“Meo!”
Hừ!
Vân Lạc Đình lắc lắc tai, cậu quay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt.
Bùi Huyền Trì thấy cục lông nhỏ giống như đã tròn trịa hơn một chút. Dưới ánh trăng nhìn bộ lông của cậu càng bông xù hơn, cậu xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn nữa. Nhưng hiển nhiên mèo nhỏ không chú ý đến cái đuôi đang vung vẩy của mình.
Bùi Huyền Trì đến gần mèo nhỏ, giơ tay lên để trên đầu cậu rồi xoa xoa lỗ tai.
“Meo ~?” Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên.
Bùi Huyền Trì nghiêm mặt nói: “Chúng ta có thể làm lại một lần nữa.”
Vân Lạc Đình: “......?”
Phản ứng lại Bùi Huyền Trì đang nói cái gì. Ngay lập tức Vân Lạc Đình bật cười, đôi mắt cậu cong cong, nhấc chân lên để vào lòng bàn tay hắn: “Meo!”
Ấu trĩ!
Bùi Huyền Trì thấy thế, hợp lại năm ngón tay, hắn nắm lấy chân mèo nhỏ rồi thuận thế bế cậu lên mang về tẩm điện.
- --
Lúc trước quyết định mấy ngày nữa sẽ hồi kinh, bởi vì sợ Trưởng lão Bình Không sẽ đến kinh thành làm chuyện gì đó.
Nhưng bây giờ Trưởng lão Bình Không không thể đến kinh thành nữa. Thuần phi sớm muộn gì cũng sẽ đi ra khỏi tẩm cung.
Pháp khí ở nơi không có linh lực không thể chống đỡ được lâu. Không có Pháp khí bảo vệ, đến lúc đó liền coi Bùi Văn Hiên sẽ giải quyết như thế nào.
Với tính cách của Bùi Văn Hiên, e rằng Thuần phi sẽ không quá tốt.
Sau khi bị Trưởng lão Bình Không trì hoãn một khoảng thời gian, bọn họ không cần vội vàng hồi kinh nữa. Cứ tiếp tục ở lại hành cung chờ sau khi vết thương bình phục rồi nói tiếp.
Mấy quả Phác Ngọc hôm qua rơi xuống đất đều được để trong phòng bếp nhỏ.
Có hơi nhiều, không ăn hết được.
Vân Lạc Đình rửa sạch, gọt vỏ, cậu muốn nấu chúng thành mứt, như vậy sẽ dễ bảo quản hơn, không dễ bị hỏng.
Bùi Huyền Trì giúp cậu gọt vỏ, cắt thành từng miếng. Lưỡi dao dán trên vỏ quả Phác Ngọc nhẹ nhàng chuyển động, vỏ trái cây mỏng như cánh ve cứ thế bị tước xuống hoàn toàn.
Vân Lạc Đình nhìn quả Phác Ngọc gồ ghề, lồi lõm trên tay mình, rồi lại nhìn Bùi Huyền Trì.
“Ta dạy ngươi.”
“Được.” Vân Lạc Đình đổi một quả Phác Ngọc khác. Cậu vừa mới cầm dao xong, đã gắt gao nhìn chằm chằm tay Bùi Huyền Trì, muốn xem hắn gọt một lần như thế nào trước.
Nhưng Bùi Huyền Trì lại không cầm dao, mà vòng đến phía sau lưng cậu.
“Hả?” Vân Lạc Đình ngây người trong giây lát.
Bùi Huyền Trì giơ tay, từ sau lưng vòng qua cậu, nắm tay Vân Lạc Đình, cầm tay cậu từng chút một gọt vỏ quả.
Trong lồng ngực ấm áp lan tràn, Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng một bên lông mày, bỡn cợt nói: “Hoá ra là dạy như vậy sao?”
Bùi Huyền Trì mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy.”
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, cậu đang muốn nói cái gì đó, lại thấy Bùi Huyền Trì trước một bước cúi người, môi hắn cọ qua gương mặt cậu: “Được rồi.”
Hắn đút quả Phác Ngọc đã lột hết vỏ, cắt thành từng miếng cho Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình cắn miếng trái cây kia. Cậu không vội vàng ăn, mà lại quay đầu đưa đến bên miệng Bùi Huyền Trì: “A......”
Lúc Bùi Huyền Trì há miệng ra, cậu lại ngậm miếng trái cây đó vào trong miệng rồi nhai nát, vừa ăn vừa vô tội nói: “Ta đột nhiên nhớ ra, hình như quả Phác Ngọc chỉ có linh thú mới có thể ăn.”
