Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính

Chương 3: Chương 3: Khó hiểu (Bỗng dưng xuất hiện một ông chồng)




Editor: Voi Con

- ----

“Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp, mật mã thẻ ngân hàng là ngày sinh nhật của cô, nếu có yêu cầu khác, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

Nói xong, anh buông tay cô ra.

Bỗng dưng cô cảm thấy có chút ngại, nhưng trước mắt còn chưa rõ tình huống của bản thân, nên cô thật sự không dám đưa thẻ lại cho anh. Lỡ may cô không có nhà để về, rồi lại thêm việc không xu dính túi, cái thẻ này có thể giúp đỡ cô rất nhiều.

Huống chi, đối với những kẻ có tiền như thế này, chỉ khi thanh toán bằng tiền mới gọi là giải quyết vấn đề, nếu cô từ chối, anh sẽ cho rằng cô có ý đồ khác thì sao?

Vì thế cô cố kiềm chế cảm xúc, hết sức bình tĩnh nói với anh:

“Vâng, cảm ơn anh. Mong anh hãy yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của anh.”

Nói xong, do quá mức hồi hộp mà cô còn cúi đầu chào anh một cái, sau đó chạy biến đi.

Sau khi chạy được một lúc cô mới nhận ra, tại sao cô phải cúi đầu chào anh?

Tại saoooo!!!!!

Có khi nào người ta cảm thấy mấy hành động của cô vô cùng khó hiểu?

Quên đi, mặc kệ!

Chạy xuống cầu thang thì cô mới phát hiện, hóa ra nơi này là trang viên kiểu Châu Âu, căn biệt thự này có năm tầng, diện tích rất lớn, theo cô thì căn biệt thự này hoàn toàn giống lâu đài.

Hơn nữa người hầu ở đây dù là nam hay nữ, đa phần đều mang nét Tây, cho nên hiện tại cô đang ở nước ngoài à?

Quản gia lịch thiệp đi tới, rõ ràng là người nước ngoài nhưng nói tiếng phổ thông vô cùng chuẩn.

“Thưa tiểu thư, chỗ này rất khó gọi xe, nên tiên sinh nhờ tôi sắp xếp xe đưa cô đi. Mời cô theo tôi.”

“Vâng, cảm ơn.”

Cô nhẹ giọng trả lời, sau đó đi theo quản gia đến một chiếc Bentley màu đen.

Cô kêu tài xế đưa cô qua nội thành là được, vì hiện tại cô vẫn không biết mình đang ở đâu, càng không biết nên đi đâu, cô tìm một nơi yên tĩnh trước, suy nghĩ kĩ lại để xem mình nên làm gì tiếp theo.

Lúc ở trên xe, cô lấy chứng minh thư từ trong túi, sau đó kinh ngạc phát hiện, tên của nguyên chủ cũng gọi là Tô Đồng Đồng?

Đây là duyên phận kì diệu gì vậy?

Nhìn khuân mặt trông như con lai trên chứng minh thư, lại nhìn ba chữ Tô Đồng Đồng bên cạnh, cô cảm thấy có chút quen thuộc? Nhưng nhất thời cũng không hiểu vì sao cảm thấy quen thuộc?

Lúc tới trung tâm thành phố, vừa mới xuống xe, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi là mẹ, cô thấp thỏm nghe máy.

“Alo, Đồng Đồng, con đang ở đâu?”

“Con đang đi dạo phố.”

Cô thận trọng trả lời, sợ người đầu dây bên kia sẽ phát hiện cô khác với nguyên chủ.

“Con mau về nước, ba con té xỉu nhập viện rồi. Con phát định vị cho mẹ đi, mẹ để vệ sĩ đón con!”

Đầu dây bên kia phu nhân Tô nói liên thanh.

Tô Đồng Đồng chỉ có thể đồng ý. Tuy rằng trước mắt không có ký ức, nhưng về nhà nguyên chủ cũng ổn, dù sao cô cũng phải điều tra rõ, gia đình với những người chung quanh nguyên chủ có quan hệ thế nào.

