Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 25: Chương 25: Mèo nhỏ cười ngặt nghẽo




Yết hầu Bùi Huyền Trì lăn một vòng, hắn như muốn nói cái gì rồi lại thôi, nhưng cũng không phủ nhận lời Vân Lạc Đình nói, nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười vui vẻ của cậu, hắn giơ tay lên chọc nhẹ trán cậu một cái: “Mau tới hỗ trợ.”

Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: “Được.”

Đồ đạt đều được dọn dẹp ổn cả, món nào vẫn cần dùng thì để lại, cái nào không cần nữa thì thu vào, dù sao bọn họ cũng tá túc ở Điện Quảng Phụng Điện thêm vài ngày nữa.

Trời ngày một tối.

Thải Hà vẫn yên tĩnh quỳ gối ở trước cửa, nàng không lớn tiếng ồn ào, cũng không khóc lóc cầu xin Bùi Huyền Trì mang nàng cùng đi Vương phủ. Vân Lạc Đình thật không hiểu nàng muốn làm gì. Vừa nãy Bùi Huyền Trì có hỏi người đứng sau lưng nàng là ai, hiển nhiên hắn đã biết nàng không phải là người của hoàng đế đưa tới. Nhưng nàng vẫn kiên trì nói nàng là người của hoàng đế, dù chết cũng không chịu khai ra người đứng sau lưng mình là ai. Nàng không chịu nói cũng không chịu đi, cứ quỳ gối trước cửa như thế cũng không biết là muốn làm cái gì?

Bùi Huyền Trì cầm ly sữa bò trên tay, gọi: “Tiểu Bạch......”

Giọng nói của Bùi Huyền Trì dần dần nhỏ xuống, hắn thấy Vân Lạc Đình vẫn luôn nhìn Thải Hà, cái tay cầm chén của hắn dần siết chặt từng chút một.

Thời gian Thải Hà ở cùng Tiểu Bạch cũng không có ngắn, hắn sợ cậu nghĩ hắn không quan tâm đến người hầu xung quanh, tuỳ ý để nàng quỳ gối ở bên ngoài không thèm nói tình cảm, máu lạnh vô tình.

Cái ý niệm này rơi xuống trong lòng hắn không ngừng phóng đại đâm chồi mọc rễ, trong lúc nhất thời, hắn cứ đứng ở đó không dám tiến lên.

Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng Bùi Huyền Trì nhưng lại không thấy người đến, cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy Bùi Huyền Trì vẫn do dự đứng đó: “Tại sao vẫn đứng ở đấy?”

Bùi Huyền Trì không có trả lời, hắn đi qua đưa ly sữa bò cho cậu, rồi thản nhiên hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Vân Lạc Đình ôm ly sữa bò trong tay, cậu không vội vã uống luôn, mà cứ cầm nó ở trong tay ủ ấm, cậu nâng cằm lên nhìn về phía người đang quỳ ngoài điện: “Ta nhìn Thải Hà, nàng đã quỳ ở đó cả một buổi chiều rồi.”

Đáy lòng Bùi Huyền Trì nặng trĩu: “Ngươi cảm thấy nàng......” Đáng thương sao?

“Vướng bận.”

“Ta có thể kêu......” Giọng nói Bùi Huyền Trì ngưng lại, mọi suy nghĩ trong lòng hắn bỗng chốc hoá thành tro bụi: “Cái gì?”

“Nàng cứ quỳ ở chỗ đó vô cùng vướng bận.” Vân Lạc Đình rầu rĩ.

Lúc trước cậu muốn ra ngoài điện phơi nắng, nhưng mà Thải Hà cứ luôn quỳ ở chỗ đó, còn cậu lại không thể lộ mặt. Cậu cứ nghĩ rằng sau khi thu dọn đồ đạc xong là có thể ra ngoài phơi nắng rồi. Vậy mà Thải Hà vẫn cứ quỳ mãi không chịu đi.

Vân Lạc Đình túm tay áo Bùi Huyền Trì “Ngươi kêu nàng đi ra ngoài đi.”

Cậu đã ở trong điện buồn chán cả một ngày rồi.

Bùi Huyền Trì giơ tay xoa đầu cậu, hắn đáp: “Được.”

- --

Vì ngày phong Vương đã được định ra, nên mấy ngày nay Bùi Huyền Trì vô cùng bận rộn.

