu chửi bậy.
Đủ cái gì mà đủ.
Thanh âm Lương Quyết Thành hơi thấp: “… Thuận tiện sao?”
Mắt Tiễn Ý Ý giật giật.
Không ngờ cô còn hiểu ý tứ trong lời nói của Lương Quyết Thành nữa đấy.
Vì mặt mũi của mình cho nên cô mới nói “thuận tiện” cho dễ nghe, ai ngờ lại làm cho Lương Quyết Thành tủi thân.
Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi, nhón chân lên.
“Cũng không nhất định.”
Hô hấp của cô gái nhỏ mềm mại nhẹ nhàng mang theo độ ấm vờn quanh bên tai anh, chỉ là quá ngắn, một thoáng lướt qua rồi biến mất.
Một thân hàn ý lăng liệt mới vừa rồi của Lương Quyết Thành bỗng chốc hóa ôn nhu như nước, nhìn vào mắt Tiễn Ý Ý, giống như dây leo vòng quanh thụ sinh trưởng.
“Cô là ai?!”
Một thanh âm không có vẻ gì là hài hòa ở phía sau đánh gãy bầu không khí giữa Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý giương mắt.
Ánh mắt cô gái kia dừng ở trêи người Tiễn Ý Ý không có vẻ gì là hữu hảo.
Hoặc là nói, mang theo địch ý.
Tiễn Ý Ý nghĩ tới chuyện mới nãy nghe được ở phòng khách.
Ngô gia tiểu công chúa coi trong mỹ mạo của Lương Quyết Thành, ý đồ đem người cầm tới trong tay.
Nói đùa.
Người của cô, còn chưa tới lượt người khác thu vào trong tay.
Tiễn Ý Ý nở nụ cười.
Bộ dáng cô cười rộ lên, có chút ôn nhu.
“Chào cậu, tôi là Tiễn Ý Ý.”
Cô không có đưa tay ra, chỉ là gật đầu với Ngô Y Y.
Cái khác không cần nhiều lời, báo tên là được rồi.
Tiễn gia cùng Ngô gia có hợp tác, tình huống của đám tiểu bối đôi bên cũng tự nhiên là biết đến.
Nữ nhi của Ngô gia, Ngô Y Y cùng cháu gái của Tiễn gia, Tiễn Ý Ý.
Hai người chẳng sợ chưa từng gặp mặt cũng biết đến sự tồn tại của nhau.
Ánh mắt Ngô Y Y lập tức thay đổi.
Tiễn Ý Ý của Tiễn gia, cô ta vẫn biết tới.
Là chất nữ duy nhất của Tiễn Thiếu Trầm, tuy rằng bây giờ không phải nữa, thế nhưng vẫn là cháu gái nhỏ mà ông ấy thương yêu nhất. Không ít người đều cảm thấy người không có con nối dõi như Tiễn Thiếu Trầm sẽ chọn Tiễn Ý Ý làm người thừa kế.
Lúc trước, Ngô gia có suy xét qua việc để Ngô Y Y với Tiễn Ý Ý quen biết nhau, nói không chừng về sau còn có thể quen biết người của Tiễn gia.
Bất quá bây giờ tuổi còn nhỏ, vẫn không có suy xét tới, không nghĩ tới cứ như vậy mà gặp mặt rồi.
Lấy một cái phương thức không mấy vui vẻ gì gặp mặt.
“Tôi là Ngô Y Y.”
Ngô Y Y đưa tay ra.
Rốt cuộc thì hai người cũng có một cái nắm tay.
“Nghe nói cậu không phải con gái ruột của nhà họ Tiễn, tiếc thật, cậu tìm được người nhà của mình chưa?”
Ngô Y Y vừa mở miệng liền trào phúng.
Tiễn Ý Ý tươi cười không biến sắc.
“Người nhà của tôi không phải ở ngay bên người tôi sao? Không cần cảm thấy tiếc nuối đối với tôi, chung quy lại thì bọn họ vẫn rất thương yêu tôi, làm tôi cảm thấy mình vẫn là đứa nhỏ hạnh phúc.”
