Dịch: Sae Krs
***
“Cảm ơn ba mẹ đã nuôi lớn con, là con không trở thành một người ưu tú, làm ba mẹ thất vọng, sau này con sẽ báo đáp hai người.” Kiều Mạn Phàm nợ nhà họ Kiều một lời xin lỗi và một lời cảm ơn.
Kiều gia đã nuôi lớn cô, cho cô những điều tốt nhất, nhưng cuối cùng cô lại làm tổn thương con trai và con gái ruột của họ.
Nuôi lớn con gái nhà người ta, nhưng đứa con gái này cuối cùng còn cắn lại nhà họ Kiều, đây là điển hình của việc lấy oán báo ơn.
Cho dù bây giờ Kiều Mạn Phàm có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Có nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến kết cục của nguyên chủ, hay có thể chỉ vì tình yêu mù quáng, khiến người ta có thể hoàn toàn thay đổi bản thân.
Mẹ Kiều khóc đến mức không thể đứng yên, dựa vào người con trai, úp mặt vào trong ngực Kiều Mạc Khiêm khóc thút thít.
Kiều Mạc Khiêm cảm thấy ngực mình ướt đẫm, trong lòng rất là bất lực, khóc thì được gì, khóc có thể giải quyết được vấn đề sao?
Hắn hoàn toàn không thể nào hiểu nỗi tại sao mọi người lại khóc. Nếu nói muốn khóc, thì cũng nên là hai người đàn ông trong nhà, vì sắp phải giải quyết đống lớn rắc rối mà mọi người đã gây ra, trong lòng thật chua xót đây này.
Nhưng hắn lại không thể trực tiếp đẩy mẹ mình ra.
Kiều Mạn Phàm nhìn về phía Kiều Ngữ Phù đang yên lặng rơi nước mắt nói: “Ngữ Phù, chị và Hoắc Sâm cũng không có xảy ra chuyện gì, Hoắc Sâm không phản bội em, chị có thể đến Hoắc gia để giải thích, dù Hoắc gia có yêu cầu gì, chị cũng có thể làm.”
Kiều Mạn Phàm là thật lòng thật dạ, nam chính nữ chính là duyên trời định, sinh ra là đã dành cho nhau.
Người ngoài xen vào sẽ có kết cục bi thảm, nhìn số phận cuối cùng của nguyên chủ là biết.
Hai người này phải sống hạnh phúc bên nhau, còn cô phải cao chạy xa bay, sống lâu trăm tuổi.
Kiều Ngữ Phù nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không nói lời nào, thật sự là cô gây ra chuyện trong quá khứ nhiều lắm, Kiều Ngữ Phù cũng không dám tin tưởng lời cô nói.
Cũng không biết liệu Kiều Mạn Phàm có phải lại đang muốn làm trò gì buồn nôn nữa không.
Những trò vặt này không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng làm cho người ta rất khó chịu.
Kiều Mạc Khiêm lên tiếng: “Việc chuyển hộ khẩu nói sau đi, bây giờ tất cả mọi người đều mệt, ăn chút gì đó nghỉ ngơi đã.”
Kiều Mạc Khiêm nhịn không được nữa, đẩy mẹ trong lồng ngực ra, trên áo ướt một mảng, “Mẹ, mẹ đi tắm đi, sau đó xuống ăn một chút.”
Kiều Mạc Khiêm nói với Kiều Ngữ Phù: “Đến thư phòng, anh có chút chuyện muốn nói với em.” Hắn liếc qua Kiều Mạn Phàm, “Mày cũng đứng lên, quỳ thì được gì, mất công ngày mai lại có tin truyền ra là nhà họ Kiều ngược đãi mày.”
Kiều Mạn Phàm quỳ đã lâu, chân tê rần, hai tay chống đất nửa ngày không đứng lên nổi, Kiều Mạc Khiêm vươn tay nắm cánh cánh tay cô kéo lên.
Cánh tay Kiều Mạn Phàm thật sự thon gầy. Lúc Kiều Mạc Khiêm nắm cánh tay cô, cảm giác như đang nắm một cái cây gậy trúc.
Hắn nhíu nhíu lông mày, tại sao lại gầy như vậy, Kiều gia cũng không thiếu đồ ăn thức uống…
Kiều Mạn Phàm thì thào: “Cảm ơn anh.”
Ngay khi Kiều Mạc Khiêm đến gần, Kiều Mạn Phàm đã có thể ngửi được mùi cơ thể của anh ta, mùi tương tự như mùi của cái áo vest.
Thành thật mà nói, khi đối mặt với Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạc Khiêm đã rất có phong độ.
Kiều Ngữ Phù đi theo anh trai vào thư phòng, con bé đối với người anh trai này còn chưa quen thuộc, khi đối mặt với anh ta, trong lòng vô thức run lên, cũng không dám đến quá gần.
Kiều Mạc Khiêm nhìn Kiều Ngữ Phù đang cúi đầu nói: “Ngồi đi, đừng ngại.”
Thấy Kiều Ngữ Phù đã ngồi xuống, Kiều Mạc Khiêm vừa dùng khăn lau nước mắt còn đọng trên áo sơ mi, vừa nói: “Có phải em đang tức giận vì anh không chuyển hộ khẩu của Kiều Mạn Phàm ra ngoài phải không?”
Kiều Ngữ Phù hơi sửng sốt, “Em không có.”
Kiều Mạc Khiêm nói tiếp: “Em cảm thấy anh thiên vị Kiều Mạn Phàm, bởi vì anh với nó có tình cảm sâu sắc hơn?”
Kiều Ngữ Phù im lặng không nói gì, nhưng im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Khi cô bước chân vào ngôi nhà này, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, một gia đình xa lạ, một trái tim không thể nào yên tâm.