Lâm Nhạc Nhạc vừa hôn vừa sờ, một tảng đá nằm cạnh cậu cũng phải sống lại, càng đừng nói nằm cạnh cậu là Tưởng Trạch kỳ thật vốn chưa ngủ sâu.
Cả đêm, Lâm Nhạc Nhạc lăn qua lăn lại, Tưởng Trạch nhẫn nhịn.
Hắn đương nhiên không có kháng cự gì với việc thân thiết với Lâm Nhạc Nhạc, chẳng qua hắn lo Lâm Nhạc Nhạc dù sao cũng nhỏ hơn mình hai tuổi, vẫn chưa trưởng thành. Lúc hai người ở chung đương nhiên là hắn khống chế chừng mực.
Nhưng Tưởng Trạch không ngờ thỏ đế Lâm Nhạc Nhạc lại am hiểu lên mặt nhất, lá gan đang lớn hẳn.
Nhưng mà miệng cọp gan thỏ cũng là miệng cọp gan thỏ, dù thay đổi thế nào cũng không thể lớn từ trong ra ngoài trong một đêm.
Tưởng Trạch nắm cổ tay Lâm Nhạc Nhạc không thả lỏng, rõ ràng cảm giác được Lâm Nhạc Nhạc đang rút tay về, ánh mắt cũng theo thời gian hai người đối diện dần né tránh.
“Vậy em muốn anh quan tâm em thế nào?” Tưởng Trạch chậm rãi kề sát vào Lâm Nhạc Nhạc, môi hắn cơ hồ cọ má Lâm Nhạc Nhạc, giọng nói trầm thấp trong bóng đêm có vẻ phá lệ xuyên thấu lòng người.
Lâm Nhạc Nhạc không hiểu được lời này của Tưởng Trạch là có ý gì, nhưng cậu lại có thể phân biệt trong ngữ khí của Tưởng Trạch có nguy hiểm.
Anh đã tưới lên mạng(*) rồi á, không nói chuyện nổi 886(**).
(Ngôn ngữ mạng, ban đầu dùng để chỉ những người bán hàng không có lương tâm đổ nước vào thịt, sau có nghĩa mắng những bài đăng không mục đích và người nói chuyện không trúng trọng tâm)
(= bye bye)
Ngực Lâm Nhạc Nhạc đập điên cuồng, chống chế nói: “Ví dụ như giờ em muốn ngủ, anh cũng nhanh đi ngủ đi.”
Tưởng Trạch nâng nửa người dậy, cơ hồ bao phủ cả người Lâm Nhạc Nhạc dưới thân mình. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhạc Nhạc, giống như quỷ hút máu cầm đồ ăn đang gần trong gang tấc: “Nhưng giờ anh không muốn ngủ.”
Má, má nó!
Lâm Nhạc Nhạc muốn ăn đậu hủ của Tưởng Trạch, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới làm cho Tưởng Trạch ăn sống mình. Cậu không thể đoán trước lúc này Tưởng Trạch sẽ làm gì tiếp theo, sợ hãi không biết từ đâu, cậu muốn trốn về sau, chỉ là sau lưng cũng là đệm dày, hoàn toàn chặn đường lui của Lâm Nhạc Nhạc.
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Lâm Nhạc Nhạc nhát cáy trong một giây, giọng vừa gấp gáp vừa sợ hãi vừa mềm mại, thình lình giọng như trẻ con miệng còn hôi sữa.
Sao cậu quên mất người này không phải cừu non mặc người xâm lược mà là Đại ma vương tùy tiện đánh gãy đùi người cơ chứ.
Trái tim Tưởng Trạch bị ngữ khí như vậy trêu chọc, ý muốn bắt nạt Lâm Nhạc Nhạc chiếm thế thượng phong.
Sườn mặt Tưởng Trạch ở ngoài nguồn sáng, có vẻ có chút đen tối không rõ, hắn quay đầu đi ái muội cọ cọ sườn mặt Lâm Nhạc Nhạc, giọng nhẹ cơ hồ như là thì thầm: “Sai chỗ nào?”
Trên người Lâm Nhạc Nhạc trừ mùi sữa tắm còn có mùi gì đó mê người làm Tưởng Trạch nói không nên lời, làm cho hắn muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc ngửi từ đầu đến chân.
Tưởng Trạch không dừng động tác lại, hơi thở của hắn theo cằm Lâm Nhạc Nhạc đi xuống dừng ở bên gáy cậu. Tim Lâm Nhạc Nhạc đập nhanh giống như sắp nảy ra khỏi ngực. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đập vào động mạch cảnh, như thể ngay sau đó Tưởng Trạch sẽ mở miệng dùng răng nanh xỏ xuyên qua cậu.
Hai má Lâm Nhạc Nhạc trơn nhẵn, lúc này bị Tưởng Trạch cọ làm cậu giật cả mình, lòng cậu mâu thuẫn vừa muốn cho Tưởng Trạch hôn một cái, vừa sợ Tưởng Trạch đùa dai lại làm ra chuyện gì mà cậu không đoán trước được.