Một chiêu của Ngô Y Y không đánh ra được, có chút xấu hổ.
“Tôi nhớ là cậu ở Hải thị cơ mà, sao lại chạy tới Kinh thị rồi. Hình như cậu cũng không có quan hệ với nhà chúng tôi a.”
Tiễn Ý Ý lúc này mới cười lớn hơn hai phần.
“Tất nhiên là tôi đến không phải vì công chuyện rồi. Chung quy lại thì cái tuổi này của chúng ta, còn chưa tới mức có thể cống hiến vì xã hội đâu.”
Tiễn Ý Ý ngoắc đầu ngón tay với Lương Quyết Thành.
Nam sinh cao lớn ôn nhu, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cô.
Tiễn Ý Ý nắm tay Lương Quyết Thành.
“Chỉ là có chuyện riêng mà thôi.”
Cô đang cười, thế nhưng Ngô Y Y kia lại không cười nổi.
Ngày đó cô ta vô tình nhìn thấy người trong nhóm truyền ra ảnh chụp, vừa liếc nhìn liền thấy khuôn mặt kia của Lương Quyết Thành, vì thế cho nên thường xuyên tới công ty theo đuổi người.
Lúc đó Lương Quyết Thành nhìn thấy cô ta còn phát ngốc trong chốc lát, cái này chứng tỏ đối với cô ta hẳn là không thể không có ý tứ.
Một khi đã như vậy thì cô ta lại cứ một mực theo đuổi, đem người nắm về tay cũng không phải chuyện gì quá khó.
Nhưng không nghĩ đến, cô ta theo tới một nửa lại nhảy ra một người tên Tiễn Ý Ý.
“Cậu ấy là người của Tiễn gia?”
Tiễn Ý Ý trầm ngâm: “Nếu cậu muốn nói như vậy, cũng không sai.”
“Nhìn như cậu cũng không giống như là biết anh ấy, để tôi giới thiệu nhé.”
Chung quanh phòng khách, không ít người đều đặt ánh mắt lên người hai cô gái xinh đẹp này.
Tiễn Ý Ý còn rất khách khí cười cười.
“Giới thiệu với cậu, người này là vị hôn phu của tôi.”
Gương mặt Ngô Y Y triệt để đen.
Cô ta cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Tiễn Ý Ý một chút.
Vị hôn phu.
Không phải bạn trai.
Ngô Y Y cũng không phải con ngốc, cố nặn ra một nụ cười.
“Tiễn tiểu thư, cậu khả năng cần phải để ý vị hôn phu của mình đi, chung quy lại thì cậu ta nhìn không giống một tình nhân chuyên nghiệp.”
“A, ý tôi nói là lúc tôi và cậu ta gặp nhau, vị hôn phu này của cậu liền nhìn chằm chằm tôi đến ngẩn người đó.” Ngô Y Y biết mình với Lương Quyết Thành khẳng định không được, cũng dứt khoát làm cho Tiễn Ý Ý ngột ngạt.
Không phải vị hôn phu sao?
Vậy thì để cho Tiễn Ý Ý ghê tởm chết đi.
“Thật xin lỗi, vị hôn phu của tôi phát ngốc một lát cũng dễ khiến người khác hiểu lầm, thật sự là bởi vì gương mặt này của anh ấy dễ làm người khác hiểu sai lắm mà.” Tiễn Ý Ý thở dài, “Hi vọng Ngô tiểu thư không cần quá để tâm, chung quy lại thì loại hiểu lầm này có quá nhiều, tôi cũng đã quen rồi. Chỉ lo lắng cho Ngô tiểu thư coi là thật, lại khiến cho cậu khó qua đi.”
Ngô Y Y tức giận, nói không lại, khí thế cũng không sánh bằng, thiếu nữ xấp xỉ tuổi với Tiễn Ý Ý này tức đến giậm chân, hung hăng đẩy Lương Quyết Thành một phen, quay đầu bước đi.
