Cậu đã mơ hồ chạm đến ngưỡng cửa của Trúc Cơ.
Mặc khác tâm ma của Bùi Huyền Trì, cho dù muốn trở về kinh thành, thì sự tồn tại của tâm ma cũng là một tai hoạ ngầm.
Bùi Huyền Trì nói: “Đi ngâm suối nước nóng đi.”
Mặc dù hắn không thể đến quá gần địa tâm chi hỏa, nhưng Vân Lạc Đình vẫn có thể.
“Hả?” Tay đang bưng trà của Vân Lạc Đình cứng lại. Cậu đã nhiều ngày không đặt chân đến điện Vân Tuyền.
Thật ra không phải cậu không rút ra được thời gian, suy cho cùng là vì lúc trước luôn ngâm suối nước nóng với Bùi Huyền Trì. Mặc dù ngoài miệng cậu nói không sợ nước, nhưng lại không áp chế được bản tính của loài mèo. Bùi Huyền Trì không ngâm cùng cậu, cho dù cậu có xuống nước cũng không dám cử động.
Hơn nữa, lúc trước luôn để Bùi Huyền Trì ôm cậu ngâm suối nước nóng, thói quen biến thành mèo được ôm, cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng từ sau nụ hôn kia, lại giống như lúc trước ôm thì...
“Không vội.” Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Chuyện tu luyện, không thể gấp được. Hơn nữa ta cảm thấy lúc đả thông kinh mạch cho ngươi, với lúc áp chế tâm ma, tu vi của ta cũng tăng lên, không cần liên quan đến suối nước nóng.”
Bùi Huyền Trì nhướng mày. Hắn cầm ly trà đã lạnh nhưng vẫn còn một nửa trong tay cậu, rồi đổi thành một cốc sữa bò nóng.
“... Được rồi.” Vân Lạc Đình thở dài, uống một ngụm sữa bò, bất đắc dĩ nói: “Thiên tính của loài mèo chính là sợ nước.”
Giọng nói cậu ngưng lại, vì chính danh tiếng của mình mà lên tiếng: “Nhưng ta còn biết bơi, vẫn rất tốt.”
Hai chuyện này không thể hợp lại thành một mà nói được.
“Ừm.”
“... Ngươi cười cái gì?”
Khóe môi Bùi Huyền Trì khẽ nhếch lên, vẻ mặt không thay đổi nói: “Không cười.”
“Hừ.” Vân Lạc Đình xoay người rời đi: “Lát nữa phòng bếp nhỏ làm điểm tâm không cho ngươi ăn.”
Bùi Huyền Trì buông bút trong tay xuống, vội vàng đi ra ngoài dỗ dành mèo.
Vân Lạc Đình vừa mới đi ra thư phòng, thì nghe thấy một tiếng “rầm rầm”, bước chân cậu ngừng lại. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì nhăn mày, âm thanh này hẳn là từ bên ngoài viện truyền vào: “Đi nhìn xem.”
“Ừ.”
Vừa mới đi ra bên ngoài, thì nhìn thấy có một người đang quỳ trong viện. Nam tử mặc bạch y dính không ít bụi bặm, đôi tay bị trói ở sau lưng, giống như là bị cái gì đó cưỡng chế quỳ trên mặt đất, lưng hắn bị ép cong, không quỳ thẳng nổi.
Những bụi hoa xung quanh hắn giống như bị linh khí quét qua, cành lá gãy rụng rơi đầy đất.
Sắc mặt Vân Lạc Đình trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam tử quỳ trên mặt đất nghe thấy có người nói chuyện, hắn gian nan ngẩng đầu lên: “Các hạ, ta không phải là kẻ trộm, ta đến quý phủ vì có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Thị vệ trong phủ của ngươi không phân rõ trắng đen đã ra tay với ta, mọi chuyện là ngoài ý muốn.”
“Các hạ có thể thả ta ra không, để ta giải thích mọi chuyện tỷ mỉ?”
Vân Lạc Đình thản nhiên nói: “Ngươi không truyền lời mà trực tiếp đi vào viện. Nếu thị vệ không ngăn cản, có phải ngươi sẽ vượt tường đi vào chủ viện rồi hay không?”
Thị vệ chắp tay nói: “Công tử, tên trộm này có Pháp khí ẩn thân trên người. Lúc trèo tường bị thị vệ tuần tra phát hiện, liền đánh lên. Tên trộm này không địch lại bị phục kích, lúc mang đến trong viện vẫn còn ý đồ dùng linh lực công kích thuộc hạ, thuộc hạ liền dùng gông hồn đè nặng hắn.”
Vừa nghe đến hai chữ kẻ trộm, nam tử lập tức quát lên: “Tên trộm gì chứ? Ngươi nói giống như là ta đến đây để trộm đồ vậy, đừng có dùng thứ đó để bôi nhọ ta!”
Vân Lạc Đình mắt điếc tai ngơ, ngược lại hỏi: “Có ai bị thương không?”