“Em, em không nên hôn môi anh, không nên nửa đêm thừa dịp anh ngủ trộm hôn anh còn muốn sờ ngực anh. Là em háo sắc quá, chẳng liên quan gì đến chuyện anh không hiểu phong tình hơn nữa còn trời sinh lãnh đạm.” Lâm Nhạc Nhạc lúc sắp chết không quên đẩy trách nhiệm đi, âm thầm khiển trách Tưởng Trạch.
Không làm sẽ không chết.
Lâm Nhạc Nhạc nói hết câu chợt nghe thấy Tưởng Trạch cười nhẹ một tiếng, cậu vội vàng ngẩng đầu muốn nhìn Tưởng Trạch hiện tại có biểu tình gì để cậu mở miệng đáp trả một câu, nhưng không nghĩ đến vừa nhấc đầu là đập phải đầu Tưởng Trạch đang cúi xuống. Chóp mũi hai người cọ nhau, ánh mắt Tưởng Trạch thâm trầm: “Cho nên là anh không hiểu phong tình, trời sinh lãnh đạm?”
Cho nên ấy à hành vi tiểu nhân ôm hi vọng may mắn cuối cùng cũng bị bắt quả tang.
Lâm Nhạc Nhạc muốn giơ cao hai tay lên đầu hàng, lại bị Tưởng Trạch chặn không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể há miệng muốn biện giải cho mình, nhưng Tưởng Trạch không định cho cậu cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp há miệng hôn Lâm Nhạc Nhạc.
Dịu dàng và trấn an tiến hành theo chất lượng ban ngày bị Tưởng Trạch vứt sang một bên, giờ này khắc này hoàn cảnh như vậy phóng đại tất cả dục vọng, làm cho Tưởng Trạch cảm thấy mình có thể phát tiết tất cả những gì trong đầu ra, hắn quả quyết không cần có khách sáo gì với Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Trạch trực tiếp vươn đầu lưỡi đẩy môi cánh hoa của Lâm Nhạc Nhạc ra, cuốn lấy đầu lưỡi Lâm Nhạc Nhạc mút vào. Hắn buông lỏng tay Lâm Nhạc Nhạc ra, rồi lại dọc theo cổ tay Lâm Nhạc Nhạc sờ chỗ mà lúc trước Lâm Nhạc Nhạc chưa sờ được.
Bóng tối phóng đại âm thanh hai người va chạm nhau, làm cho tay chân Lâm Nhạc Nhạc như nhũn ra.
Hơi thở của Tưởng Trạch thâm trầm, một khắc hôn Lâm Nhạc Nhạc kia hắn đã cảm thấy kìm chế và nhẫn nại lúc trước đều cho chó gặm. Sớm biết Lâm Nhạc Nhạc không chút kháng cự cũng không chút sợ hãi còn chủ động đưa lên cửa thế này, hắn đã sớm đè Lâm Nhạc Nhạc trừng phạt một chút.
Nhẫn nại quả thực là chuyện ngu nhất.
Lâm Nhạc Nhạc cuối cùng không biết mình ngủ thế nào, dù sao cậu không được sờ ngực và mông Tưởng Trạch như nguyện, ngực và mông mình lại bởi vì không thể ngăn cản mà bị Tưởng Trạch sờ mấy lần.
Đa tình từ xưa đến nay không chứa nổi hận, hận này kéo dài vô biên, hận hận hận.
Tưởng Huy từ nhỏ đã thích đến nhà anh cả chơi, không chỉ có ôm chân anh cả thì về sau không lo áo cơm, còn bởi vì Tưởng Huy sùng bái Tưởng Trạch từ đáy lòng, cảm thấy anh cả mình ngầu lòi nhất thế giới.
Chỉ tiếc là bình thường lí do cậu ta không có mò tới.
Nhưng hôm nay thì khác, Tưởng Huy không ngủ nướng mà dậy sớm, rửa mặt ăn sáng xong lại lượn đến biệt thự chính của Tưởng gia. Có Lâm Nhạc Nhạc, lí do đến xem như là đủ, cậu ta đến thăm bạn thân.
Tám rưỡi sáng, Tưởng Huy đứng ở cửa nhìn đồng hồ, sau đó mới thong thả vào cửa.
Tưởng Trạch đang chạy bộ ở phòng tập thể thao, nhưng cậu ta không ngại, bởi vì Tưởng Huy không muốn đi tìm hắn.
Tưởng Huy hỏi cô giúp việc Lâm Nhạc Nhạc ngủ ở đâu, sau khi biết được vị trí phòng cho khách, Tưởng Huy lập tức vọt lên tầng.
Cậu ta gõ cửa, bên trong không có động tĩnh. Tưởng Huy lại gõ cửa, bên trong vẫn không có ai đáp lại.
“Lâm Nhạc Nhạc, cậu dậy chưa?” Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ.