Người đã đi, Tiễn Ý Ý vẫn còn duy trì nụ cười nhạt, thậm chí còn vẫy vẫy tay với bóng lưng của Ngô Y Y, một bộ hòa ái khách khí, giống như là trưởng bối vậy.
Dương tiên sinh nhìn toàn cục từ đầu đến cuối, nhịn không được vỗ tay.
“Ý Ý tiểu thư, tài ăn nói thật khó lường.”
Tiễn Ý Ý nở nụ cười.
“Chú nói đùa, Dương thúc thúc.”
Tiễn Ý Ý lạnh nhạt nói: “Không phải chuẩn bị đi ăn cơm sao, đi thôi.”
Đại sảnh có không ít người. Mới nãy Tiễn Ý Ý với Ngô Y Y giao phong ai cũng thấy, khả năng không nghe rõ cuộc nói chuyện, thế nhưng nhìn Lương Quyết Thành ở bên cạnh Tiễn Ý Ý, còn có Ngô Y Y mới giận dỗi bỏ đi, một vở kịch tình tay ba cứ thế mà ra đời.
Tiễn Ý Ý vốn tính toán đi nhà hàng phụ cận, thế nhưng chậm trễ một hồi, nhà hàng cũng đóng cửa, vẫn là Dương tiên sinh đem hai người đi tới canteen của công ty ăn.
Đồ ăn của canteen cũng không tồi, Lương Quyết Thành ăn nửa tháng đã biết được hầu hết các món ăn trong thực đơn, trực tiếp gọi một phần đồ ăn hợp khẩu vị với Tiễn Ý Ý.
Chỉ là có chút không đủ, trong thịt viên thả một chút gia vị Tiễn Ý Ý không thích ăn.
Lương Quyết Thành đem đĩa ăn của cô đặt trước mặt, cẩn thận nhặt những thứ cô không thích ra, sau đó đẩy tới trước mặt cô.
* Editor: Thề là còn có loại gắp gia vị trong thịt viên nữa hả???
Người ngồi cùng bàn – Dương tiên sinh ở thời điểm Lương Quyết Thành cúi đầu nghiêm túc lựa đồ ăn cho Tiễn Ý Ý đã bưng khay thức ăn sang chỗ khác ngồi.
Tuổi hắn cũng lớn rồi, thức ăn cho chó không tiêu hóa được.
Vì tốt cho bản thân, vẫn không nên nhìn đôi tiểu tình nhân này đi.
“Ăn ngon không?”
Đem Tiễn Ý Ý hầu hạ vô cùng tốt, nhìn cô ăn xong, Lương Quyết Thành mới hỏi một câu.
Vui vẻ trong lòng anh đều muốn tan ra.
Không nghĩ đến anh còn có thể đợi đến một ngày Tiễn Ý Ý chủ động tới tìm mình.
“Tàm tạm.”
Kỳ thật cô đối với khẩu vị đều khá kén chọn, thế nhưng đồ Lương Quyết Thành tự mình lựa, lại cảm thấy đồ ăn ở đây cũng khá, cùng với tay nghề của Ninh Ninh cũng không kém, ăn rất ngon.
“Có muốn ăn thêm vài ngày?”
Lương Quyết Thành đem đề tài chuyển đến chuyện mình muốn nghe nhất.
Tiễn Ý Ý dừng đũa.
Kỳ thật cô tới là tới theo Tô Á Na, Tô Á Na đặt vé máy bay tối nay, cô cũng thế.
Đã mua hết rồi, đều cùng một chuyến cả.
Nhưng mà…
Tiễn Ý Ý hàm hàm hồ hồ nói: “Để xem đã, nói không chừng ngày mai có thời gian sẽ tới.”
Cô được ra ngoài chơi một chuyến cũng không dễ dàng gì, ở lại một vài ngày cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Lương Quyết Thành gật đầu.
Tuy rằng so với tưởng tượng của anh không bằng, thế nhưng đã không tệ rồi.
Nói cách khác thì hôm nay được thấy Tiễn Ý Ý, ngày mai vẫn có thể nhìn thấy cô.
Thật tốt.