Thị vệ ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu: “Không có.”
Con rối bất tử bất diệt, chỉ cần chủ nhân còn sống. Cho dù con rối có bị đốt thành tro bụi, chỉ cần vẽ lại bùa chú, con rối vẫn có thế sống lại.
Cho nên có bị thương hay không cũng sẽ không nói.
Bùi Huyền Trì biết con rối đang nghĩ gì, hắn giơ tay để trên vai Vân Lạc Đình, truyền âm: “Thị vệ đều là con rối, Khôi Tam bị chặt đứt một tay.”
Vân Lạc Đình truyền âm hỏi: “Cái cánh tay kia còn có thể khôi phục không?”
“Có thể.”
Nam tử thấy bọn họ không nói tiếng nào, hắn bị gông hồn áp đến mức khó có thể thở dốc. Trong lúc tâm trạng buồn bực, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng không tốt lắm: “Các hạ, ta ôn tồn giải thích với ngươi, vì không muốn tăng thêm hiểu nhầm.”
“Nếu các ngươi không chịu thả ta ra. Đợi đến lúc sư phụ ta tới, ông ấy không có tính tình tốt như ta, các ngươi cứ tự mình suy nghĩ rồi làm đi.”
Lời cuối cùng, là đang uy hiếp.
“Sư phụ ngươi là ai?”
Nam tử cười nhạo: “Thiên Huyền Môn, Trưởng lão Bình Không.”
Vân Lạc Đình: “......?”
Trong lúc do dự, trong đầu cậu hiện lên giọng nói của khổng tước: “Đại đệ tử của Trưởng lão Bình Không - Giản Nhược Vũ tu vi Kim đan kỳ. Gia tộc hắn dùng đan dược nuôi nấng hắn, thực lực giống tu sĩ bình thường.”
“Ngươi tỉnh rồi?”
“Ừm.” Khổng tước nhẹ giọng nói: “Trong nhà Giản Nhược Vũ cho Bình Không trưởng lão không ít chỗ tốt, chọn ngày cung phụng. Có lẽ bởi vì mấy thứ này nên Trưởng lão Bình Không rất coi trọng Giản Nhược Vũ. Hắn vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ không bao lâu nữa Trưởng lão Bình Không sẽ tới, tuy nói tu vi của hắn là Hóa Thần kỳ, nhưng...... Các ngươi không cần để hắn ở trong lòng.”
Vân Lạc Đình nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Bùi Huyền Trì. Cậu không nhịn được có hơi lo lắng đến tâm ma của hắn.
Bùi Huyền Trì an ủi nói: “Chỉ là một tên Bình Không mà thôi, không có việc gì.”
Chỉ cần Vân Lạc Đình không xảy ra chuyện gì, thì hắn có thể áp chế tâm ma.
“Các hạ, thật sự không chịu thả ta ra sao?” Trên trán Giản Nhược Vũ toàn mồ hôi lạnh: “Ta vô tình ngẩy lên xung đột với nhị vị. Là do lúc nhìn từ bên ngoài vào thì thấy bên trong điện có trồng vài loại linh thảo, mấy loại linh thảo kia ta rất coi trọng, cho nên mới muốn vào hái một ít rồi đi.”
Giản Nhược Vũ cắn chặt răng, hắn bị áp chế quá lâu, cảm giác đau nhức ở trên người rất khó nhịn. Hắn hơi cân nhắc một chút lại lôi Trưởng lão Bình Không ra: “Lúc sư phụ ta lệnh ta đến đây có nói qua, mấy loại linh thảo kia vô dụng với các hạ. Nếu các hạ chịu mang linh thảo cung phụng cho Thiên Huyền Môn. Trưởng lão trong môn nhất định sẽ ghi nhớ công lao của các hạ.”
Dừng một chút, Giản Nhược Vũ lại nói: “Nếu các hạ keo kệt không phân rõ đại cục. Đến lúc đó sư phụ ta tìm tới cửa, thứ ngài muốn đã không còn là mấy loại hoa thảo này nữa.”
Vân Lạc Đình nhướng mày: “Hắn còn muốn giết chúng ta để cướp linh thảo?”
Giản Nhược Vũ không đáp, ngược lại còn nói thêm: “Không nói dối các hạ. Ta từng tới hành cung này hai lần, đều được tiên hoàng mời tới, cho rằng cung nhân trong hành cung hẳn là biết ta. Cho nên mới không có truyền lời, trực tiếp trèo tường để vào, thật không muốn quấy rầy đến......”
“Ngươi không nhìn thấy trận pháp sao? Cũng không biết nhìn bùa chú? Đến trộm đồ thì nói là trộm, còn nói không muốn quấy rầy.” Vân Lạc Đình bị ngôn từ của hắn chọc cho tức cười.
Bị phát hiện ăn trộm hoa còn đả thương thị vệ, nhìn thấy không chạy được thì bắt đầu giảng đạo lý.
Thật là một chút mặt mũi cũng không cần.
