Dịch: Ahhfayee
***
Vị hôn thê của hắn bị điên rồi?
Kiều Ngữ Phù tại sao lại bênh vực Kiều Mạn Phàm, không phải như vậy chứ?
Mẹ Kiều vô cùng vui mừng, bà rút lấy khăn tay trong túi áo trước ngực của con trai mình, nén những giọt nước mắt ở khóe mắt, bà cảm động đến mức phát khóc.
Đột nhiên có hai chiếc áo bông nhỏ* thân thiết, sự tức giận của bà đối với Hoắc phu nhân đều được thu hồi lại.
*Áo bông nhỏ: ẩn dụ con gái quan tâm cha mẹ.
Nhưng vẻ mặt của Kiều Mạc Khiêm rất kì lạ và có chút khó hiểu.
Anh cảm thấy phụ nữ thật phức tạp, mới đây họ vẫn còn đối đầu gay gắt, nhưng giờ bỗng nhiên lại thay đổi nhanh như gió.
Phụ nữ tồn tại đúng là sự trì hoãn của việc kiếm tiền*.
* Vì phụ nữ phức tạp nên mất nhiều thời gian để tìm hiểu, thời gian đó đáng ra để đi kiếm tiền còn hơn.
Anh nhìn Kiều Mạn Phàm, không cần biết mục đích của nó là gì, sau một thời gian dài tự nhiên sẽ biết, rồi sẽ có một ngày cái đuôi hồ ly bị lộ ra.
Thấy Kiều Ngữ Phù bảo vệ cho mình, Kiều Mạn Phàm ngay lập tức cảm động nắm lấy tay con bé, “Chị có thể ra nước ngoài.”
Thật ra mọi chuyện không gay go giống như những gì cô nghĩ, nhìn xem nhà họ Kiều vẫn còn có sự thương hại đối với mình, mọi chuyện vẫn chưa tệ lắm.
Kiều Mạn Phàm nghĩ thông suốt, không bằng thuận theo nội dung cốt truyện ra nước ngoài, cô liền lĩnh cơm hộp, sẽ không có mình trong cốt truyện.
Ngay cả khi ở nước ngoài, Kiều Mạn Phàm cũng cảm thấy mình có thể sống tốt, dù sao thì cô cũng có tiền, mấy căn nhà cô sở hữu cũng không dùng được nữa, bây giờ treo biển bán đi còn kịp không nhỉ?
Cầm tiền sống một cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài cũng là một điều tuyệt vời.
Đối với việc bị dụ dỗ đến sa ngã, cô là một người trong sáng, đối với nội dung khiêu dâm, cờ bạc, ma túy, cô sẽ không bị tiêm nhiễm.
Càng nghĩ càng thấy hoàn hảo.
“Chị thật sự có thể ra nước ngoài.” Thật lòng đó, cầu được ra nước ngoài nha.
Kiều Ngữ Phù rút tay ra, nắm tay Kiều Mạn Phàm lại, “Chị không thể ra nước ngoài.”
Bây giờ Kiều Mạn Phàm rất hòa thuận với ba mẹ nuôi, nếu chị ấy đi nước ngoài, ba mẹ nuôi phải làm sao, cô sẽ không có cách nào giải thích cho họ được.
Mặc kệ Kiều Mạn Phàm tiếp cận ba mẹ nuôi của mình với mục đích gì, thì ba mẹ nuôi đều rất hạnh phúc.
Kiều Mạn Phàm luôn là tâm bệnh của ba mẹ nuôi, mỗi lần đến gặp hai người, họ đều hỏi Kiều Mạn Phàm, cô không biết cách trả lời như thế nào.
Hơn nữa trong trường hợp này, ra nước ngoài cũng chính là bị trục xuất, ở nước ngoài xảy ra chuyện gì thì bên này cũng không chiếu cố được.
Kiều Mạn Phàm rút tay mình ra khỏi tay của Kiều Ngữ Phù, nắm tay con bé lại, “Chị thật sự có thể ra nước ngoài, thật sự đó.”
“Không được, không thể ra nước ngoài.” Kiều Ngữ Phù rút tay ra, nắm chặt tay Kiều Mạn Phàm.
Mọi người:...
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nhìn thấy Đại Kiều Tiểu Kiều nắm tay qua, nắm tay lại, trời nóng như vậy mà hai người cứ nắm tay nhau thế kia, lòng bàn tay không ra mồ hôi sao?
Hai chị em thì đang tình thâm, còn người xem thì khó chịu vô cùng, nghĩ đến là muốn buồn nôn.
Kiều Ngữ Phù nắm lấy tay Kiều Mạn Phàm, nói với Hoắc Sâm: “Nếu Kiều Mạn Phàm ra nước ngoài, chúng ta lập tức chia tay.”
Kiều Mạn Phàm rất cảm động, em à, em thật tốt, chị muốn gả cho em, chị muốn gọi em là vợ, nhưng chị không đánh lại chồng của em.
Mẹ Kiều cũng rất cảm động, lấy khăn chấm khóe mắt, “Con gái của mẹ, con gái của mẹ…”
Tình hình trở nên mất kiểm soát một lúc, mọi chuyện đang phát triển theo hướng kỳ lạ.
Hoắc Sâm không thể tin được, anh ta chỉ vào Kiều Mạn Phàm, tay khẽ run lên, “Em muốn chia tay với anh vì cô ta?”
Kiều Ngữ Phù có bị điên không?
“Kiều Mạn Phàm không thể ra nước ngoài, chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi chị ấy.” Kiều Ngữ Phù nói.
Bọn họ không thể ích kỷ như vậy, chỉ vì bản thân, mà không suy nghĩ cho người khác.
Mẹ Kiều dùng khăn tay chấm khóe mắt, thậm chí còn chưa trang điểm nói, “Không được đưa Mạn Mạn ra nước ngoài.”
Kiều Mạc Khiêm mở miệng nói: “Trong nhà có hai thành viên đều không đồng ý, thì đại diện Kiều gia cũng không đồng ý chuyện này.”