Editor: Elf
- ----
“Đây là chuyện của tôi.”
Ý nói không cần Lục Chiếu Hành phải xem vào.
“Nhưng em là em gái anh!”
Lục Chiếu Hành lớn tiếng, cố chấp nhìn cô.
Tô Đồng Đồng không hề để ý tới anh ta.
“Tôi mệt rồi. Anh đi đi''
Lục Chiếu Hành cố gắng đè nén những thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
''Anh sẽ đi nhưng anh sẽ đưa em đi cùng. Tiêu Diễn không cho anh về đây, em cũng không cần ở đây. Anh sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho em''
''Cùng anh sống với Lục Minh Vũ à?''
Cô đột nhiên cười trào phúng, ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai.
Lục Chiếu Hành lập tức yếu thế.
''Không, không phải''.
Anh ta sao dám để cô cùng Lục Minh Vũ ở chung một chỗ? Hai người này mà ở chung thì mỗi ngày anh ta đều sồng trong sợ hãi.
“Anh đối xử với cô ta cho tốt đi, anh rất yêu cô ta mà''
Cô nói vậy ý bảo Lục Chiếu Hành đừng nhọc lòng với cô nữa.
Lục Chiếu Hành hiểu rõ, nhưng nhắc tới Lục Minh Vũ, anh ta không dám ngẩng đầu lên trước mặt cô. Quan hệ của anh ta và Lục Minh Vũ... Quan hệ giữa ba bọn họ thật xấu hổ, anh ta không biết mình đã tạo nghiệp gì mà lại vướng vào mối quan hệ này.
Anh ta không dám ở lại lâu, vì sợ ở lại lâu bộ dạng anh ta sẽ càng trở nên thảm hại:
''Em nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi anh, anh đi đây''
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đây, nhìn bóng lưng như đang chạy trốn.
Tô Đồng Đồng cất giấy ly hôn đi, sau đó về phòng ngủ bù.
Buổi chiều, khi Tiêu Diễn về bọn họ sẽ cùng đến bệnh viện kiểm tra, xem tình trạng của cô và đứa bé như thế nào.
Cô ngủ một giấc đến trưa, người hầu phục vụ bữa trưa cho cô. Sau khi ăn xong, cô rảnh rỗi đi dạo quanh vườn, cuối cùng lại trở về thư phòng, nơi này có những cuốn sách do chủ nhân Thu Viên sưu tầm. Cô có hứng thú muốn xem một chút.
Thư phòng rất lớn, sách được sắp xếp ngăn nắp trật tự giống như một thư viện thu nhỏ.
Tô Đồng Đồng tìm một chút, thấy được một cuốn sách chăm sóc thai kì, đây chính là thứ cô cần bây giờ. Vì thế cô cầm sách ngồi lên ghế sô pha mềm mại ở ngoài ban công. Từ nơi này có thể thấy được cảnh bên ngoài Thu Viên. Nắng chiều tràn vào khiến cô buồn ngủ.
Chắc là do mang thai thời kì đầu nên thế?
Cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, nên cứ thế cô dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
10 phút trôi qua, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Tô Đồng Đồng cũng không tỉnh lại, hai người đi vào cũng không phát hiện ra cô đang ở đây.
Tiêu Diễn tùy tiện sắn tay áo lên, ngồi ở bàn làm việc:
''Cậu đột nhiên tới đây là có chuyện gì?''
Người đàn ông đi vào cùng Tiêu Diễn mặc một bộ đồ màu trắng, trên đầu anh ta cũng đội một mũ trắng phong cách thời dân quốc. Trông rất anh tuấn hiền lành, tuy rằng không có nét gì nổi bật nhưng khí chất tao nhã trên người anh ta sẽ khiến người khác khó quên.
Bạch Cửu ngồi xuống đối diện Tiêu Diễn:
“Gần đây tôi đã bói cho anh một quẻ, anh đoán xem quẻ nói gì?''
