Editor: Voi Con
- ----
Cô thộn mặt nhìn anh vào phòng ngủ của cô, cảm giác như anh mới là chủ nhân của nơi này, không đúng, anh chính là chủ nhân của nơi này, nhưng hiện tại thì phòng này là của cô!
Sao anh có thể thản nhiên như vậy?
Anh đem khay để trên bàn trà, phòng ngủ rất lớn, sô pha bàn trà ghế dựa đủ cả, đã thế còn không chật chội, một phòng này còn to hơn so với nhà bình thường có 1 sảnh 2 phòng.
“Sao ngài, ngài là người đưa thức ăn lên?”
Cô cực kì cố gắng mới nói được một câu, nhưng thật sự không thể hiểu hành động của anh.
Hôm nay Tiêu Diễn mặc một bộ thể thao màu xám nhạt, tóc hơi ướt, vừa nhìn là thấy anh mới tắm xong.
Thân hình anh thon dài cao lớn, ngày thường trông anh khoảng 30 tuổi nhìn vô cùng trầm ổn, nhưng hiện giờ anh mặc như vậy cảm giác như nhỏ đi bốn, năm tuổi, trên người lộ ra khí chất bồng bột thanh xuân phơi phới của tuổi trẻ.
Anh ra hiệu cho cô lại ngồi, cô ngơ ngác ngồi xuống một bên bàn, khoảng cách giữa hai người rất nhỏ.
Anh lấy sữa bò đặt trước mặt cô, trả lời câu hỏi vừa nãy của cô.
“Không phải em kêu người mang đồ ăn sáng lên phòng à?”
“Nhưng, nhưng mà tôi gọi hầu gái bưng lên.”
“Vì không muốn thấy tôi hm?”
Anh vừa nói vừa uống một ngụm cà phê.
Cô khẩn trương uống một ngụm sữa bò, lắc đầu với khát vọng sống mãnh liệt.
“Không phải, tôi sợ ngài không muốn thấy tôi.”
“Vậy giờ em biết rồi đấy, tôi muốn gặp em.”
Anh nói xong liền ăn một ngụm sandwich.
Cũng đúng, nếu anh không muốn thấy cô, căn bản sẽ không tự mình đưa bữa sáng tới đây.
Anh thật sự khác với suy nghĩ của cô. Cũng khác với mấy lời xuất phát từ miệng Lục Chiếu Hành, không hề giống với người giết hại cha mẹ xong mà áo mũ vẫn chỉnh tề.
Cô ngó trên dưới một lượt, ngoại trừ cực kì tuấn tú, khí chất siêu hoàn mỹ, khí thế cường đại thì không hề thấy anh có hành vi chống đối xã hội.
Nếu đem anh so sánh với Lục Chiếu Hành thì anh ta mới là người có hành vi chống đối xã hội á.
Vai ác lớn nhất rong tiểu thuyết, nếu không phải là người hung ác nham hiểm nói ít, thì cũng cố chấp tự kỷ, không một động tác dư thừa nào, và đương nhiên trừ bỏ nữ chính thì ai cũng có thể bị chém giết đúng không?
Lục Chiếu Hành lại cực kì phù hợp, nhưng Tiêu Diễn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô như này. Thậm chí mặc một bộ đồ thể thao, tóc hơi ướt, há miệng ăn bữa sáng nhìn như kiểu sinh viên đẹp trai tỏa nắng, vậy sao anh có thể là người như Lục Chiếu Hành nói?
Lục Chiếu Hành đang lừa cô à?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Nhưng có vẻ, Tiêu Diễn rất hứng với cô, dù cô đã kết hôn với Lục Chiếu Hành nhưng anh cũng không hề có ý định xa cách cô.
Chẳng lẽ anh không hề quan tâm đến đạo đức lẽ thường à? Anh không sợ bị người khác đàm tiếu à?
Nếu anh có hứng thú lớn với cô như vậy, hay cô nhân cơ hội này lợi dụng Tiêu Diễn, để anh đấu với Lục Chiếu Hành, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương*, hoặc Lục Chiếu Hành chết thẳng cẳng, cô liền nhân cơ hội chạy thoát?
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ đánh giá sườn mặt anh tuấn của Tiêu Diễn, thôi vậy, cô không nên làm chuyện ngu ngốc như vậy. Dù làTiêu Diễn hay Lục Chiếu Hành, đều không dễ lợi dụng, lơ đãng phát cô thể khiến cô chết. Việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là tận dụng mọi thứ mình có, thuận nước đẩy thuyền, dù cô muốn làm gì cũng không thể để lại dấu vết.
Sau khi ăn sáng xong, hầu gái đi vào dọn đồ ăn.
Sau đó trong phòng ngủ chỉ còn cô và Tiêu Diễn.
Anh quét mắt đánh giá căn phòng một lượt rồi thuận miệng hỏi.
“Ở phòng này quen không?”
Sao mà quen được?
Vì vậy cô trả lời:
“Từ khi tôi tỉnh lại liền thấy mình nằm đây. Ngài là người đầu tiên hỏi tôi ở có quen không.”