Vân Lạc Đình nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cái đuôi rũ ở mép giường lắc trái lắc phải.

Hoàng đế tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với vài vị Vương gia, mấy ngày nay liên tục triệu kiến bọn họ, hôm nay mới sáng sớm đã kêu người qua, bây giờ người của cậu vẫn chưa trở về đâu. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng, nhưng cậu không muốn ăn, hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu lại sợ lạnh. Mặc dù cậu đã có một lớp lông mèo che chắn nhưng vẫn sẽ cảm thấy rét, nên cậu dứt khoát chôn người ở trong chăn.

Bùi Huyền Trì sợ cậu sẽ cảm thấy buồn chán khi đợi hắn nên đã treo rất nhiều đồ chơi cho mèo trên màn che, tất cả bọn chúng đều là đồ thủ công được làm tinh xảo, chỉ cần gió thổi một tý là chúng sẽ phát ra tiếng kêu leng keng.

Vân Lạc Đình đang chôn người ở trong chăn, thì bỗng nghe thấy âm thanh “keng” “keng” “keng”, cậu còn tưởng rằng gió thổi đến màn giường, nên nhô đầu ra khỏi chăn, vừa định duỗi móng vuốt kéo đồ chơi xuống, lại phát hiện màn giường vẫn lặng lẽ rũ xuống, không phát ra một tiếng động.

Mà âm thanh “ leng keng” kia vẫn kêu lên không ngừng.

Vân Lạc Đình: “......?”

Tai Vân Lạc Đình lắc lắc, cậu chăm chú lắng nghe âm thanh này hình như là từ bên ngoài truyền vào.

Hơn nữa...... Nó còn cách chỗ này rất gần.

Vân Lạc Đình cảm thấy kỳ quái, cậu đứng dậy nhảy xuống giường đi đến nơi âm thanh phát ra, càng đi âm thanh càng thêm rõ ràng, còn có cả tiếng mèo kêu sức sẹo.

“Meo meo ~ meo meo ~”

“Keng, keng”

“Meo ~ meo ~ meo meooo ~!”

Âm thanh này giống như cố ý dẫn cậu tới.

Cuối cùng, Vân Lạc Đình dừng lại trước một lỗ nhỏ ở góc tường, kích thước chỉ vừa đủ cho một con chuột chui qua. Âm thanh kia truyền tới từ phía đối diện, ngoài cái này ra còn có một cái đĩa và mấy con cá khô nhỏ.

Người đối điện không biết mèo nhỏ đang đến gần, nàng cầm con cá khô trong tay thỉnh thoảng lại lắc lắc, đĩa cá khô nhỏ đập vào bên cạnh phát ra âm thanh “keng, keng”, nàng còn thỉnh thoảng bắt trước tiếng mèo kêu.

Vân Lạc Đình ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn nàng, một lúc sau nàng lại dùng cái tay khác gõ đĩa cá khô. Thái giám ngồi bên cạnh nàng gõ thêm hai cái thì mất kiên nhẫn, cứ vậy ném cái đĩa xuống “Cách này thật sự có thể dẫn mèo ra ngoài sao?”

Cung nữ một lần nữa nhặt cái đĩa lên: “Đương nhiên là có thể, loài mèo vô cùng mẫn cảm với âm thanh, nếu nghe thấy tiếng động chúng nhất định sẽ chạy qua. Bây giờ vẫn không nhìn thấy mèo, chỉ có thể là do tiếng động vẫn chưa đủ lớn, hoặc là con mèo đó đang ngủ, ngươi kiên nhẫn chờ một chút đi.”

Thái giám hừ lạnh: “Chỉ sợ mèo còn chưa ra, đã rước lấy một đống thị vệ qua đây.”

“Cửu hoàng tử đã đuổi hết người hầu trong Điện Quảng Phụng đi, trước cổng cũng không thèm lưu thị vệ. Ta đã bố trí thị vệ tuần tra rất tốt, ngươi yên tâm, sẽ không có người phát hiện đâu.”

Cung nữ thấy hắn không tình nguyện, không khỏi nhíu mày: “Nương nương đã hạ lệnh, nhất định phải nghĩ cách bắt con mèo đó mang về cung, mấy ngày trước Cửu hoàng tử một tấc cũng không rời con mèo này, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, ngươi cũng đừng có trì hoãn nữa.”