Bùi Huyền Trì nói: “Tiểu Bạch, ngươi đi theo Khôi Nhất dẫn thị vệ bị cụt tay đến thư phòng.”
Nếu không có người ở trong thư phòng, con rối không thể đi vào. Vân Lạc Đình nghĩ một chút, đáp: “Được.”
Giản Nhược Vũ thấy thế, vội nói: “Các hạ —— Aaaa!”
Bỗng dưng Giản Nhược Vũ mở to hai mắt, cổ hắn duỗi thẳng ra. Phía sau lưng hắn lại bị gông hồn đè nặng, người hắn cứng đờ như đá, động tác khó xử đến cực điểm.
“Cạch, cạch”
Những tiếng vụn vỡ rất nhỏ vang lên bên tai, ánh mắt Giản Nhược Vũ kinh ngạc nhìn Pháp khí của mình bên hông, trơ mắt nhìn những vết nứt xuất hiện trên đó.
Ngay sau đó, linh lực trong đan điền cũng không còn. Giản Nhược Vũ đột nhiên ho khan, đồng thời gông hồn cũng biến mất.
Giản Nhược Vũ mất đi chống đỡ ngã nhào trên mặt đất.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Treo hắn lên, chờ Bình Không tìm tới cửa.”
Khôi Thất chắp tay đáp: “Rõ.”
- --
Chú linh giúp cánh tay con rối tái sinh. Được xếp vào loại linh phù, dùng để nuôi dưỡng con rối trong mấy ngày là thích hợp nhất.
Vân Lạc Đình sắp xếp tốt linh hồn của Khôi Tam, lại bỏ thêm khối linh thạch ở bên cạnh hắn, giao hết cho Khôi Nhất.
Sau khi con rối rời đi, Vân Lạc Đình buồn bực hỏi: “Không phải Trưởng lão Bình Không truyền tin nói là mấy ngày nữa mới đến sao. Tại sao hôm nay lại tới hành cung rồi?”
Trong tiên môn hẳn là có một ít phương tiện phi hành, so với xe ngựa thì đi nhanh hơn một chút. Dù có dừng lại một lúc, thì cũng chỉ mất nửa ngày là có thể đến kinh thành.
Cùng với những gì được nêu trong bức thư không khớp với nhau.
Bùi Huyền Trì giơ tay vuốt thẳng mái tóc dài của mèo nhỏ nói: “Hẳn là muốn đến tìm Thuần phi trước. Tới khi thời gian đến thì dùng thân phận Trưởng lão tiên môn ra mặt.”
Đi ngang qua nơi này nhưng lại không nghênh ngang đi vào ngủ lại, là có thể chứng minh được bọn họ muốn lặng lẽ vào kinh.
Bị linh thảo trong hành cung hấp dẫn, nhưng không muốn bị bại lộ, cho nên mới đến trộm.
Vân Lạc Đình nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó, không khỏi tò mò: “Hắn nói linh thảo là cái gì vậy?”
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cậu không biết trong tẩm cung có linh thảo.
“Cái này.” Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì gõ nhẹ lên bình hoa: “Còn những thứ trong tẩm điện này nữa.”
Cùng với mấy loại hoa mọc ven đường, đều là linh thảo quý hiếm.
Đa số linh thực đều là linh thảo, chỉ có một phần nhỏ là hoa.
Vốn dĩ trồng nó vì đẹp mắt, hơn nữa linh thảo có linh, dù không ăn cũng có lợi cho cơ thể.
“Nếm thử đi.” Bùi Huyền Trì gắt một cánh hoa xuống rồi đưa cho mèo nhỏ: “Loại hoa này hiếm thấy, chỉ từng xuất hiện ở trong bí cảnh nơi đại năng giả ngã xuống. Trưởng lão Bình Không hẳn là đã nhận ra, ông ta không tiện ra mặt, nên mới kêu Giản Nhược Vũ qua đây.”
Vân Lạc Đình cắn một miếng nhỏ, không có mùi vị gì, cũng không có nước sốt: “Không ngon.”
Bùi Huyền Trì ăn những cánh hoa cậu từng ăn qua, rồi lại đổi một đóa hoa khác cho cậu: “Bông này chắc là ngọt.”
Vân Lạc Đình sững sờ một lúc, cậu cầm lấy bông hoa kia nhưng không vội vã ăn, cứ thế cầm nó trong tay.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dáng suy tư của cậu, Bùi Huyền Trì giơ tay vén tóc mái của mèo nhỏ ra sau tai: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế?”
Vân Lạc Đình cân nhắc nói: “Ngươi nói, tâm ma là......”
Bùi Huyền Trì ôm chầm Vân Lạc Đình, giơ tay che đi lỗ tai cậu.
“Hả?” Còn chưa chờ cậu hỏi chuyện gì xảy ra, thì từ bên ngoài vang lên một tiếng gầm thét chói tai.
—— “Kẻ nào dám đả thương đệ tử của bản tôn! Mau ra đây cho ta!“. Trải nghiệ