“Không cần để ý thằng nhóc Lục Chiếu Hành quá. Nếu em không quen chỗ nào hay cần cái gì thì có thể trực tiếp nói với tôi.”
Lúc anh nói chuyện với cô, trên mặt mang theo ý cười nhẹ, khiến sự khẩn trương của cô giảm hẳn.
Anh có thể nhìn thấy bả vai căng chặt của cô dần thả lỏng, quả nhiên lời khuyên của nhóm chuyên gia tâm lý là chính xác.
Vì thế cô cũng cười một cái.
“Cảm ơn ngài.”
Từ khi cô xuyên qua đến giờ, Tiêu Diễn là người có nhiều thiện ý với cô nhất.
“Tuy rằng Lục Chiếu Hành gọi tôi là cậu,nhưng thật ra tôi chỉ mới 29, em không cần cứ gọi tôi là ngài, em cứ dùng kính ngữ khiến tôi cảm giác như mình già thêm mấy tuổi.”
Anh nói xong còn cố ý sờ mặt mình, ra vẻ ưu sầu.
“Tôi không già nhanh mà đúng không?”
Tô Đồng Đồng liền cười. cô không thể tưởng được người cao cao tại thượng* như Tiêu Diễn, boss trên đỉnh kim tự tháp,thế mà lại là một quý ông tự cười nhạo chính mình.
Không khí trong phòng hòa hợp hơn hẳn.
Đùa giỡn xong, Tô Đồng Đồng thu lại cười, lần nữa cúi đầu.Dường như đang áy náy vì mình thả lỏng không cảnh giác.
Tiêu Diễn hơi khó hiểu, anh rất muốn cưỡng bách nâng cằm cô lên, muốn cô nói ra suy nghĩ của mình, nhưng không được, nhóm chuyên gia về tâm lý đã cấm anh làm như vậy khi lần đầu tiếp xúc, nếu làm vậy sẽ khiến Tô Đồng Đồng càng thêm cảnh giác.
Vì thế anh lười biếng đi đến bên cửa sổ, dựa vào cửa sổ, làm ánh nắng chiếu rọi sau lưng, cảm giác như anh chìm trong cái nắng ban mai ấy. Chậc, đây cũng là mấy điều mà nhóm tâm lý đó nói, nếu anh cho người khác cảm giác ấm áp sẽ làm nhân vật mục tiêu thả lỏng, đồng thời cảm thấy anh vô hại.
Giờ anh đang hứng ánh nắng chói chang, chắc là đủ ấm áp rồi?
“Em có tâm sự sao?”
Anh ôn nhu hỏi.
Tô Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn anh, người chìm trong cái nắng ban mai, thoạt nhìn ấm áp lại ôn nhu, giống như anh trai nhà bên ân cần chăm sóc, anh hỏi như vậy dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác rồi tâm sự cho anh nghe.
Chẳng qua, Tô Đồng Đồng có chút áy náy, cô cố ý khiến anh hỏi như thế.
Vì thế cô chần chờ nói.
“Lục Chiếu Hành trước khi đi đã từng dặn dò tôi, muốn tôi..... giữ khoảng cách với ngài.”
Cô chỉ thuật lại sự thật, không có OOC.
Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng.
“Vậy thì sao, em muốn nghe lời cậu ta à?”
“Tôi cảm thấy ngài là người tốt.”
Cô nở nụ cười cảm kích.
“Tôi chỉ lo lắng, nếu làm trái ý anh ta có bị gì hay không.....”
Cô nhăn mày, bộ dạng lo lắng.
Tình cảnh hiện tại của cô cực kì không ổn, nếu Lục Chiếu Hành muốn cầm tù cô, cô sẽ không có biện pháp chống lại, thậm chí nếu đối phương hãm quá sẽ động thủ đánh cô, đến lúc đó cô cũng không sức phản kháng. Vậy nên,cô cẩn thận muốn tìm sự trợ giúp từ Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn chìm trong ánh nắng làm ra vẻ trẻ con, mang vẻ mặt vô tội, có trời mới biết, đêm qua anh phải đứng trước gương luyện bao lâu! Nếu vô dụng, anh liền hái đầu đám chuyên gia tâm lý kia xuống!
Đời này anh chưa từng như thế, nếu không phải Tô Đồng Đồng cực kì quan trọng với anh, anh không có không được thì anh sẽ không làm khó mình như vậy.
“Tôi làm sai gì à? Sao em lại phát thẻ người tốt cho tôi?”
Tiêu Diễn nói.
“A?”
Tô Đồng Đồng chớp mắt, đây là trọng điểm à? Mạch não của boss không cùng tần số với cô rồi!
- ----
- Lưỡng bại câu thương: biểu thị hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.
- Cao cao tại thượng: cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế
- ----
Hành trình tán vợ của anh bắt đầu rồi =))) Edit chương này mà tui buồn cười với sự “trà xanh” của anh nam chính quá.
À nếu mọi người có thấy lỗi sai thì nhắc mình với nha, Mình cảm ơn nhiềuuuu