“Nếu chờ Cửu hoàng tử dời khỏi Điện Quảng Phụng, đến lúc đó muốn bắt mèo lại càng thêm khó khăn.”

Bọn họ đã chần chừ mất mấy ngày, hôm qua trở về vì không mang theo mèo, nương nương đã có một chút tức giận, hôm nay nếu các nàng còn không mang mèo về, chỉ sợ chờ đợi bọn họ chính là án tử.

“Ta tất nhiên cũng biết.” Thái giám vẫn không kiên nhẫn nói: “Tiếp tục gõ đi.”

Vân Lạc Đình ngồi nhìn hai người này, một người học tiếng mèo kêu, một người phát ra âm thanh kỳ quái, cứ luân phiên qua lại.

Nhìn bé cá khô rơi trên mặt đất, bị dính bụi bẩn rồi mà bọn họ cũng không chịu lau sạch, trực tiếp bỏ vào đĩa rồi tiếp tục gõ.

Tuy rằng làm việc không có đầu óc, nhưng thật ra lại rất kiên nhất.

Sau một lúc lâu, thái giám thở dài: “Cũng không biết tại sao, nương nương lại kêu chúng ta đi bắt một con mèo để làm gì, còn không cho chúng ta chèo tường vào bắt mèo, nhất định kêu để con mèo chạy đến mới được.”

“Nương nương là muốn dùng con mèo này để gặp Cửu hoàng tử, nương nương vài lần phái người tới thỉnh Cửu hoàng tử. Nhưng Cửa hoàng tử hoặc là tránh gặp hoặc tìm lý do cự tuyệt, thậm chí khi người hầu tới thỉnh cũng không tìm thấy người.”

Cung nữ mở ra một gói thuốc, đổ một ít lên cá khô: “Trong cung đều lan truyền tin Cửu hoàng tử yêu mèo như mạng, chúng ta mà tới trộm nhất định sẽ để lại dấu vết. Nên mới cần để mèo chạy ra, chúng ta liền làm như chỉ đi ngang qua thấy nó nên ôm đi, nhiều lắm cũng chỉ coi như là vô ý bắt đi, cũng có thể làm Cửu hoàng tử đi Cung Thập Phương một chuyến.”

“Chúng ta chờ thêm một chút đi, nếu Cửu hoàng tử quay về, mà mèo còn không ra, chúng ta lúc đó rời đi cũng không muộn.” Bột thuốc trộn lẫn cùng với cá khô, cung nữ không tiếp tục gõ cái đĩa, buông nó xuống, ngồi ở một bên học tiếng mèo kêu: “Meo, meo......”

Vân Lạc Đình nghĩ một chút, cậu ngồi xổm một bên kêu: “Meo meo ~”

Âm thanh cung nữ dừng lại: “Meo meo meo?!”

“Meo ~” Vân Lạc Đình một bên chậm rì rì kêu, một bên kích thích sợi dây đỏ trên chân.

Cung nữ đẩy đĩa cá khô đã trộn thuốc lên phía trước, nàng hiện tại không nhìn thấy mèo ở đâu, chỉ có thể chờ sau khi mèo ăn cá khô ngủ say, nàng lại duỗi tay vào túm mèo ra.

Với số lượng thuốc nàng đổ vào, con mèo cần chỉ cần cắn một miếng, cho dù không nuốt xuống thì nhất định vẫn sẽ gất xỉu.

Vân Lạc Đình đã thấy nàng trộn thuốc vào trong, tất nhiên cậu sẽ không có ăn, nhưng cậu vẫn thỉnh thoảng duỗi móng vuốt ra đẩy đẩy, gẩy gẩy vài cái, làm hai người ở bên ngoài nhìn thấy, cho rằng cậu có hứng thú với đĩa cá khô nhỏ.

Không lâu sau, trước cửa điện truyền đến tiếng động.

Vân Lạc Đình duỗi móng vuốt, làm trò trước mặt bọn họ, giả vờ câu lên một con cá khô nhỏ.

Thái giám chú ý tới tiếng động ở bên ngoài, hắn vội vàng duỗi tay muốn lấy cái đĩa về: “Đi mau, Cửu hoàng tử về rồi.”