Sau khi nuốt xuống còn liếm khóe môi, nghiêm túc bình luận một câu: “Rất ngọt, ăn rất ngon.”
Bùi Huyền Trì rũ mắt, trong con ngươi sâu thẳm như mực suy nghĩ xoay chuyển, không chớp mắt nhìn Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình thấy ánh mắt hắn dần dần trở nên nguy hiểm, cảm nhận được có chút không ổn. Cậu ho nhẹ, rút ra muốn rời đi, vội vàng nói: “Ta cảm thấy đường trong nồi nước kia hình như không đủ dùng, để ta cho thêm một ít đường nữa.”
Nhưng mà, cậu vừa mới bước được nửa bước đã bị ôm ngang eo kéo lại. Vân Lạc Đình vội vàng nói: “Chờ, chờ một chút... Ưm!”
Bùi Huyền Trì căn bản không có cho cậu cơ hội nói nhiều, phủ môi lên ngăn khả năng nói chuyện của Vân Lạc Đình. Đầu ngón tay hắn lưới theo mái tóc dài của cậu đi xuống bên dưới rồi ấn người vào trong lồng ngực.
Cánh tay để trước người chợt siết chặt, trên cổ áo vô duyên vô cớ nhiều ra vài nếp gấp, đầu ngón tay nhàn nhạt trắng lên.
Củi bị đốt cháy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang nhỏ vụn. Trong lúc hoảng hốt bên tai Vân Lạc Đình toàn là tiếng hít thở dồn dập.
Không có cách nào hô hấp khiến ngực cậu phập phồng. Trên mặt cậu dần dần hiện ra một chút ửng đỏ, bàn tay để ở bên hông khép lại gắt gao khiến cậu không có cách nào lui về phía sau.
“Ưm...”
Sau một lúc.
Lúc Bùi Huyền Trì thả cậu ra, Vân Lạc Đình đã đứng không vững. Cậu dựa vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, chống trán lên bờ vai của hắn, cái miệng nhỏ hô hấp bình phục.
Ngón tay Bùi Huyền Trì xóa đi dấu vết trên môi cậu, nghiêm túc nói: “Rất ngọt.” Dừng một chút, lại nói: “Không cần cho thêm đường.”
Cũng không biết là đang nói nước đường nấu trong nồi hay là đang nói đến cái khác.
Chỉ là lời này rơi vào trong tai Vân Lạc Đình ý tứ quá rõ ràng.
“...?” Vân Lạc Đình nghẹn, quá đáng!
Bùi Huyền Trì lấy khăn lau khóe môi cậu, hỏi: “Còn muốn làm mứt nữa sao?”
“Làm!”
Vỏ đã lột xong, nếu không làm, chẳng phải là lãng phí hay sao.
Chỉ là vì bị trì hoãn, nên làm có chút chậm. Sau khi nước đường nấu sôi cũng không còn nóng như trước nữa, lửa ở bên dưới vẫn luôn cháy, lửa nhỏ ổn định.
Sau khi cắt xong thì ném quả Phác Ngọc vào, xào đơn giản một chút, chờ sau khi nguội thì cất nó vào bình là được.
Vì đặc tính của quả Phác Ngọc như thế, nên biện pháp làm mứt bình thường sẽ làm mất linh lực ở trong đó, chỉ có thể làm đơn giản.
Vân Lạc Đình nếm một miếng, hương vị của quả Phác Ngọc giống nhau. Nhưng làm thành mứt vị cũng không tệ lắm, có chút giống như đang ăn xoài khô.
Còn hơi nóng một chút, đợi sau khi nó nguội hoàn toàn thì hương vị sẽ càng ngon hơn.
Cứ để bình ở trong tẩm điện, khi nào muốn ăn là có thể tùy ý lấy một miếng.
Buổi chiều.
Bùi Huyền Trì nhìn thấy bên trong cái bình kia không còn mấy miếng, chỉ còn thừa lại cái đáy. Hắn nhìn trên tay Vân Lạc Đình còn cầm một miếng, nói: “Hôm nay ngươi đã ăn quá nhiều đồ ngọt.”
Vân Lạc Đình đang cắn miếng mứt ngừng lại, cậu chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng nhét nốt miếng mứt còn thừa vào trong miệng.
Bùi Huyền Trì: “......”
Chỉ là lúc ngồi, Vân Lạc Đình cảm thấy buồn chán nên mới lấy điểm tâm ra ăn. Cũng không chú ý đến mình đã ăn nhiều hay ít, hơn nữa loại đồ ăn này ăn vào cũng không đủ no, nên trong lúc không để ý mới sắp ăn hết số mứt đã làm xong.