Điều duy nhất mà hiện tại cô có thể biết là cô đang ở nước ngoài, bố mẹ nguyên thân ở trong nước, mà gọi vệ sĩ đến đón cô nên chắc chắn phải là gia đình tầm trung trở lên.

Uầy, không ngờ xuyên qua một lần, cô còn có thể làm một bạch phú mỹ. Tuy rằng tối hôm qua hơi hoang mang, nhưng mà cho tới bây giờ, cảm giác cũng không tệ lắm?

Thôi, không nghĩ nữa, có khi ngày mai mở mắt lại phát hiện nó chỉ là giấc mơ! Khi tỉnh lại, cô vẫn là một nhà thiết kế làm việc theo 996*, mấy cái kiểu cao phú soái hay bạch phú mỹ, đều là một giấc mơ mà thôi.

Sau khi nghĩ kĩ, tâm tình của cô cũng thả lỏng không ít.

Sau khi phát định vị xong, cô tìm một quán cà phê gần đó, gọi một ly Cappuccino, tới đâu hay tới đó, lẳng lặng chờ vệ sĩ tới đón cô.

Vừa mới uống nửa ly, bỗng nhiên cô nhớ tới một việc cực kì quan trọng!

Cô..... hình như...... chưa mua thuốc tránh thai?. Đọc truyện tại — TRUМ trцyeЛ.V N —

Người đàn ông tối qua có làm biện pháp an toàn không thế? Cô nỗ lực nhớ lại, nhưng không hề nhớ cái gì!

Càng nghĩ càng bất an, cô liền đứng lên tìm tiệm thuốc.

Kết quả mới vừa đi được hai bước, liền có ba chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô, vệ sĩ nghiêm túc từ trên xe xuống, thái độ rất cung kính, bọn họ tổng cộng có 6 người, nhìn thấy cô liền khách khí hỏi.

“Xin hỏi cô là tiểu thư Tô Đồng Đồng phải không?”

“Là tôi.”

“Mẹ cô cử chúng tôi tới đón cô, hiện tại liền bay chuyên cơ riêng về nước.”

Tô Đồng Đồng:

“Có thể chờ tôi một chút không? Tôi muốn mua một chút đồ.”

Vệ sĩ nghiêm túc từ chối.

“Mẹ cô nói sau khi thấy cô liền phải đưa cô về nước.”

Cô vừa định nói thêm, vệ sĩ lại nói.

“Bố của cô hiện đang rất nguy kịch.”

Thôi vây, đều đã nói đến nước này.

“Vậy còn hành lý và hộ chiếu của tôi thì sao?”

“Chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa, cô chỉ cần đi theo chúng tôi là được.”

“Được.”

Trước mắt chỉ có thể nghe theo.

Sau khi ngồi mười mấy tiếng trên máy bay cô mới bay về tới quê nhà.

Thế nhưng đám vệ sĩ này lại không đưa cô đến bệnh viện, mà trực tiếp đem cô về Tô gia.

Tô Đồng Đồng cảm thấy tình huống không đúng, cô một bên cảnh giác, một bên im lặng quan sát.

Mãi cho đến khi vào phòng khách của Tô gia, loại cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.

Trong phòng khách Tô gia, có ba người đang ngồi.

Cặp vợ chồng trung niên, cùng một người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn.

Cặp vợ chồng trung niên kia hẳn là bố mẹ nguyên chủ, vậy người đàn ông còn lại là ai?

Phu nhân Tô thấy cô đứng sững sờ đến câu chào hỏi cũng không nói, liền nhíu mày, sau đó đi qua, lôi kéo tay cô, đem cô đến trước mặt người đàn ông kia.

“Đồng Đồng, đây là chồng của con - Lục Chiếu Hành - Lục tiên sinh, từ hôm nay con chính là vợ của ngài ấy.”

Tô Đồng Đồng:???

- ----

- văn hóa 996: Văn hóa làm việc “996” là viết tắt của chế độ giờ làm việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần

- ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.