Cung nữ lại không chịu, mắt thấy mèo nhỏ sắp ăn rồi, nếu đi chẳng phải là thất bại trong gang tấc hay sao?

“Chúng ta trốn ở chỗ này. Cho dù Cửu trở về cũng sẽ đi tẩm điện trước, hoặc là tìm chỗ ngày thường mèo hay đi, sẽ không chạy đến chỗ này ngay đâu, chờ Cửu hoàng tử tìm đến, chúng ta đã sớm mang mèo té xỉu đưa đi.”

Thái giám nhìn khắp nơi xung quanh, cỏ dại chỗ này phát triển cực kỳ tốt, hiển nhiên không phải là nơi thường có người qua lại, kể từ đó......

Thái giám lại nghĩ tới sau khi trở về sẽ bị Quý phi nương nương trách phạt, hắn cắn chặt răng quết định không đi, hỏi: “Con mèo kia ăn chưa?”

“Ăn.” Cung nữ nói: “Ta nghe thấy âm thanh nhai cá khô.”

Vân Lạc Đình dùng móng vuốt giẫm nát bé cá khô, cũng không biết là cá khô nhỏ đã bị để trong bao lâu, lúc cậu giẫm xuống cũng không dược giòn, cậu phải dùng đến móng vuốt mới giẫm nát được.

Bùi Huyền Trì rất nhanh đã đi tới, sợi dây đỏ không ngừng run lên dẫn hắn trực tiếp qua đây tìm, từ xa xa nhìn thấy bóng lưng mèo nhỏ đang ngồi xổm ở một bên, cùng với cái tay từ phía bên kia cửa động không ngừng hướng vào phía bên trong sờ soạng. Bùi Huyền Trì dùng ma khi che dấu đi hơi thở, lặng yên không một tiếng động đi qua.

“Meo meo ~” Vân Lạc Đình thấy hắn qua đây, liền giơ lên móng vuốt vẫy vẫy.

Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên, dùng khăn chà lau đệm thịt của mèo nhỏ, nhìn cánh tay không ngừng cử động, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

- --

Trước Điện Quảng Phụng.

Thái giám và cung nữ bị giam trên ghế dài, thị vệ cầm gậy dài trong tay hung hăng đánh xuống.

“A!” Tiếng kêu rên thống khổ của hai người không ngừng vang lên.

Mỗi một gậy đánh xuống là thêm một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai âm thanh này cứ đan chéo vào nhau rồi truyền đi thật xa.

Động tĩnh quá lớn, quấy nhiễu đến cả Hoàng hậu.

Hoàng hậu đành kêu đại thái giám Mạnh Phúc Hải bên người đi qua hỏi, Bùi Huyền Trì lúc này đang ngồi trên cái ghế đệm mềm ôm mèo, trước mặt hắn là hai người đang bị phạt.

“Thỉnh an Cửu hoàng tử điện hạ.”

“Miễn lễ.”

Mạnh Phúc Hải tươi cười hỏi: “Điện hạ, nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nương nương qua đây, xin hỏi điện hạ, hai người này đã phạm phải truyện gì? Trong cung nhiều người, tai mắt phức tạp, điện hạ ở chỗ này dùng hình, nô tài chỉ sợ ngài sẽ mang tiếng xấu, người của điện mình thì vẫn nên trách phạt trong điện......”

Mạnh Phúc Hải không đến để ngăn cản Bùi Huyền Trì, mà chỉ là muốn hắn xử lý người yên lặng một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, việc này mà truyền ra ngoài rất không tốt.

Hắn gãi cổ mèo nhỏ, lạnh nhạt nói: “Không biết hai tên trộm này từ đâu chạy ra, chạy đến điện của ta trộm mèo. Ta tìm không ra chủ tử của bọn chúng là ai, nên đành xách ra đánh chết.”

Sắc mặt Mạnh Phúc Hải cứng lại, ông nhìn con mèo đang nằm trong lồng ngực Bùi Huyền Trì lăn lộn làm lũng, lại nhìn lại hai tên hạ nhân đang bị trách phạt: “ Việc này thật là lạ, hai người này cũng rất lạ mặt, nô tài cũng không nhìn ra được là người ở cung nào.”