“Không nhiều lắm, vốn dĩ không làm nhiều.” Vân Lạc Đình uống trà, chậm rì rì nói: “Ta vốn định hôm nay sẽ ăn xong.”
“Không phải nói là sau khi làm thành mứt là có thể để lâu hơn một khoảng thời gian sao?”
“... Gần đây trong cung có gửi thư đến không? Cảm giác đã lâu không nhìn thấy bồ câu đưa thư mới.” Vân Lạc Đình đứng dậy ngồi kế bên Bùi Huyền Trì, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Bùi Huyền Trì không còn bận tâm đến mứt nữa, nói: “Bùi Văn Hiên đã nắm binh mã của hoàng đế lúc còn sống vào trong tay. Sau khi giải quyết xong chuyện của Thuần phi là có thể đăng cơ.”
Hẳn là không lâu nữa.
Vân Lạc Đình gật đầu, duỗi tay thò vào trong bình mứt, hỏi: “Có phải Triệu Phàm rơi vào trong tay Bùi Văn Hiên không?”
Hoàng đế đã chết, không có thánh chỉ cũng không có khẩu dụ. Tướng quân cũng sẽ không không vô duyên vô cớ nghe theo mệnh lệnh của Bùi Văn Hiên, trong này hẳn là có ẩn tình.
Cẩn thận nghĩ lại, người có thể chu toàn chuyện này, ngoại trừ Hạ tướng quân, cũng chỉ có Triệu Phàm.
Lão thái giám này khi hoàng đế còn là Thái tử đã đi theo bên người, rất được hoàng đế tín nhiệm, nói không chừng trong tay có thứ gì đó có thể quyết định càn khôn.
“Ừ.” Bùi Huyền Trì bắt lấy cổ tay mèo nhỏ, lấy khăn ướt ra giúp cậu lau đường trên đầu ngón tay.
Vân Lạc Đình nghiêng đầu dựa vào vai hắn: “Pháp khí kia của Thuần phi còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?”
“Không được mấy ngày.”
Có thể chống đỡ nhiều ngày như vậy, hẳn là đã tới lúc linh lực của nó khô kiệt.
Hơn nữa thức ăn và nước uống cất chứa ở trong điện đã gần như cạn kiệt. Đến lúc đó cho dù Pháp khí vẫn có thể trụ được thì Thuần phi vẫn sẽ phải chủ động thu hồi nó.
Thuần phi làm phi tử lâu như vậy, dưới sự sủng ái của Hoàng đế luôn ẩn ẩn áp chế Hoàng Hậu một đầu. Có loại cống phẩm hiếm lạ gì đều được đưa đến điện Phong Hoa trước. Bây giờ đồ ăn không ngon, qua một đoạn thời gian nữa còn có thể sẽ thiếu nước, làm sao nàng ta có thể chịu được đây.
Kỳ thật, Thuần phi tính toán rất chuẩn. Chỉ cần chống cự được đến lúc Trưởng lão Bình Không tới, là tất cả vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng hỏng ở chỗ tên đường đi đến Trưởng lão Bình Không bị linh thảo hấp dẫn. Vì nó mà còn mất tính mạng, hoàn toàn không thể đến được.
Kể từ đó, một mắt xích quan trọng nhất trong kế sách của Thuần phi bị chặt đứt. Dù có chống đỡ được đến cuối cùng, vẫn chỉ có thể giơ tay chịu trói.
“Chúng ta ở đây chờ Bùi Văn Hiên lên ngôi rồi mới quay về sao?” Vân Lạc Đình đổi một cánh tay khác đi trộm bình: “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có muốn làm hoàng đế không?”
Nếu Bùi Huyền Trì đã tu ma, tất nhiên không cần thiết phải đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này nữa. Ngày sau tất nhiên sẽ có chỗ lớn hơn để thi triển.
Người tu tiên cũng sẽ không câu nệ với nơi nhỏ như hoàng cung.
Nhưng nếu không tranh đoạt... Vân Lạc Đình luôn cảm thấy ngôi vị hoàng đế này nên là của Bùi Huyền Trì.
Là bọn họ nợ hắn.
Muốn thì vô dụng, bỏ thì đáng tiếc?
Vân Lạc Đình nhất thời cũng có chút rối rắm.
Hơn nữa, nếu như là Bùi Huyền Trì, thì ngôi vị Ma Tôn càng thích hợp với hắn hơn.