Tiêu Diễn cười nhẹ.
“Lại là tai họa gì?”
Bao năm qua anh đã gặp rất nhiều chuyện, lo lắng, uất ức đến bất lực mà chẳng thể làm gì. Thế nên giờ đây dù có nghe tin mình sắp chết đi chăng nữa, anh cũng chẳng có cảm giác gì.
“Tôi tính ra anh có con! Đứa bé vẫn chưa chào đời, nhưng nó sẽ gặp rất nhiều may mắn. Anh là bố đứa bé nên số mệnh cũng được thay đổi tám phần. ''
Bạch Cửu nói giọng dịu dàng dễ nghe.
“Là con tôi sao? Vậy tôi phải đặt cho nó một cái tên hay''
Tiêu Diễn không có chút ngạc nhiên nào, anh đã biết từ trước rồi.
Bạch Cửu cũng không ngạc nhiên trước thái độ của anh:
''Xem ra anh rất thích cô gái đó''
Tiêu Diễn không nói gì, ngầm khẳng định
''Anh thích thì tốt rồi. Với tính của anh nếu không thích người ta mà bắt anh đi kết duyên với người ta thì có khi anh giết người ta cũng nên. Quả nhiên cô ấy là duyên tiền định của anh, có thể giúp anh gặp rủi hóa lành''
Bạch Cửu nói những lời tốt đẹp, nhưng Tiêu Diễn nhận ra lời anh ta có điểm khác thường, cảnh giác hỏi:
''Có chuyện gì sao?''
Bạch Cửu thở dài một tiếng
''Anh có còn nhớ số mệnh của anh lúc đầu không?''
Mặt Tiêu Diễn trầm xuống một chút, tất nhiên anh nhớ rõ, Bạch Cửu từng nói là:
''Mệnh ngắn, cuộc đời gặp nhiều khó khăn, vô cùng giàu có, rất thông minh, đem lại may mắn cho người khác.''
Tiêu Diễn u ám,nhìn về phía Bạch Cửu:
''Không phải cậu nói số phận đã thay đổi tám phần rồi à?''
“Đã sửa. Nhưng còn hai phần anh biết đó là gì không?”
Bạch Cửu nói tới đây, thở dài một tiếng.
“Là anh đem lại may mắn cho người khác. Người khác là người nhận được sự may mắn của thế giới này. Người đó chính là Lục Chiếu Hành, nhưng sau đó anh đã từ chối số mệnh này nên nhận trừng phạt. May mắn sao cô gái đó là duyên của anh đến giúp anh thoát khỏi tai họa, do đó số mệnh của Lục Chiếu Hành cũng bị thay đổi theo, không còn là người được che chở và nhận may mắn nữa nên tôi mới nói là đã thay đổi tám phần. Nếu chỉ dừng lại ở đây, thì anh có thể cùng cô gái đó vô tư vô lo sống hết đời còn lại''
Nói đến đây Tiêu Diễn đã hiểu. Tim anh như có bàn tay vô hình siết chặt lại, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng cười nhạo của vận mệnh ở bên tai, nó cười nhạo anh nhỏ bé mà không biết tự lượng sức mình.
Anh cho rằng mình sẽ thắng được số mệnh, nhưng thực tế chỉ là một trò cười.
Nhưng anh không bộc lộ cảm xúc này quá lâu:
''Vậy đứa con chưa chào đời của tôi có vấn đề gì không?''
Bạch Cửu gật đầu:
''Đó là người thay thế cho Lục Chiếu Hành, anh hiểu ý tôi không?''
Tiêu Diễn đương nhiên hiểu, số mệnh của anh là đem lại may mắn cho người khác, người được nhận lúc trước là Lục Chiếu Hành, giờ chuyển sang cho con anh.