Ông ta không biết, nhưng Bùi Huyền Trì lại biết, chỉ là hắn không nói rõ, chỉ nói: “Vất vả công công chạy qua bên này một chuyến, việc này, bổn điện hạ có chừng mực.”

Mạnh Phúc Hải nghe vậy, cũng rõ ràng ý tứ Bùi Huyền Trì, ông thuận theo hành lễ cáo lui.

Bùi Huyền Trì mở gói giấy vàng trong tay ra, mặt trên của nó còn lưu lại một ít bột thuốc, cũng chính là loại mà cung nữ đã đổ lên trên đĩa cá khô.

Loại này thuốc mê này dù có dùng cho người cũng không cần đổ quá nhiều, tác dụng của thuốc quá mạnh, một chút là đủ. Người dùng còn cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thân thể không khoẻ, nói gì đến mèo?

Nếu mèo nhỏ thật sự ăn phải cá khô đã dính thuốc, e rằng không đơn giản chỉ là hôn mê, mà căn bản cậu sẽ bị thương.

Tuy rằng hắn biết mèo nhỏ sẽ không ăn, nhưng vẫn là không khỏi có chút tức giận.

Trong bất tri bất giác hắn nghĩ hơi nhiều, nên tốc độ vuốt lông mèo cũng dần chậm lại.

Tiếng gáy của mèo nhỏ dần dần ngưng lại, Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên hồ nghi nhìn hắn, cậu nghiêng nghiêng đầu kêu lên: “Meo~?”

Tay Bùi Huyền Trì dừng lại, vội vàng xoa xoa bộ lông xù xù của mèo nhỏ, hắn bế cậu lên đứng dậy nói: “Trở về tẩm điện, ta trải lông cho ngươi.”

“Meo!”

Tiếng kêu thảm thiết không biết đã ngừng từ khi nào, nhưng tiếng gậy nện lên thịt vẫn không ngừng lại, cho đến khi trời đã tối đen như mực, âm thanh này mới chận rãi dừng hẳn.

Mấy tên thị vệ cùng nhau tiến lên, mỗi người túm một bên cánh tay, kéo người đi, gậy gộc dính đầy máu tươi cũng được mang đi, chỉ lưu lại một vệt máu dài trên nền đất.

Hai người bị đánh đến máu thịt mơ hồ bị kéo đi rất lâu, cuối cùng bị ném ở trước cửa Cung Thập Phương. Cung nữ Cung Thập Phương nhìn hai người, run rẩy duỗi tay ra kiểm tra hơi thở của bọn họ, nàng hoảng sợ, mở to hai mắt, hét lên: “A ——!”

- --

Sáng ngày hôm sau, chuyện phát sinh trước cửa Cung Thập Phương bị lôi ra bàn tán khắp nơi trong hoàng cung, vụ trộm mèo cũng bị đưa ra ánh sáng.

Tâm tư của Quý phi rõ như ban ngày, bên trong hậu cung không ít lời bàn tán, đều là lời châm chọc Quý phi. Sinh con ra không chịu nuôi nấng, bây giờ thấy Cửu hoàng tử được yêu thích, lại vội vàng đi nịch bợ. Kết quả là Cửu hoàng tử còn chẳng thèm để ý tới, cũng không thèm cho nàng chút mặt mũi. Các kiểu bàn tán vân vân mây mây, thành ra người trong hậu cung không ai không biết.

Vân Lạc Đình không đi ra khỏi cửa điện nên cậu cũng không biết. Còn Bùi Huyền Trì cũng không để ý đến nó, từ sáng sớm đã kêu thị vệ đi thu dọn đồ đạc.

Sau chuyện này, Bùi Huyền Trì tất nhiên sẽ không để mèo nhỏ tiếp tục ở lại trong cung, điện chính của Vương phủ đã tu sửa xong, chỉ là thiên điện đã lâu không có người dùng nên không thể ở. Trước tiên cứ mang mèo nhỏ đi Vương phủ ở điện chính trước.

Vì mấy cái rương quá lớn lên cần mấy thị vệ cùng nâng mới khiêng chúng lên được, người đến người đi mang theo rất nhiều bụi đất. Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ ra cung trước. Ngày trước hắn đã đáp ứng Hạ Dục Cẩn đi gặp trưởng bối Hạ gia, vừa lúc mượn cơ hội này đi nhìn một chuyến.