Hai người ở canteen ăn trưa, xung quanh đều là người của công ty.
Lương Quyết Thành không cần phải nói, nửa tháng tới đây học, người của công ty đều nhận biết anh, là một kiến tập sinh trung học.
Tiễn Ý Ý mới ở phòng khách đánh một trận thành danh, hơn nữa cái họ “Tiễn” này, tất cả mọi người đều biết đó là đại tiểu thư của một trong hai đại chủ nhân.
Không ít người ăn xong thà ôm cái bàn không cũng không ai muốn rời đi, tầm mắt cơ hồ đều dừng ở trêи hai người họ.
Đây gọi là tai họa lam nhan sao? Một Lương Quyết Thành trêu chọc tới hai đại tiểu thư.
Người xem náo nhiệt nhiều, đương nhiên sẽ có người nhỏ giọng bàn tán.
Nói nói một lát âm thanh liền to hơn rất nhiều, đem tên của Ngô Y Y nói ra rất rõ ràng.
Tiễn Ý Ý buông đũa.
“Cô gái của Ngô gia kia, là có chuyện gì. Nhìn ra được cô ấy theo đuổi cậu?”
Tiễn Ý Ý ngược lại không lo lắng cho Lương Quyết Thành.
Người như anh, nói trắng ra chính là một người máy không có cảm xúc, nếu không có tuyến kịch tính như nguyên tác, khéo ba chữ “Lương Quyết Thành” này chính là đại biểu cho tính lãnh đạm cực điểm của nhân loại.
Con gái trong mắt anh cũng chỉ là nhân loại mà thôi.
So với Tại Tiếu hay Chu Tam thì cũng không có gì khác biệt.
Cũng có thể gọi chung là người qua đường Giáp.
Hơn nữa gương mặt kia của Lương Quyết Thành, rất quá chủ động trêu chọc hoa đào.
Nhìn bộ dáng lúc nãy của Ngô Y Y liền biết đây là một tiểu cô nương bị sắc đẹp của Lương Quyết Thành làm cho mê hoặc.
Chủ động đánh tới.
Lương Quyết Thành khẳng định không có ý đó.
Thế nhưng Tiễn Ý Ý vẫn để ý tới lời nói của mấy người kia.
Còn có… câu nói đó của Ngô Y Y.
Lương Quyết Thành nhìn chằm chằm cô ta tới ngẩn người.
Về điểm này, trong lòng Tiễn Ý Ý vẫn có chút không thoải mái.
Lương Quyết Thành dùng hai ba câu liền giải thích toàn bộ.
Thời điểm anh tới công ty liền bị người khác chụp ảnh truyền đi khắp nơi, để cho tiểu công chúa của người ta nhìn thấy, thường xuyên tới công ty theo đuổi anh. Đầu tiên là quấy rầy anh làm việc, sau đó lại muốn mời anh đi ăn cơm, còn có thời điểm ở lì trong phòng làm việc ngâm nửa ngày, lải nhải muốn nói chuyện với anh.
Lương Quyết Thành đều không quan tâm tới.
Trong lúc có một nữ sinh theo đuổi anh, ái mộ anh, anh liền điên cuồng nhớ tới Tiễn Ý Ý.
Nếu Tiễn Ý Ý ở cạnh anh thì tốt biết mấy.
Cho nên lúc Ngô Y Y xuất hiện, ngược lại là một sự tồn tại không vui với Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý ra vẻ bình tĩnh nói: “Như vậy sao, tiểu cô nương nhà người ta lớn lên thật dễ nhìn, cho nên cậu mới nhìn người ta tới ngẩn người?”
Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi.
“Cô ta tên Ngô Y Y. Lúc người khác gọi “Y Y”, tôi liền nhớ tới cậu.”
“Cô ta ăn mặc rất giống cậu, đều là quần áo màu trắng, vừa nhìn thấy tôi liền nhớ tới cậu.”
Thanh âm của Lương Quyết Thành rất ôn nhu, lại có một vẻ bất đắc dĩ thất bại thảm hại.
“Tôi chỉ là… quá nhớ cậu.”