''Nói cách khác thì chỉ cần đứa trẻ này sinh ra, nó sẽ cướp đi vận may của tôi, và tôi sẽ trở lại tình trạng trước, có thể sẽ chết.''
Bạch Cửu:
''Đúng vậy, tuy rằng đứa trẻ này chưa được sinh ra nhưng số mệnh của nó còn đáng quý hơn của anh và Lục Chiếu Hành, anh có thể nương tựa vào cơ duyên để đổi mệnh, thay đổi luôn số mệnh của Lục Chiếu Hành. Nhưng không thể làm thế với đứa trẻ này, anh hiểu ý tôi không?''
Tiêu Diễn lạnh lùng, không cảm xúc nói:
''Vậy nên tôi và đứa nhỏ này chỉ có thể chọn một?''
''Đúng, một là bỏ đứa bé, hai là anh phải đối mặt với cái chết''
Tiêu Diễn:
“Anh thường nói 'Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín', sẽ luôn có một con đường mở ra.”
Ý của câu này là không có gì là hoàn hảo, luôn có một số thiếu sót, không có gì là tuyệt đối, sẽ luôn có một cơ hội mở ra cho bạn.
Vậy có thể bố con bọn họ có thể sẽ không phải chọn cái chết. Cho dù khả năng rất ít.
Bạch Cửu gật đầu:
“Đúng vậy, còn một cách. Nhưng tôi sợ anh không chịu được''
Tiêu Diễn hiểu ý anh ta, cười lạnh.
“Vậy suy cho cùng, một trong ba người phải chết đúng không?''
Bạch Cửu im lặng không nói, anh ta biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng số phận nghiệt ngã, luôn có một cái giá phải trả nếu không muốn đánh đổi tính mạng của mình.
''Thật ra, lựa chọn ít đau đớn nhất là bỏ đứa trẻ này và hai người sẽ không còn cơ hội có con nữa, cuộc sống thực sự rất ngắn ngủi, cũng không nhất thiết phải có con. Anh đã chiến đấu với sự sắp đặt của Thiên Đạo đã lâu rồi, anh không muốn thua vào giây phút cuối cùng này, phải không''
Đặc biệt là đối với Tiêu Diễn, anh sẽ không để tâm, đặt quá nhiều tình cảm với một đứa trẻ chưa chào đời.
Dù thế nào đi chăng nữa, bỏ đứa trẻ là lựa chọn tốt nhất.
Lần này Tiêu Diễn không nói gì.
Bạch Cửu thở dài một tiếng.
“Anh là người có ý chí mạnh mẽ, trí tuệ phi thường nhất trong tất cả những người tôi từng gặp. Đối mặt với số mệnh nhiều người chỉ đành cam chịu và chấp nhận, nhưng bản thân anh luôn kiên định chờ đợi cho đến khi có cơ hội đến và sẵn sàng nắm lấy. Tuy người xưa có câu nhân định thắng thiên*, nhưng đôi khi cố chấp không phải là chuyện tốt đâu. Những điều cần nói tôi cũng đã nói, còn lựa chọn và quyết định như thế nào là ở anh''.
Nói rồi Bạch Cửu đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tiêu Diễn đứng dậy tiễn anh ta.
Hai người cứ thế ra khỏi phòng.
Không biết Tô Đồng Đồng đã tỉnh từ khi nào, cả người lạnh lẽo dựa vào ghế.
Cô ngồi thẫn thờ như người mất hồn.
Mãi cho đến khi có một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, cô mới hoàn hồn, nhìn về phía Tiêu Diễn.
Anh trầm mặc nhìn cô, vẻ dịu dàng trong mắt vẫn như cũ, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi.
“Em nghe thấy hết rồi phải không?”
- ----
''Nhân định thắng thiên'' 人定胜天 (Réndìngshèngtiān): “Nếu một người tĩnh tâm, bình tĩnh, có ý chí phấn đấu sẽ thắng/ thay đổi được vận mệnh.”