Tim Tưởng Huy đập chậm nửa nhịp, cậu ta xoay nắm cửa nửa vòng, cửa phòng được mở.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường mê man bất tỉnh ở trong, cậu ta sẽ nhảy qua hỏi đêm qua Lâm Nhạc Nhạc ở chung với anh cả mình thế nào, ai ngờ trong phòng cho khách tuy rằng có balo của Lâm Nhạc Nhạc, nhưng trên giường lại phẳng lì như là chẳng có ai ngủ lại.
Làm gì có chuyện Lâm Nhạc Nhạc dậy sớm còn tự mình gấp chăn được?
Tưởng Huy mang chút khả nghi xuống nhà, vừa vặn ở nửa đường cầu thang gặp được Tưởng Trạch vận động xong lên nhà.
“Anh.” Tưởng Huy thẳng lưng chào hỏi, tầm mắt theo Tưởng Trạch hướng lên trên.
Đối với chuyện cậu ta đã đến, Tưởng Trạch cũng không có gì ngoài ý muốn. Dù sao trước kia ở cạnh Lâm gia, Lâm Nhạc Nhạc đã chơi thân với Tưởng Huy. Tưởng Huy đến đây cũng làm Lâm Nhạc Nhạc không mất tự nhiên gò bó nữa. Tuy rằng Tưởng Trạch cũng không chắc Lâm Nhạc Nhạc có mất tự nhiên không.
“Đến đây đi.” Tưởng Trạch tiếp tục đi lên nhà, Tưởng Huy cũng vội vàng đổi hướng theo sau.
“Anh ơi, Lâm Nhạc Nhạc đâu?”
“Trong phòng ngủ.” Tưởng Trạch đáp.
Tưởng Huy cảm thấy kì quái: “Không có mà, vừa rồi em vào phòng cậu ta xem, trong phòng không có ai.”
Tưởng Trạch không nói gì mà đi đến cửa phòng mình mở cửa, triển lãm Lâm Nhạc Nhạc đang cuốn chăn ngủ chổng vó bên trong cho Tưởng Huy, sau đó hất cằm với Tưởng Huy, thấp giọng nói: “Xuống tầng chờ.”
Đây là có ý không cho Tưởng Huy làm ồn Lâm Nhạc Nhạc ngủ.
Tưởng Huy nhìn Lâm Nhạc Nhạc ngủ trong phòng, lại nhìn Tưởng Trạch đang bình tĩnh.
“Anh này, tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau ạ?” Tưởng Huy cẩn thận chứng thực, trong lòng còn tồn tại một tia ảo tưởng, ai biết Lâm Nhạc Nhạc có phải sáng sớm thừa dịp anh cậu ta rời giường mới chạy tới ngủ không chứ.
Nhưng câu trả lời của Tưởng Trạch lại đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của Tưởng Huy: “Ừ.”
Sau khi quen Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Huy mới biết được cú vả nhân sinh nghiêm trọng là một cái tiếp một cái, mỗi khi bạn cho là mình đã cường đại đến độ có thể chấp nhận hết thảy cực khổ cuộc sống, cuộc sống sẽ cười khinh miệt với bạn.
Tưởng Trạch chưa cho Tưởng Huy thời gian phản ứng, đóng cửa lại ngay trước mặt cậu ta.
Tưởng Huy bấy giờ thật sự mới nhận mệnh, Lâm Ðát Kỷ là anh dâu của cậu ta.
Lâm Nhạc Nhạc bị tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh đánh thức, cậu nhìn đèn trần nhà, sau đó nhìn trái nhìn phải, ngồi dậy lại nhìn mình một cái, cuối cùng lại vùi đầu vào chăn.
Cậu bị heo ủn tim mới cảm thấy Tưởng Trạch bình tĩnh khắc chế.
Nhưng ha ha ha ha ha, Lâm Nhạc Nhạc thò đầu ra, biểu tình hiển nhiên là thỏa mãn.
Lãnh đạm và nhiệt tình cái nào tốt hơn, kẻ ngốc cũng biết.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh lại ngừng, Lâm Nhạc Nhạc cuộn chăn ngồi dậy, mặt đối mặt với Tưởng Trạch đi ra.
Hai sợi tóc rối dựng thẳng trên đầu Lâm Nhạc Nhạc, hai má cậu hồng hào dịu ngoan. Tưởng Trạch thấy cậu cười mắt cong cong, nhưng cậu không nói gì, đoán chắc ít nhất Lâm Nhạc Nhạc vẫn có một chút thẹn thùng.
“Đêm qua.” Tưởng Trạch mở miệng muốn giúp Lâm Nhạc Nhạc nhặt chút mặt mũi.
Chỉ là hiển nhiên hắn xem nhẹ Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc duỗi chân, thở dài, nhưng lại không phải ý thở dài, ngược lại là đắc ý dào dạt: “Không cần nhiều lời! Em biết rõ chuyện đêm qua, mà cũng chỉ trách em thôi, xâm nhập hang hổ lại quên mình chính là một con dê con.”