Vân Lạc Đình ghé vào trong lòng ngực Bùi Huyền Trì, cậu chôn người bên trong áo ngoài của hắn, thời tiết càng ngày càng lạnh, một thân lông mèo của cậu căn bản không thể ngăn cản được gió rét, hơn nữa cậu có chút sợ lạnh, nếu không phải hôm nay là ngày dọn đồ, cậu bây giờ đã chui vào trong chăn nằm rồi.

Trước cửa phủ Tướng quân không có người canh gác, sau khi gõ cửa không lâu, quản gia liền đi ra mở cửa.

Quản gia hỏi: “Các hạ có thiệp mời không?”

“Không có.”

“Này......” Quản gia do dự nói: “Các hạ có thể báo thân phận cho lão nô, để lão nô trở về bẩm báo.”

Đúng lúc này Hạ Dục Cẩn đi tới, thấy người đứng trước cửa là Bùi Huyền Trì, hắn lập tức cười: “Ta nghe người ta nói ngươi đã rời khỏi Điện Quảng Phụng, ta đang muốn đi tìm ngươi, nhưng hoá ra lại chậm hơn ngươi một bước.”

Hạ Dục Cẩn nói: “Quản gia, đây là Cửu hoàng tử đương triều, lần sau thấy hắn tới không cần bẩm báo.”

Quản gia nheo lại đôi mắt, Cửu hoàng tử, kia chẳng phải là con của Quý phi...... Quản gia hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng hành lễ.

Hạ Dục Cẩn đi đằng trước dẫn đường: “Ngươi đến sớm như vậy hẳn là vẫn chưa ăn sáng? Trong phủ không có nhiều quy củ như trong cung, phòng bếp lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn, nếu ngươi vẫn chưa ăn sáng, vậy có thể dùng bữa với ta.”

“Không cần.”

Hạ Dục Cẩn nghe vậy lại nói: “Lão nhân dậy từ sớm, bây giờ đang ở trong hoa viên nhỏ, để ta dẫn ngươi đi qua đó.”

“Được.” Bùi Huyền Trì xoa đầu mèo nhỏ, hỏi: “Chuyện hôm qua của Cung Thập Phương......”

Nụ cười của Hạ Dục Cẩn chợt ngừng: “Cái đó, ngươi không cần để ý làm gì, Hạ Thục Nguyệt tính cách là như vậy, không bỏ xuống được mặt mũi, tưởng......”

Hắn vốn định nói nàng muốn mượn sức của ngươi, nhưng lại cảm thấy lời này nói ra quá mức gây tổn thương, đơn giản nói: “Nàng muốn ngươi đến nói chuyện với nàng, nên mới nghĩ ra cái chủ ý xấu như vậy.”

Ai không biết Bùi Huyền Trì đặc biệt quan tâm đến mèo nhỏ, Hạ quý phi chắc hẳn không có biện pháp khác, nên mới sử dụng cái ý tưởng ngu ngốc đó.

Kết quả Bùi Huyền Trì không thèm lưu lại cho nàng một chút thể diện nào, sau khi đánh chết người thì ném trước cửa cung nàng.

Từ khi nàng trở thành Quý phi, Hạ Thục Nguyệt liền ít khi tiếp xúc với Hạ gia hơn, nếu không phải nàng còn muốn Hạ gia trống lưng cho mình, Hạ Dục Cẩn cảm thấy Hạ Thục Nguyệt có khả năng sẽ cắt đứt quan hệ với Hạ gia.

Trong hoa viên nhỏ, chỉ có một mình lão phu nhân đứng, ngay cả một hạ nhân cũng không có.

Vừa rồi quản gia cấp tốc chạy qua đây thông báo, lão phu nhân cũng biết được Bùi Huyền Trì tới. Nghĩ tới người ngày ngày bà ngóng trông, bây giờ thật sự đến, bà có chút không biết phải làm sao.

Bùi Huyền Trì cũng không cố kỵ hắn nói: “Lão phu nhân mạnh khoẻ.”

Hốc mắt lão phu nhân tức khắc đỏ hoe: “Được rồi, được rồi, ngoại tổ mẫu rất tốt, con...... Con, để con chịu khổ rồi.”