Bùi Huyền Trì chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này. Ngôi vị hoàng đế đối với hắn mà nói có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ là hắn muốn hoàn toàn giải quyết mọi chuyện bên này, rồi mang mèo nhỏ rời đi: “Có thể tìm một người khác muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó ta mang ngươi đi ra ngoài vân du tứ hải.”
Hắn sẽ không câu nệ với hoàng cung, mèo nhỏ cũng sẽ không.
Tiểu Bạch là linh thú. Tất nhiên không có khả năng cứ bị nhốt mãi ở một nơi không có một chút linh lực như hoàng cung.
Chỉ là dù thế nào đi chăng nữa, người cuối cùng ngồi lên vị trí kia. Chắc chắn không phải là Bùi Văn Hiên.
Vân Lạc Đình gật đầu, cậu vươn tay ra nhưng không đụng tới bình, ngược lại còn đụng vào mu bàn tay Bùi Huyền Trì. Cậu cụp mắt nhìn, thì thấy Bùi Huyền Trì đã để cái bình lên trên bàn, trở tay nắm lấy tay cậu.
Bùi Huyền Trì đem chút tâm tư nhỏ bé của mèo nhỏ nhìn thấy triệt để. Chỉ là lúc nấu mứt bỏ thêm rất nhiều đường vào trong đó. Không nên ăn quá nhiều, điểm tâm mà ngày thường cậu hay ăn đều được bỏ thêm ít đường: “Thời gian cũng không còn sớm. Súc miệng, rồi đi nghỉ ngơi đi.”
Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt, màu lam nhạt nơi đáy mắt lộ ra vài phần linh động, cậu đứng dậy, ra vẻ rối rắm nói: “Ừm... Được rồi.”
Nhìn mèo nhỏ thành thật đứng dậy đi súc miệng, Bùi Huyền Trì nhíu mày, thần sắc như có điều suy nghĩ.
- --
Ban đêm, Vân Lạc Đình nằm trên giường nhưng không có ngủ. Ban ngày cậu ngủ có hơi nhiều nên giờ không cảm thấy buồn ngủ, thời gian hoạt động của mèo phần lớn là vào ban đêm.
Bây giờ mới là thời gian cậu nên hoạt động.
Bùi Huyền Trì đã ngủ say.
Vân Lạc Đình nhìn Bùi Huyền Trì nằm bên cạnh, lặng lẽ dùng đầu ngón tay đẩy hắn một chút. Nói là đẩy, nhưng sức lực cậu dùng cực kỳ nhỏ, giống như là đang nhấn nhấn mấy cái vậy.
Thấy hắn không có phản ứng, cậu liền cẩn thận ngồi dậy.
Cậu ngủ ở giường bên trong, muốn đi ra ngoài tất nhiên phải đi qua Bùi Huyền Trì.
Nghĩ một chốc, Vân Lạc Đình biến thành mèo nhỏ sau đó cậu lui lại vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên hai bước. Lúc đến bên mép giường nhẹ đệm một chút, vững vàng rơi xuống đất.
Một tý âm thanh cũng không phát ra.
Lại quay đầu nhìn Bùi Huyền Trì, hắn vẫn ngủ say như cũ.
Trong lòng Vân Lạc Đình âm thầm cười một cái, chạy về phía cái bình.
Cậu không biến lại thành hình người nữa, biến tới biến lui rất phiền toái, hơn nữa mèo đi đường sẽ không phát ra tiếng bước chân. Lúc biến về hình người có khả năng sẽ đánh thức Bùi Huyền Trì.
Vân Lạc Đình chạy đến bên cạnh bàn, kéo lớp vải trên bình xuống.
Mứt để ở nơi râm mát không có ánh sáng mới có thể bảo quản. Nhưng bên trong điện có hơi nóng, nhỡ đâu mứt để cả đêm bị nóng hỏng, vậy chẳng phải sẽ lãng phí hay sao.
Bình không cao, không cao hơn thân hình mèo nhỏ là bao nhiêu. Cậu dẫm lên mép bên cạnh thò đầu vào, vừa vặn có thể cắn được miếng mứt ở tầng trên cùng.
Hương vị của mứt hình như so với lúc trước càng ngon hơn một chút.
Chính là đang ăn vui vẻ, thì sau lưng vang lên giọng nói của Bùi Huyền Trì.
“Ăn ngon không?”
Mèo nhỏ đang chui đầu vào bình lắc lắc cái đuôi, ngọt ngào kêu lên: “Meo meooo~!”
Ăn ngon!
Sau khi âm thanh rơi xuống, cái đuôi cậu cứng đờ