Nếu bọn họ sớm biết hài tử của Thục Nguyệt còn sống, Hạ gia bọn họ nhất định sẽ liều mạng mang người về, tất cả là do bọn họ quá tin tưởng Hạ Thục Nguyệt, cũng không hoài nghi hài tử đã qua đời thật ra vẫn còn sống.

Cách đây không lâu, lão nhân biết được chuyện này đã khít thở không nổi, tức ngực đến mức khó thở, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.

“Ui, mẫu thân, người nói chuyện này để làm gì.” Hạ Dục Cẩn vội vàng xoay chuyển câu chuyện, đứng dậy đổ một ly trà ngọt: “Tới tới, uống cốc trà, loại trà này rất hiếm thấy, trong cung chưa chắc đã có đâu.”

Lão phu nhân cũng cảm thấy nói mấy lời này không tốt, nhưng bà lại không biết nên nói cái gì, nhìn thấy đứa nhỏ này liền không tự giác nghĩ đến ngày trước hắn phải chịu biết bao nhiêu thiệt thời, hắn lúc ấy còn bé như vậy, không biết làm sao sống sót được.

Hạ Dục Cẩn lại đổ một ly, không trực tiếp đưa qua đi, mà hỏi trước một câu: “Hắn uống được không?”

Câu này là đang hỏi mèo nhỏ nằm trong ngực Bùi Huyền Trì.

Vân Lạc Đình đặt móng vuốt ở trên cổ tay Bùi Huyền Trì, nhấp một ngụm trà trên tay hắn, cậu liếm liếm khóe miệng còn không quên đáp lại: “Meo meo ~”

Lão phu nhân vẫn luôn ngóng trông Bùi Huyền Trì qua đây, nên hỏi Hạ Dục Cẩn rất nhiều lần Bùi Huyền Trì thích cái gì, quan tâm đến cái gì, Hạ Dục Cẩn đều nói là thích mèo.

Lão phu nhân trong mơ hồ cũng hiểu được đôi chút, nhìn thấy Bùi Huyền Trì đút cho mèo ăn, nàng mỉn cười: “Con mèo của con rất thông minh, nhìn qua rất lanh lợi.”

Vân Lạc Đình chào hỏi với lão phu nhân: “Meo ~”

Quản gia vội vã đi tới, đằng sau còn có tỳ nữ đi theo, các nàng tay bưng đĩa, bước chân vững vàng đuổi kịp quản gia.

Lão phu nhân thấy thế, bà để ấm trà sang bên cạnh, nói: “Biết được con qua đây, nên ngoại tổ mẫu đã kêu phòng bếp làm ít điểm tâm linh tinh, con ăn xem có hợp với khẩu vị không.”

Vân Lạc Đình liếm liếm móng vuốt, cậu nhìn mấy đĩa điểm tâm ở trên bàn, có vài đĩa còn đang bốc khói.

Bùi Huyền Trì qua đây chỉ là chủ ý trong lúc nhất thời, hắn không đưa thiệp mời trước, vậy mà điểm tâm vẫn được chẩn bị rất chu đáo.

“Mấy đĩa này là chuẩn bị cho ngươi.” Lão phu nhân lấy ra mấy đĩa điểm tâm, đẩy đến trước mặt Vân Lạc Đình: “Nếm một chút đi.”

Hạ Dục Cẩn cầm một khối điểm tâm ngọt lên, cắn một miếng, mơ hồ nói: “Phòng bếp nhà ta mấy ngày nay đều làm mấy món điểm tâm này. Thành ra bên cạnh phủ Tướng quân ngày càng có nhiều mèo hoan đến hơn, chúng nó chỉ chờ phòng bếp nhà ta làm xong rồi đút cho chúng ăn thôi.”

Vân Lạc Đình sửng sốt, ngày nào cũng làm sao?

Ngay cả đồ ăn cho mèo cũng đều được chuẩn bị, xem ra lão phu nhân thật sự thực rất để ý Bùi Huyền Trì.

Vân Lạc Đình thực vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn hắn đôi mắt cong cong: “Meooo ~”

Nghe thấy tiếng kêu mềm mại của mèo nhỏ, Bùi Huyền Trì xoa xoa tai cậu: “Làm sao vậy?”

“Meo!”

Bùi Huyền Trì ôm ổn định mèo nhỏ cười đến ngặt nghẽo, sợ cậu bị sặc, hắn lại đút cho cậu ít nước trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.